[ Thủy ]
Gió tuyết cắt da, đêm lạnh như nước.
Trong doanh trướng đẹp đẽ thuần màu trắng, lập từ bốn cây cột hoa văn vàng quý giá, hơn mười cây nến to như cánh tay cháy sáng phát ra tiếng “xèo xèo”.
“Xuy” một tiếng, truyền đến thanh âm lợi kiếm chém vào da thịt người, xen lẫn mùi máu tanh tràn ngập trong trướng…
Lúc Ba Âm xốc cửa trướng lên, đập vào mắt là một loại hương vị làm cho người ta phải rợn tóc gáy như vậy.
Không, chân chính làm cho gã run sợ từ tận đáy lòng, không hẳn là mùi vị này, mà phải là vẻ mặt của người đang đứng giữa trướng, lau tay, tra đao vào vỏ.
Từ khi gã còn là một thiếu niên đã gia nhập quân đội, đi theo bên người Vương Hãn đông chinh tây chiến, những tình cảnh tàn nhẫn hơn cũng đã từng thấy.
Nhưng mà…
Lúc này, thi thể ngửa mặt nằm trên mặt đất kia, cách đây không lâu vẫn là nữ nô được sủng ái nhất trong trướng.
Lúc hoàng hôn, nàng nói là có việc cơ mật nên lớn tiếng đuổi gã ra ngoài.
Gã tuy trẻ tuổi nhưng là vị tướng lĩnh có địa vị rất cao, cư nhiên lại bị một nữ nô lớn tiếng quát. Tuy rằng ngại mặt mũi chủ nhân, không tiện phát tác, trong lòng vẫn buồn bực, nên đành tìm người đi uống rượu.
Cho tới tận ban nãy, thân vệ trong trướng phụng mệnh tới tìm gã, không đoán được trong trướng lại là cảnh tượng như vậy…
“Ba Âm, ngươi đã đến rồi.”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Trong lòng gã cả kinh, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi người thi lễ.
“Đô Sử thiếu gia.”
Thân là cháu trai duy nhất của Vương Hãn, đương nhiên là người thừa kế của bộ tộc Khắc Liệt, người thanh niên hai mươi tuổi anh tuấn đang đứng trước mặt gã, chính là thống lĩnh trực tiếp của gã, cũng là người gã đã sớm quyết định phục tùng…
Vương Hãn đại hãn tuổi tác đã cao, con trai độc nhất Tang Côn mỗi ngày chỉ biết uống rượu mua vui, nhưng vị thiếu gia Đô Sử này rất có uy phong như tổ phụ.
Mấy năm nay, dã tâm của tộc Khất Nhan càng lúc càng lớn, hai bên giao tranh càng nhiều, ngấm ngầm giao thủ cũng vô số, nhưng ngay cả Thiết Mộc Chân cùng mấy nhi tử của y cũng không chiếm được tiện nghi gì, Đô Sử danh vọng càng lớn, đều được mọi người trong tộc ủng hộ.
Mấy năm gần đây… Thậm chí ngay cả mấy vị lão tướng trong tộc cũng từng đề nghị với Vương Hãn, trực tiếp truyền ngôi vị Hãn cho Đô Sử…
“Gọi thiếu gia làm gì, bên Thiết Mộc Chân kia cũng không nhiều quy củ như vậy, những quy củ đó cũng không thể giúp thắng trận được.” Đô Sử không chút để ý, phất phất tay.
“Như vậy, ngươi vừa lòng chưa?”
Ngữ khí hắn thoải mái giống như đang nói chuyện con dê hôm nay nướng còn non hay đã già vậy.
Ba Âm biết hắn không phải đang nói chuyện dê nướng, do dự một chút, mới nói:
“Thuộc hạ không rõ…”
Đô Sử nở nụ cười, trong tiếng cười lại lộ vẻ tàn khốc.
“Chỉ là một nữ nô cũng dám bất kính với ngươi, đương nhiên không thể lưu lại. Nếu ngươi cảm thấy vẫn chưa đủ để hết giận, muốn làm gì cũng được…”
Theo Đô Sử lâu như vậy, Ba Âm tự nhiên hiểu được câu này bất quá chỉ là vui đùa, nhưng nghe được vẫn không khỏi rùng mình.
Ánh mắt không tự giác quét về phía thi thể nữ nô kia.
Vết thương chí mệnh là một đao ở ngực, nhưng mà… vẻ mặt của nàng ta…
Giống như trước khi chết đã nhìn thấy việc gì khó tin, hai mắt hoảng sợ trợn lên, hoàn toàn không còn vẻ gì của một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Thân là người tâm phúc của Đô Sử, gã thường xuyên ra vào doanh trướng đẹp đẽ quý giá này, tự nhiên là nhận ra nàng ta.
Nữ nô này chính là Nhã Mễ Nhi, mười năm trước Thiết Mộc Chân đã tặng cho Đô Sử, gần một năm nay thường xuyên phụng lệnh Đô Sử trở lại bộ tộc Khất Nhan tặng quần áo cho vị hôn thê của hắn.
Nếu nhớ không lầm, hôm nay nàng ta vừa từ bộ tộc Khất Nhan trở lại…
Ba Âm thở dài, ngẩng đầu nhìn Đô Sử, thử hỏi :
“… Nàng ta đã chọc tới vị ở Khất Nhan kia rồi?”
“Nhã Mễ Nhi lần nào tới Khất Nhan chẳng chọc nàng vài lần, nàng ta nghĩ những lời cảnh cáo của ta là lời khen sao…”
Đô Sử “hừ” một tiếng trong mũi, ý bất mãn thể hiện rất rõ ràng.
Một người ngày thường sát phạt quyết đoán, gặp tình huống này, sao lại biến thành như vậy…
Ba Âm lại thở dài một hơi, quyết định câm miệng.
“Không nói chuyện này nữa.”
Trên mặt Đô Sử đột nhiên lộ ra một tia tươi cười ác ý. “Ngươi tìm người xử lý cái thi thể này đi, với người khác… hãy nói là nàng làm ta tức giận nên bị đánh chết.”
“Lan truyền tin tức này trong đêm nay, ta muốn nghe xem những kẻ khác bàn luận thế nào…”
“Vậy ngài…”
“Ta tới gặp tổ phụ, thương nghị việc hôn nhân cùng Hoa Tranh. Ngươi xử lý nơi này xong, điểm một đội binh mã, cùng ta tới bộ tộc Khất Nhan cầu hôn.”
Ba Âm sửng sốt, mắt thấy Đô Sử đã xốc cửa trướng đi ra ngoài, mới đuổi theo hỏi:
“Hôn kỳ không phải đã định vào sang năm sao?”
Hai bộ tộc lúc trước đã định, chờ tới khi người kia đủ mười sáu tuổi mới cưới, tại sao đột nhiên lại…
Trong bóng đêm, thân hình người thanh niên khoác áo da điêu lông cừu màu ngân hôi đẹp đẽ quý giá kia hơi ngừng lại một chút, mới mỉm cười nói:
“… Ta không chờ được nữa rồi!”
Ba Âm đứng ngoài trướng, lo lắng nhìn theo bóng dáng Đô Sử rời xa.
Hắn thật sự là đã quá để ý tới vị hôn thê kia rồi a…
Cũng không phải người đó có gì không tốt, nhưng dù sao cũng là con gái của Thiết Mộc Chân, lại có ảnh hưởng lớn như vậy với đại hãn tương lai, đối với tộc Khắc Liệt mà nói, không phải là điều tốt…
[ Tục ]
Bóng đêm thâm trầm như mực.
Tại thời khắc vạn vật trên thế gian đều ngủ say, một đội binh mã từ doanh địa của bộ tộc Khắc Liệt lại phóng nhanh ra ngoài, tiếng vó ngựa dồn dập “Tháp tháp” giống như tỏ rõ đại sự không lâu sau sắp phát sinh.
Từ bộ tộc Khắc Liệt tới bộ tộc Khất Nhan ước chừng mất mười ngày đường.
Đô Sử nhìn lướt qua những người theo phía sau, tất cả đều là những người thân tín có kĩ thuật kị mã rất tốt, có thể thấy được Ba Âm đã tỉ mỉ chọn lựa. Hắn nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay về phía Ba Âm ở bên cạnh.
Ba Âm lập tức giục ngựa nhích lại gần.
Hai người bọn họ cưỡi ngựa cũng vô cùng tốt, cho nên trong lúc ngựa phi nhanh vẫn có thể bảo trì trạng thái đi song song nói chuyện với nhau.
“Ba Âm, truyền lệnh xuống, mọi người cắt lượt nghỉ tạm, trong năm ngày nhất định phải tới tộc Khất Nhan.”
“Chuyện này có cần không…”
Ba Âm có chút do dự. Lúc đó thuật cưỡi ngựa của người Mông Cổ là thiên hạ vô song, lúc chiến sự khẩn cấp, ở trên lưng ngựa không ngủ không nghỉ là chuyện bình thường, nhưng lần này chẳng qua chỉ là đi cầu hôn mà thôi…
Đô Sử liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói: “Ngươi không muốn sớm nhìn thấy tỷ tỷ sao?”
“… Vâng.”
Nhìn Ba Âm sắc mặt tái nhợt lui về phía sau đội, trong lòng Đô Sử có chút thương tiếc.
Vị tướng lĩnh trẻ, lớn hơn hắn tám tuổi kia, nguyên bản vốn có khả năng trở thành tỷ phu của hắn… Nhưng chẳng ai đoán được… Tỷ tỷ cuối cùng lại gả cho Truật Xích, trưởng tử của Thiết Mộc Chân.
Mười năm trước, hắn vẫn là một đứa nhỏ.
Nghe được tin tỷ tỷ bị Truật Xích… hắn đỏ mắt muốn đi tìm Truật Xích liều mạng, ngược lại, lại bị tỷ tỷ giận dữ cho một tát.
“Tộc Khắc Liệt cùng tộc Khất Nhan sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày giao tranh, nếu ta đã lựa chọn làm thê tử của Truật Xích, từ nay về sau chính là người của tộc Khất Nhan. Chàng thắng cũng được, bại cũng được, sống cũng được, chết cũng được, ta nhất định sẽ ở cùng chàng.”
…
Mỗi lời mỗi chữ nàng nói, lúc đó hắn đều ghi tạc trong lòng, nhưng đến tận mấy năm gần đây, hắn mới hiểu được những lời tỷ tỷ nói.
Thì ra người tỷ tỷ thích là Truật Xích.
Thì ra cái gọi là “sự kiện” kia chẳng qua là kết quả của việc tỷ tỷ bí quá làm liều.
Thì ra…
Chỉ cần gả cho một người, từ đó về sau có thể không còn liên quan gì tới bộ tộc nữa…
“Toàn đội đều đã biết mệnh lệnh của ngài rồi.”
Ba Âm giục ngựa từ phía sau chạy lên, thấp giọng bẩm báo.
Đô Sử gật gật đầu.
“Ngài vội vã đến tộc Khất Nhan như vậy…” Ba Âm ngừng lại một chút, mới dò hỏi, “Có phải có liên quan tới việc cơ mật mà Nhã Mễ Nhi nói không?”
“Ả là thám tử mà Thiết Mộc Chân sắp xếp gài bên người ta.” Đô Sử mắt nổi sát khí, “Cư nhiên mười năm trước đã bắt đầu tính kế ta rồi… Sớm hay muộn cũng có ngày thanh toán món nợ này với y!”
Ba Âm chần chờ một lát, mới lại mở miệng lần nữa. “Cho nên… Ngài giết Nhã Mễ Nhi, lại đến cầu hôn, là vì muốn lừa gạt Thiết Mộc Chân?”
Trong lời nói mang ý chờ mong rõ ràng.
Đô Sử nhếch miệng, cười mà không đáp.
Hắn cũng không cần phải làm cho thuộc hạ thất vọng, huống chi Ba Âm nói, cũng đúng là một mục đích của hắn.
Bất quá… quan trọng hơn là… Hắn muốn trước khi hai bên giao chiến… cưới nàng về…
Hắn chạm nhẹ lên ngực, nơi có tấm khăn kia, khóe môi hơi hơi giơ lên.
Chỉ cần thành thân, nàng sẽ không còn là con gái của Thiết Mộc Chân nữa, chỉ còn là thê tử của hắn… là người của hắn…
[ Chung ]
Hắn nằm trên cỏ, nhìn lên bầu trời xám xịt.
“Trời lại mưa rồi a…”
Nước mưa lạnh lẽo không ngừng rơi trên miệng vết thương, máu vừa trào ra lại bị nước mưa xối trôi đi.
Như vậy cũng tốt… hiện tại người đầy thương tích, nếu để nàng nhìn thấy…
Khi đó thực không nên nói câu kia, nhìn thấy thế này… nàng thật sự sẽ khóc a…
Kỳ thật… không phải ta muốn nhìn thấy nàng khóc, ta chỉ là muốn nhìn thấy trong mắt nàng có ta…
Kỳ thật… rõ ràng là có đi, lại luôn không chịu thừa nhận với ta… nàng quả thật là bốc đồng…
Thật đúng là… tiếc nuối…
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đã không còn thấy rõ màu sắc bầu trời nữa rồi.
Nhưng mà… Vì sao… Ta vẫn có thể thấy nàng…
…
…
…
Mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh, bầu trời cùng mặt đất chỉ còn lại màn mưa vô hạn, không còn bất kỳ thanh âm nào khác.
Hết thảy quay về tĩnh mịch.
[ Dư ]
Ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh lay động.
Có cái gì nhẹ nhàng phất động trên mặt hắn, ngưa ngứa, hắn không muốn so đo, lười biếng xoay người một cái, nhưng thứ kia cũng theo tới, cọ nhẹ trên mũi hắn.
Hắn bực tức đưa tay túm lấy…
“Đau!” thanh âm cô gái dỗi hờn truyền đến ngay gần mặt hắn.
Thanh âm kia là…
Hắn giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Trước mắt là… gương mặt tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm rồi…
“Ngây ngốc gì a, buông tay ra nhanh lên!”
Mu bàn tay bỗng nhiên bị vỗ nhẹ một chút, hắn giật mình, mới phát hiện trong tay mình đang nắm tóc của nàng, tựa hồ đúng là đầu sỏ vừa tàn sát bừa bãi trên mặt hắn.
Khó trách nàng lại gần như vậy… Gần đến nỗi hắn cơ hồ chỉ vươn tay ra là đụng tới…
“Đáng ghét… Không cho nhìn.”
Gương mặt nàng đỏ ửng, đưa tay che mắt hắn.
“Đều là do huynh… Không nên ngủ trong này… muội lay mãi huynh không tỉnh… mới…”
Câu nói kế tiếp biến mất trong vòng tay hắn.
‘Nhớ năm xưa tuổi còn niên thiếu
Em thích chuyện phiếm anh thích cười
Cùng nhau ngồi dưới bóng đào tươi
Gió múa đầu cành chim ca hát
Chẳng hiểu vì sao mình ngủ mất
Chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu…’
[Một đoạn trong bài thơ Bản Sự của Lư Tiền, sáng tác năm 1934]