[cường thưởng: cưỡng ép, bắt buộc một cách mạnh mẽ]
Thời đại này không có hệ thống GPS định vị toàn cầu, cũng không có sinh điểm đồ như trong Harry Potter, cho nên ta hoàn toàn không biết các NPC trong Xạ Điêu lúc này đang du đãng ở nơi nào trong bản đồ Trung Nguyên rộng lớn này.
Nhưng mà ít nhất ta cũng biết, ở giai đoạn nào, tìm đến đâu thì có thể gặp được những ai.
Tỷ như… Cắm rễ ở Túy Tiên Lầu phủ Gia Hưng, có thể có hi vọng nhìn thấy phong thái của Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái, thêm lão Ngoan Đồng;
Tỷ như… Cắm rễ ở Quy Vân Trang bên Thái Hồ, có thể nhìn thấy “Mục Niệm Từ đêm khuya tới gặp Hoàn Nhan Khang”, “Mai Siêu Phong đại chiến Quách đại hiệp” đủ loại kịch tình phấn khích.
Nếu không, trực tiếp quay về Ngưu Gia thôn ở Lâm An, quê cũ của Quách đại hiệp, trên cơ bản tất cả những nhân vật quan trọng hay không quan trọng cũng đều xuất hiện ở nơi đó.
Hoặc là… Triệu vương phủ?
Ta gục xuống bàn trong khách sạn —— đương nhiên không phải Duyệt Lai khách sạn, chỗ mà trước kia đã từng đánh dấu là ‘nơi đầu bảng phát sinh những chuyện đại sự’—— phiền não cắn đầu bút.
Rốt cuộc có nên tới Triệu vương phủ, nơi sắp xảy ra đại sự gần nhất hay không đây?
Vừa rồi hỏi thăm tiểu nhị những chuyện xảy ra ở đây, tin tức giật gân nhất cũng bất quá chỉ là “Tiểu thiếp thứ chín mới nạp của cậu của tiểu thiếp mà Tam vương gia yêu nhất, bỏ trốn cùng phu chăn ngựa” loại trình độ này mà thôi.
Có thể thấy được đại sự kinh thiên động địa vô số người chứng kiến “Lục Vương phi cùng chồng trước song song tự tử, tiểu thế tử không phải là Vương gia thân sinh” trận này vẫn chưa khai mạc.
Nói cách khác từ giờ ngồi canh ở Triệu vương phủ, kỳ thật còn kịp.
Nhưng mà ta phải làm thế nào mới có thể bình an ra vào Triệu vương phủ đề phòng sâm nghiêm?
Đừng nhắc tới nội lực với ta…
Mấy ngày qua ta ngày đêm bôn ba, phát hiện ngoại trừ phòng lạnh, nó còn có thể nâng cao sức miễn dịch, tăng cường thể lực, không dễ mệt nhọc… Xét về công năng, tốt hơn dùng Não bạch kim.
[Não bạch kim: tên một loại thuốc bổ của TQ.]
Nhưng loại chuyện võ nghệ cao cường, đánh giết lẫn nhau này, trước mắt với ta mà nói, vẫn đang thuộc loại không thể thừa nhận được.
…
…
…
Quên đi, vẫn nên trực tiếp tới Ngưu Gia thôn đi, ít nhất ra vào mấy gian phòng cũ nát đó cũng không cần dùng tới võ công, cũng không tốn tiền mua vé vào cửa.
Ta quyết đoán cầm bút, gạch ba chữ ‘Triệu vương phủ’ trên giấy đi, tỏ quyết tâm tuyệt đối không tới đó.
Bất quá… thế giới này, tựa hồ không xảy ra theo như những gì ta tính a…
Ta nguyên bản vốn chỉ định đi dạo kinh thành Kim quốc mấy ngày trước khi Nam hạ mà thôi, cư nhiên lại cũng có thể gặp được một vị… người quen mà ta một chút cũng không nghĩ là sẽ gặp được.
Lúc ấy, trên một con đường không thuộc loại phồn hoa, ta vừa đi vừa cho một viên hạt dẻ sao đường vào miệng, đang định dùng răng cửa tách vỏ lấy nhân ăn, vừa nhấc mắt liền thấy tiểu vương gia vẻ mặt hắc tuyến đứng ở con phố đối diện, sau đó… ta vẫn duy trì tư thế này… Đại khái là giống như hình ảnh con sóc đang gặm hạt thông, hóa đá tại chỗ.
Kỳ thật tiểu vương gia tuy rằng ngọc thụ lâm phong tuấn tú hơn người, nhưng có nói thế nào thì cũng vẫn thuộc phạm trù người bình thường, không thể có công năng phát sáng bắt mắt như đèn neon được.
Công thần lớn nhất có tác dụng làm cho hắn nổi bật bất phàm giữa biển người mờ mịt, chính là hơn chục gã tùy tùng tráng kiện, mặc cẩm y giống nhau đứng phía sau hắn… Cùng với lực uy hiếp cường đại khiến tất cả mọi người đều không dám tới gần trong phạm vi hai thước.
—— Giữa dòng người đi lại như mắc cửi, đột nhiên lại có một khoảng lớn không ai dám bước tới như vậy, có mù mới không nhìn thấy hắn ở đó!
Ta cảm thấy, lấy tính tình tiểu vương gia mà nói, không có khả năng nhớ được một nữ nhân Mông Cổ ‘hoa si + ngu ngốc’ chỉ gặp qua hai lần trên thảo nguyên hơn nửa năm trước. Cho nên vẻ mặt khó chịu của hắn lúc này, hơn phân nửa là đang nhìn đại nương bán hạt dẻ sao đường bên phải ta, nếu không chính là đại thúc đang nặn đồ chơi bằng đường bên trái ta…
Bất quá, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vì sự an toàn, ta quyết định mau chóng biến mất khỏi tầm mắt tiểu vương gia thì hơn.
Vì thế ta đem túi hạt dẻ sao đường che trước mặt, chuyên tâm đếm số hạt, đồng thời nghiêng người ba mươi sáu độ, bước nhanh về phía tiệm ăn nhỏ bên trái ngược hướng với bọn họ.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ta còn chưa kịp đi tới nơi an toàn, chợt nghe phía sau vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó hơn chục tên tùy tùng kia liền vây thành một bức tường thịt, mà ta, chính là trung tâm bị vây khốn bất đắc dĩ.
Ngay sau đó bức tường người mở ra một phần, tiểu vương gia thong thả tiến vào…
ORZ, cảnh này quả thực chính là hiện trường chân thật của kịch tình “Nhà có ruộng tốt vạn khoảnh, không học vấn không nghề nghiệp, không có việc gì suốt ngày dẫn một đám cẩu nô tài đùa giỡn con gái đàng hoàng trên đường” a!
Bất quá, vuốt lương tâm mà nói, dùng một trận thế lớn như này, đi đùa giỡn đám con gái nhà lành tư sắc còn kém hắn vài phần —— tỷ như ta, còn không bằng hắn về nhà soi gương tự đùa giỡn chính mình.
Vừa tưởng tượng tới cảnh tiểu vương gia cầm gương tự đùa giỡn chính mình… Khụ khụ, ta đoán lúc này nhất định là ta đang cầm lòng không đậu, cười một cách khá là đáng khinh.
Thế cho nên lúc ta phục hồi tinh thần lại, phát hiện tiểu vương gia đứng đối diện ta, sắc mặt khá là khó coi.
Hắn liếc mắt nhìn ta. “Sao cô lại ở chỗ này?” Ngữ khí kia thực quá khinh người a!
Bà nó chứ, kinh thành là nhà ngươi mở chắc, sao ta lại không thể ở đây chứ!
Ta liếc mắt nhìn lại hắn. “Ta thích thế!”
Đại khái hắn không nghĩ ta sẽ độp lại, không khỏi ngây ra.
“Lớn mật! Dám bất kính với tiểu vương gia!”
Tùy tùng Giáp hét lớn một tiếng, hung hăng tiến lên vài bước, có vẻ ‘ta sẽ cho ngươi biết tay’.
Kính nhờ, chỉ là lời nói mà thôi, ta cũng không xông lên tát tiểu vương gia nhà ngươi, sao phải bày ra vẻ sốt ruột trung thành tận tụy hộ chủ như vậy?
“Lui ra! Không được vô lễ với vị cô nương này.”
Tuy là nói như vậy, bất quá khóe miệng tiểu vương gia vẫn nhếch lên, hiển nhiên thực vừa lòng với biểu hiện của tùy tùng Giáp này.
Ta không nhịn được, hất mặt nhìn trời.
Lúc nhìn lại, phát hiện sắc mặt tiểu vương gia có xu hướng chuyển sang màu xanh… Chậc chậc, thực phấn khích…
Đang muốn chờ xem mặt hắn còn có thể biến thành bao nhiêu loại màu sắc nữa, tiểu vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ta cười cảnh xuân sáng lạn, sau đó chậm rãi, thong thả, khoan thai đi tới, từng bước, từng bước… Thực ngọc thụ lâm phong, thực tiêu sái đẹp mắt…
Này xem như đang dùng “Mĩ nam kế” sao? Hắn… hắn thực cho rằng ta là hoa si a…
Ta trợn mắt nhìn hắn từng bước tới gần rồi dừng ngay trước mặt ta, sau đó cúi xuống ghé vào bên tai ta nhẹ nhàng nói một câu:
“Thành Cát Tư… Lệnh tôn lệnh cho cô tới trao đổi chuyện quan trọng với phụ vương ta?”
Ta hoàn toàn bị hóa đá rồi.
Hóa ra Thành Cát Tư Hãn cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt quả nhiên có gian tình, a, không, là giao tình, a, không, là cấu kết mới đúng!
Bất quá cho dù ta còn đứng ở Mông Cổ, cho dù trên đầu có cái danh ‘Con gái Thành Cát Tư Hãn yêu thương nhất’, đại sự việc quân cũng chẳng có liên quan gì tới ta a.
Tiểu vương gia nhìn thấy ta trên đường liền kích động chạy tới như vậy, ta đương nhiên không đến mức nghĩ rằng hắn vui vẻ khi nhìn thấy ta, cho nên… Hẳn là có nguyên nhân khác đi…
“Phải chăng… là có ý giao hảo với Triệu vương phủ ta?”
Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Triệu vương phủ’, không biết vì sao, trong giọng nói mơ hồ có chút khẩn trương.
Mặc kệ nói như thế nào, ta… cũng không liên quan gì tới những tính toán của Thành Cát Tư Hãn, nhất là khi đối tượng y tính kế lại là Kim quốc.
Cho nên ta chỉ hàm hàm hồ hồ ‘À’ một tiếng cho qua chuyện.
Vẻ mặt tiểu vương gia đột nhiên trở nên cổ quái, như là phẫn nộ hay là khinh thường gì đó, còn kèm theo vô số cảm xúc mà ta không nhìn ra được.
Hắn bỗng dưng túm lấy cổ tay ta, một trảo này, lực đạo rất lớn, ta cơ hồ có thể nghe được tiếng xương cốt của mình vang lên lách cách. Ta đau đến mức muốn cắn cho hắn một phát, trong cơ thể bỗng nhiên dâng lên một luồng khí ấm áp, ngay sau đó chỗ cổ tay bị nắm chấn động mạnh, đau đớn giảm bớt rất nhiều.
Ta đau nhe răng trợn mắt, xoa xoa cổ tay xanh bầm dấu tay, thật sự là hận không thể một cước đá chết tên tiểu vương gia đê tiện vô sỉ này.
Oán hận ngẩng đầu trừng hắn, lại phát hiện vẻ mặt hắn đang vô cùng khiếp sợ nhìn ta, ánh mắt này giống như nhìn thấy một loại quái vật khó tin gì đó, làm cho ta cực kì không thoải mái.
Ta hừ một tiếng, “Tiểu vương gia, nếu không có việc gì, thứ lỗi ta không thể phụng bồi tiếp.”
Theo ta được biết, lúc này Thành Cát Tư Hãn còn chưa động thủ với Kim quốc, mà Hoàn Nhan Hồng Liệt muốn từ địa vị Vương gia ngồi lên ghế thái tử, cũng còn cần tinh binh của Mông Cổ trợ giúp. Cho nên tiểu vương gia cho dù có bất mãn với ta thế nào đi chăng nữa, cũng không đến mức ở trên đường giết người diệt khẩu.
Cho nên ta thực chắc chắn bước ra ngoài… sau đó… bị đám tường thịt kia cản lại…
Được rồi, trong chuyện này xem ra, bọn họ chỉ biết nghe lời chủ nhân mà thôi.
Xoay người nhìn tiểu vương gia, hắn chính đang cau mày suy nghĩ, giống như mất hồn.
Ta nhếch nhếch khóe miệng, kiên nhẫn chờ hắn hoàn hồn.
Đột nhiên một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa lại gần, đảo mắt đã chạy tới bên ngoài đám tường thịt.
Tiếng vó ngựa vừa ngừng lại, một người tiến vào trong bức tường người, vội vàng chạy tới bên người tiểu vương gia, ghé tai nói mấy câu, sắc mặt tiểu vương gia lập tức đại biến.
Hơn phân nửa là xảy ra chuyện gì rồi đi, ta không nhịn được dưới đáy lòng rất là vui sướng khi người gặp họa.
Bất quá…
Tiểu vương gia đột nhiên quay đầu nhìn về phía ta, trên mặt nổi lên một nụ cười giả dối không thể giả dối hơn.
“Ở xa tới là khách, không dám chậm trễ, thỉnh… cô nương tới phủ ở chơi mấy ngày, cũng để cho ta làm chủ có thể được tiếp đón tận tình.”
Cũng không chờ ta trả lời, hắn liền chuyển hướng đám tùy tùng, thanh âm lạnh lùng nói:
“Mau cẩn thận mời vị cô nương này tới phủ cho ta, nếu trên đường thiếu nửa sợi tóc, coi chừng cái đầu của các ngươi!”
Nói xong hắn lập tức tung người nhảy lên, vững vàng hạ xuống con ngựa bên ngoài, vung dây cương, con ngựa kia ra sức phi nước đại, một đường phi, cũng không biết đá hỏng bao nhiêu hàng quán, dọa bao nhiêu người qua đường, cứ như vậy nghênh ngang mà đi rồi.
Sau đó, liền là vấn đề của ta rồi.
Cho dù có đống bảo bối nhị sư phụ đưa cho, nhưng muốn cùng lúc xử lý hơn chục tên to cao vạm vỡ mà phá vòng vây… Hiển nhiên không phải chuyện mà ta có thể làm được.
Cho nên ta chỉ đành thở dài, cũng rất thức thời theo chân bọn họ mà đi.
May mắn… Ta đã trả trước tiền thuê phòng mười ngày, trong vài ngày tới, đồ đạc của ta hẳn sẽ không bị ném ra khỏi cửa khách sạn.
May mắn… Những thứ quan trọng ta đều mang theo bên người, không chừng sẽ có lúc cần dùng tới.
Hơn nữa, tái ông thất mã yên tri phi phúc, này không phải vừa lúc có thể trà trộn vào Triệu vương phủ rồi sao?
[tái ông thất mã yên tri phi phúc: ý chỉ phúc họa khó lường]
…
Tuy rằng an ủi mình như vậy, nhưng mà… ta cũng thực khó chịu a a a a.
Ta lòng không cam, tâm không muốn, lê bước đi theo đám tùy tùng của vương phủ, nhìn đám người qua đường thỉnh thoảng ngẩng đầu ái ngại, ta đột nhiên có một ý tưởng…
Lúc đi đến một chỗ ngã tư phồn hoa, quan sát mật độ người đi lại một chút, ta phi thường khoái hoạt dừng lại.
Sau đó xông về phía tùy tùng Giáp, túm lấy cánh tay gã mà giật.
“Buông, buông…” Khụ khụ, ta đoán hiện tại tâm tình gã nhất định thực phức tạp, rõ ràng người kéo là ta mà.
“Tiểu vương gia của Triệu vương phủ các ngươi…”
Ta âm thầm véo đùi một cái, nặn ra vài giọt nước mắt, sau đó tru lên bằng âm lượng lớn nhất.
“Ban ngày ban mặt, cư nhiên cường thưởng dân nữ a!”
…
…
…
Sau đó vừa lòng nhìn vô số quần chúng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rầm rập chạy tới xem náo nhiệt, cùng đám tùy tùng vô cùng xấu hổ vẫn đang đứng ngây ra đó.
Thẳng đến khi bị tùy tùng Giáp khiêng trên vai như khiêng bao tải, chạy nhanh qua mấy ngõ nhỏ, ta vẫn còn cười đến run rẩy cả người.
Ta căn bản vốn không trông cậy sẽ có người xông vào Triệu vương phủ giải cứu cho ta, thế còn không bằng chờ trên trời rơi xuống cơn mưa vàng đi.
Nhưng mà trong lòng mỗi người đều có nhiệt tình bát quái hừng hực thiêu đốt a…
Cho nên tin tức gật gân nhất kinh thành sáng mai hẳn sẽ biến thành “Tiểu vương gia cường thưởng dân nữ” đi?