Có lẽ là ngủ vô cùng thích ý, cho nên ngày hôm sau lúc tỉnh lại, tâm tình vô cùng tốt!
Cho dù có nhắm mắt lại cũng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời chiếu lên người, hiển nhiên lúc này đã không còn sớm nữa, nói không chừng đã qua giữa trưa.
Ý thức được điểm này, chuyện đầu tiên ta nghĩ đến cư nhiên là —— loại chuyện “Ngủ thẳng tới tận khi mặt trời lên cao” mà được đám thị nữ truyền ra ngoài, tuyệt đối càng giúp tiểu vương gia đánh giá ‘chỗ thiếu sót’ của ta.
Được rồi, hình như hai ngày nay quá chuyên chú cho vấn đề này, cho nên đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi.
Ta thoải mái vươn chân vươn tay, vặn lưng, thẳng đến khi toàn thân co giãn đầy đủ rồi mới xoay người ngồi dậy.
Sau đó phát hiện mình đang bọc chăn ngồi trên giường… Ách… Trên giường?
Âu Dương thiếu chủ đương nhiên đã đi mất. Bất quá càng làm cho ta giật mình là, trong phòng sạch sẽ chỉnh tề giống như chưa từng xảy ra chuyện gì —— cho dù là chén trà trên bàn, hay là năm cái chăn ta ôm lên giường hôm qua… Tất cả đều biến mất rồi.
Lắc lắc cái đầu còn chưa tỉnh táo lắm, cố gắng làm cho tư duy vận chuyển bình thường lại.
Ta đại khái có thể đoán được, đây hẳn là trong lúc đêm hôm khuya khoắt, thân thể khôi phục bình thường rồi, Âu Dương thiếu chủ bèn làm chút việc thiện. Nếu không vạn nhất bọn thị nữ đẩy cửa tiến vào nhìn thấy dáng vẻ ta nằm dưới đất ngủ, nước miếng dàn giụa, rất khó nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cho nên… Đưa ta lên giường nằm cũng là hắn đi…
Nói thực ra, ta nửa điểm cũng không lo lắng Âu Dương thiếu chủ sẽ làm ra hành động bất lương gì đó đối với ta.
Hắn cũng không phải một thằng nhóc chưa hiểu chuyện đời, bên người lúc nào cũng mang theo mấy chục cơ thiếp mỹ mạo, tuyệt đối không tồn tại vấn đề bụng đói ăn quàng hay gì đó.
Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn làm gì, lúc trước ở Tây Vực hẳn không thiếu cơ hội, ít nhất lúc ấy vẫn là ở trong địa bàn của hắn, tiện hơn so với ở Triệu vương phủ này nhiều.
Huống chi… Ta cười đến có chút vui sướng khi người gặp họa xốc chăn lên, nhảy xuống giường đi rửa mặt… Nếu ta nhớ không lầm, lúc này Âu Dương thiếu chủ hẳn là đang buồn rầu nghĩ cách làm sao để có được Hoàng Dung, hơn nữa một thời gian rất dài sau còn quyết chí thề không đùa giỡn lưu manh với người khác.
Hô, thật đúng là chờ mong khi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc vì ‘đánh trận nào thua trận đấy’ của Âu Dương thiếu chủ a…
Đáng tiếc là, lúc buổi chiều, khi quang minh chính đại được thị nữ dẫn vào Mai Viên, vẻ mặt Âu Dương thiếu chủ nhìn không ra nửa điểm ảm đạm, ngược lại, lại thật sự có vẻ thần thái bay lên.
Ta bĩu môi, tiếp tục thực không có hình tượng gục vào lan can cầu, nhìn đám cá chép trong ao há miệng, phun ra một chuỗi bọt khí, rất là vô tình ngáp một cái.
“… Là lần đầu tiên nhìn thấy cá chép sao?”
Âu Dương thiếu chủ hoàn toàn không cần người ta mời, tự động tự phát ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta lười biếng vặn người, liếc mắt thoáng nhìn bọn thị nữ đã thực thức thời lui xuống một khoảng đủ xa, mới hừ một tiếng:
“Mấy cái thứ này, ta đây không hiếm lạ đâu!”
Hoa Tranh sinh trưởng ở đại mạc, theo lý thuyết thì đây quả thực là lần đầu tiên nhìn thấy cá cảnh, chỉ là đổi thành ta, đối với loại sinh vật đời trước nhìn chán rồi, đời này lại không thể ăn được… Thật sự là rất khó biểu hiện cái vẻ hưng phấn gì đó được.
“Không cần giả bộ kiêu căng đâu…” Thanh âm Âu Dương Khắc tràn đầy ý cười, “… Lúc này không có người nào nghe được chúng ta nói gì.”
Lấy công lực của hắn mà nói, trong Triệu vương phủ này hẳn là không có người nào có thể ẩn núp theo dõi được, hắn nói như vậy, ta cũng thực yên tâm rồi.
Tuy rằng nội dung cuộc nói chuyện người ta không nghe thấy được, nhưng biểu tình cùng tư thái thì bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được, cho nên ta vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi bất nhã giống như người không xương dựa vào lan can, mò mẫm câu được câu không cùng Âu Dương Khắc.
“Ngươi hiện tại không có việc gì rồi?”
Nhìn người này cười đến vẻ mặt như hoa đào nở ngày xuân, chẳng có chút nào giống như có việc, nhưng mà xuất phát từ lễ tiết hàn huyên, ta cũng phải hỏi một câu.
“Nha, này đều là công lao của tiểu cô nương a.”
Âu Dương Khắc cười yếu ớt mở chiết phiến phe phẩy hai cái.
Ta nhìn chiết phiến trong tay hắn, do dự một chút, mấy lời muốn nói đã ra tới miệng, lại nuốt vào. Ta không nên vô duyên vô cớ can thiệp vào thói quen cuộc sống của người khác, ăn đau khổ vài lần tự nhiên sẽ sửa lại.
Trời mùa đông, hắn cứ việc phe phẩy quạt đi, dù sao có phát sốt nữa cũng chẳng tới lượt ta…
Không biết có phải vẻ mặt ta vui sướng khi người gặp nạn thể hiện quá mức rõ ràng hay không, bàn tay Âu Dương thiếu chủ đang ở giữa không trung đột nhiên cứng đờ, lập tức làm như không có việc gì khép chiết phiến lại, mỉm cười nhìn ta, chuyển đề tài:
“Đêm qua… ngủ ngon giấc không?”
“Tốt lắm a.” Nếu đã nhắc tới chuyện này, ta đành phải biết thời biết thế biểu đạt một chút lòng cảm ơn rồi. “Cái kia… cảm ơn ngươi đã giúp ta thu dọn phòng.” Ta nghĩ nghĩ, bổ khuyết thêm một câu, “… Còn có đưa ta lên giường nằm.”
Âu Dương Khắc tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, “Tiểu cô nương… ta nhưng là… ôm cô lên giường a…”
Một câu mà hắn cố ý ngắt làm ba nhịp để nói, cố ý kéo dài giọng, nghe quả thực ái muội vô hạn. Loại chuyện này dùng ngón chân cái mà nghĩ cũng biết, còn cố ý lấy ra cường điệu, người nào đó đôi khi quả thực rất ác ý khiến người ta không thể nói được gì.
Chỉ là, ta khi đó… toàn thân bọc chăn kín mít ngủ như lợn chết… Hành vi của hắn chỉ đơn thuần là khuân vác hành lý, còn tưởng ta sẽ hiểu sai ý hay sao mà cố ý tỏ vẻ ái muội như vậy?
Ta liếc mắt trừng hắn, “Vô nghĩa, nếu ngươi chỉ túm bọc chăn lên, ta không phải bị nghẹn chết rồi sao.”
Hắn bị ta liếc, ngừng lại một chút, mới cười khổ nói: “… Đúng là như thế.”
Ta lười mở miệng nói, hắn cũng không nói nữa.
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng cá chép quẫy đuôi đập nước trong ao cũng có thể nghe rõ. Cành liễu buông rủ xuống mặt ao, theo gió nhẹ phất qua, điểm từng vòng, từng vòng gợn sóng trên mặt nước.
Phương bắc gió lạnh, luôn lấy vẻ rộng rãi tráng lệ làm đẹp.
Mai Viên này lại là nơi tiểu kiều lưu thủy, bức tường màu trắng ô ngõa, cảnh vật uyển chuyển hàm xúc đậm chất Giang Nam… Hơn phân nửa là Hoàn Nhan Hồng Liệt tỉ mỉ xây dựng vì Bao Tích Nhược, chỉ là vị nào đó không chịu rời khỏi “Phiên bản chỗ ở cũ tại Ngưu Gia thôn”, nơi này mới không có người ở.
Nói thế nào nhỉ, nghĩ đến loại hành vi ti tiện “Giết cả nhà người ta cướp lão bà” của Hoàn Nhan Hồng Liệt liền cảm thấy người này cuối cùng chết thế nào cũng là không đủ; nhưng nhìn đến bày trí cảnh vật dụng tâm, nghĩ đến y đối với Bao Tích Nhược mười tám năm si tình không thay đổi, ngay cả đứa con không có quan hệ huyết thống cũng thực lòng thương yêu, lại cảm thấy y có điểm đáng thương.
Tính tính thời gian, Dương Thiết Tâm cũng sắp gặp Bao Tích Nhược rồi.
Sau đó tiểu vương gia sẽ biết thân thế chính mình, Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược cả hai sẽ song song tự sát trước mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt, sau đó… nhất định sẽ là từng màn trình diễn thăng trầm.
Tại thời đại máu chảy thành sông này, hạnh phúc nhỏ bé bình dị là chuyện khó mà đạt được, nhưng ít ra ta cũng muốn cố gắng bảo vệ cho những người quan trọng.
Những nhân vật nhỏ bé không đáng giá, tùy tay cũng có thể bị người nào đó giết chết, đối với ta mà nói, lại là quan trọng…
Bất quá… Ta thầm hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc trong lòng… Mọi chuyện đều chưa xảy ra, vẫn còn kịp cứu vãn.
Cho nên, cho dù Âu Dương Khắc là con của người nào đó đi chăng nữa, tự dưng giận chó đánh mèo cũng là không đúng.
Ta cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Xin trả lại kim đao cho ta.”
Âu Dương Khắc ngẩn ra, lại không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày nhìn ta. “Cô… mới vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” Ta thuận miệng có lệ , “Chỉ là lập tức thất thần mà thôi.”
“Thất thần… sao?” Hắn lặp lại lời ta, “Nói như vậy… vậy là ta nhìn lầm rồi… vốn tưởng…”
Hắn ngừng lại một chút, không nói tiếp nữa, ta cũng không định truy vấn.
Người này tâm tư kín đáo thâm trầm, rốt cuộc đang tính toán cái gì, cũng không phải loại trình độ tiểu bạch như ta có thể nhìn ra được. Duy nhất đáng được ăn mừng là, cho tới bây giờ, hắn đối với ta ít nhất cũng không có ác ý.
Bất quá ta cũng chỉ muốn cầm lại kim đao, sau đó bỏ chạy với vận tốc ánh sáng mà thôi… Chỉ cần như thế là được.
Cho nên ta lại cố chấp kéo đề tài lại: “Xin trả kim đao lại cho ta.”
Lần này hắn lại trả lời khá là thống khoái. “Không mang theo người…”
Ta hồ nghi nhìn Âu Dương Khắc, vẻ mặt hắn không có nửa điểm sơ hở, chân tay, giọng nói không chê vào đâu được, toàn thân toát lên vẻ vô tội lại khó xử.
Ta không nhìn ra lời hắn nói là thật hay là giả, ta chỉ nhìn ra… người này nếu muốn lừa ta, đại khái nhất định ta sẽ bị mắc mưu… Chỉ có chuyện này là thật mà thôi.
Hô, tốt xấu gì thì ta cũng có thể tự hiểu được điểm này đi…
Không biết vì sao, đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng mệt mỏi từ đáy lòng dâng lên.
Ta nâng tay dùng sức lau mặt, miễn cưỡng nhìn Âu Dương Khắc cười cười.
“Lần sau ngươi đến, nhớ mang kim đao đến cho ta…Nó ở trong tay, ta mới an tâm.”
“Kim đao kia…là tín vật quan trọng?”
Hắn có chút suy nghĩ nhìn ta, trong giọng nói mơ hồ có ý điều tra.
“Đúng là tín vật.”
Ta cố gắng làm cho vẻ chê cười trong giọng nói của mình không biểu hiện ra ngoài.
“Bất quá là tín vật không có chút ảnh hưởng tới đại sự việc quân, vừa không thể điều binh khiển tướng, cũng không thể trì báo quân xa… Chỉ là, nếu ngày nào đó nó xuất hiện trong tay vị phò mã mà Thành Cát Tư Hãn chọn, liền có nghĩa là ta đồng ý cuộc hôn nhân đó, không có cớ gì để thoái thác rồi.”
“Thì ra… là như thế.”
Âu Dương Khắc tỏ vẻ hiểu biết gật gật đầu, “Tín vật liên quan tới chung thân đại sự, đối với nữ nhi mà nói, tự nhiên là quan trọng hơn cả quân quốc đại sự rồi. Chỉ là…” Hắn ngừng lại, mới cười hỏi, “Vị phò mã mà Thành Cát Tư Hãn chọn kia, có chỗ nào không ổn, mới khiến cô bất mãn thế sao?”
“Cũng không phải bất mãn…”
Ta ngừng lại một chút, nhất thời không biết nói thế nào nữa.
Thực lòng mà nói, Quách đại hiệp tuyệt đối là một nam nhân đáng để gả.
Một người nam nhân ở thời khắc nguy hiểm nhất, vẫn cùng sinh cùng tử; sắc đẹp trước mắt mà vẫn vô cùng giữ lễ, ngồi trong lòng mà tâm không loạn; trong thời đại dễ dàng đổi thê nạp thiếp, vẫn trung thành với hôn nhân của mình… Tất cả những hành động đó đều được quyết định bởi nhân phẩm của người ấy, cùng dáng vẻ bên ngoài, gia thế sản nghiệp, võ công thành tựu kỳ thật đều không có quan hệ gì.
Chỉ bằng điểm này, nhân phẩm của Quách đại hiệp cũng đã có thể làm cho tuyệt đại đa số nam nhân hổ thẹn muốn chết rồi… Chẳng qua…
“Nếu không phải là bất mãn, vậy vì sao lại phải thoái thác?”
Không nhìn ra Âu Dương thiếu chủ cũng bát quái như vậy a, loại chuyện này cũng không nên truy hỏi kĩ càng thế chứ. Khóe miệng ta không tự giác giật giật, chọn một đáp án dễ giải thích nhất nói cho hắn.
“Phá hoại nhân duyên của người khác sẽ bị ngựa đá, ta không làm chuyện như vậy!”
“Hóa ra… Người nọ đã có ý trung nhân rồi?”
Quách đại hiệp người ta chẳng những có ý trung nhân, lại còn là cô gái mà ngươi coi trọng a, hơn nữa người ta mới là chính chủ, ngươi sẽ là vật hi sinh…
Đương nhiên lời này ta cũng không có gan nói ra miệng, đành phải gật gật đầu cho đủ số, sau đó tiếp tục cường điệu chính sự với hắn.
“Cho nên lần sau ngươi nhất định phải mang Kim đao đến cho ta!”
Âu Dương Khắc nhìn ta mỉm cười, “Cô là lo lắng, trong lúc vô ý lại để Kim đao lọt vào tay người nọ?”
Ta gật gật đầu.
Cuộc đời biến chuyển thế nào, rất khó nói trước, vạn nhất đụng phải một cơ duyên xảo hợp nào đó, bị Quách đại hiệp nhặt được, mua được, đoạt được, tuy rằng hắn không có ý gì, nhưng Hoàng Dung bên kia thì chưa chắc… Ta một chút cũng không muốn chọc tới vị nào a…
“Vậy… Cô cứ yên tâm.”
“A?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ cười đến giống hồ ly tinh, không hiểu vì sao, đột nhiên ta cảm thấy có chỗ nào không thích hợp a?
Không đợi ta suy nghĩ cẩn thận, hắn đột nhiên gõ nhẹ chiết phiến vào lòng bàn tay, nhíu mày nói: “Ai nha, Vương gia bảo ta tới nói với cô chuyện tối ngày hôm nay có tiệc, thế mà ta quên mất!”
Tiệc tối? Tiệc tối gì?