Có một số việc, Đà Lôi không biết… Nhưng ta biết…
Mười năm trước, Thiết Mộc Chân từng tặng vài nữ nô mĩ mạo cho Đô Sử, Nhã Mễ Nhi là một người trong số đó. Từ đó về sau nàng vẫn luôn đi theo hầu hạ bên người Đô Sử, nghe nói rất được sủng ái.
Nhưng Nhã Mễ Nhi chính là… gián điệp ngầm do Thiết Mộc Chân sắp xếp vào a…
Từ lúc lấy danh nghĩa nữ nhi sủng ái của Thiết Mộc Chân tuyên bố “Ta không học thêu”, những người trong các bộ tộc khác đều phải trợn mắt —— lúc đó Mông Cổ mặc dù không có kỹ thuật thêu tinh diệu tuyệt luân như ở Giang Nam, nhưng phụ nữ cũng phải học may vá thêu thùa —— nhưng lại ngại mặt mũi của Thiết Mộc Chân, không dám nghị luận trước mặt, chỉ có thể len lén thương cảm cho “Cháu trai đáng thương của Vương Hãn đại hãn” …
Thái độ của Đô Sử vô cùng khác thường, lại không vì mất mặt mũi mà tới tìm ta gây phiền toái, thoạt nhìn, ngược lại, lại còn có vẻ cao hứng… Từ đó về sau, Nhã Mễ Nhi thường đem xiêm y bốn mùa tới cho ta, hơn nữa còn có những việc linh tinh vụn vặt gì đó, một năm ít nhất cũng về bộ lạc hơn mười lần.
Chỉ là… Mỗi lần trừ bỏ thăm cha mẹ người nhà, hơn phân nửa thời gian nàng đều ở tại doanh trướng bí mật nào đó của Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân tựa hồ cũng không ngại để ta biết chuyện này, bởi vậy những lần ta tới nói chuyện về Hán thư như “Ba mươi sáu kế” linh tinh, thường có thể gặp được Nhã Mễ Nhi…
Hơn phân nửa là chuyện Nhã Mễ Nhi trộm tin tình báo bị Đô Sử phát hiện… Cho nên mới hạ độc thủ như vậy…
Lúc đó mạng người hèn mạt, nô lệ là hạ đẳng, bị giết là chuyện bình thường, nhưng mà... nhưng mà…
Ta nghe được thanh âm tối nghĩa của chính mình. “Đà Lôi… Huynh tới lều của muội chờ, muội… Có chuyện muốn nói với Đô Sử…”
Đà Lôi tất nhiên là mãnh liệt phản đối, ta không chịu nổi vừa túm vừa quát hắn, chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề Đô Sử nhất định sẽ không dám ra tay cướp cô dâu ở ngay tại lãnh địa của Thiết Mộc Chân… Đà Lôi như vậy mới phẫn nộ mang theo Ba Đặc Nhĩ rời đi.
Đô Sử sắc mặt tái nhợt nhìn ta, lại không nói được một lời. Người kiêu ngạo như vậy, tuyệt nhiên khinh thường việc lên tiếng giải thích…
Ta suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: “Nhã Mễ Nhi nàng… Nói thế nào cũng là hai mạng người, ngươi thật sự nhẫn tâm…”
“Cô nói cái gì?” Đô Sử cau mày.
Ta thở dài một hơi, quả nhiên… Hắn còn không biết sao?
“Lần trước Nhã Mễ Nhi tới đưa quần áo, đã nói với ta, nàng đã hoài thai đứa nhỏ của ngươi…”
“Không có khả năng đó!”
Không có vẻ khiếp sợ như ta dự đoán, Đô Sử ngược lại là nổi giận lôi đình hét lên với ta, phản ứng kịch liệt giống như… mãnh thú bị giẫm phải đuôi.
“Nàng ta căn bản không mang thai! Ta mới không… Nàng ta sao có khả năng!”
Ta thật sự là ngượng không dám hỏi hắn rốt cuộc là thông qua quý thủy hay là bà mụ mà xác định được trạng thái sinh lý của người bên gối. Bất quá… Đô Sử không lỗ mãng giống Đà Lôi, làm việc rất cẩn thận, nếu hắn có thể khẳng định như vậy, ta tự nhiên cũng tin tưởng.
Nói như vậy, Nhã Mễ Nhi… gạt ta? Nghĩ đến chuyện ngày đó nàng khóc lê hoa mang vũ cầu ta để cho nàng sinh hạ đứa nhỏ…
Uy, loại này rất giống… Ác bà bà trong phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ, hoặc là bà vợ ghen tuông ngăn cản lão công cùng tiểu tam theo đuổi tình yêu chân chính… Loại nhân vật này, rốt cuộc là vì sao lại áp lên đầu ta?
Tổng cảm thấy giống như bị bắt làm người xấu vậy, thực không thoải mái…
Ôm loại cảm xúc xa lạ cực không thoải mái này, ta ma xui quỷ khiến lại nói một câu chọc tổ ong vò vẽ.
“Cho dù không có… các ngươi rốt cuộc cũng đồng sàng cộng chẩm nhiều năm như vậy rồi, ngươi lại sủng nàng, sao lại hạ thủ được…”
Mỗi lần Nhã Mễ Nhi trở về, khi đến lều của ta tặng đồ, đều cố ý vô tình đề cập tới Đô Sử, đều là vẻ mặt ngượng ngùng hạnh phúc của cô gái ôm ấp luyến ái, đắm chìm trong tình cảm…
“Cô!” Đô Sử đi nhanh tới trước mặt ta, khuôn mặt bình thường được cho là anh tuấn, lúc này vặn vẹo khiến người ta phải sợ hãi, “Cô nghe ai nói!”
Ta thực không có tiền đồ sợ tới mức lui lại mấy bước. Đà Lôi cùng Quách Tĩnh đều không có ở đây, ta lại không học qua võ công, nếu động thủ tuyệt đối không đánh lại hắn…
Đô Sử cũng không chịu buông tha ta, tiến lên từng bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc cô nghe ai nói, là kẻ nào vô liêm sỉ nói với cô, nói với cô… Kẻ nào nói những lời vô liêm sỉ đó?”
Như thế nào là… những lời vô liêm sỉ?
Cặp mắt Đô Sử giống như phun hỏa, bộ dạng này dường như không thích hợp để thỉnh giáo vấn đề đó… Sợ lại nói ra cái gì kích thích hắn, ta thực tự giác ngậm miệng, mãnh liệt lắc đầu.
Hắn lại giống như hiểu sai ý, lửa giận trong mắt càng tăng lên.
“Là Đà Lôi, hay là tên nam mọi rợ kia?”
Uy, người ta có tên a… đáy lòng ta không tiếng động kháng nghị…
Đô Sử tức giận đi tới đi lui trước mặt ta. “Nhất định là hắn! Cô ngày ngày ở cùng một chỗ với hắn… Hắn lại nói những lời vô liêm sỉ này…”
Uy, ta nào có ngày ngày ở cùng một chỗ với Quách đại hiệp, rốt cuộc hắn nghe thấy lời đồn vô căn cứ đó từ đâu a…
Đô Sử bỗng dưng dừng cước bộ, xoay người hung tợn nhìn về phía ta. “Hoa Tranh, không cho phép cô tiếp tục ở cùng một chỗ với tên ngốc người nam mọi rợ kia!”
… Tuy rằng rất muốn nhảy dựng lên chỉ vào mũi hắn mà nói “Ngươi dựa vào cái gì mà đòi quản ta!”, nhưng mà… xét thấy tình thế trước mắt hắn mạnh hơn ta, ta chỉ có thể tiếp tục giả ngu, vẻ mặt mờ mịt.
“A?”
Đô Sử đột nhiên đưa tay nắm lấy bả vai ta, “Ta… cô…”
“Đô Sử, không cho phép ngươi khi dễ Hoa Tranh!”
Theo một tiếng hét lớn, Quách đại hiệp khi nãy bị ta phạt chạy qua lại năm mươi vòng đã trở lại, hiên ngang lẫm liệt vọt lại, đẩy Đô Sử ra, cực có khí thế chắn trước người ta.
Ta cảm động đến rơi nước mắt, từ phía sau Quách đại hiệp vươn đầu ra quan sát tình hình, vừa lúc nhìn thấy Đô Sử nổi trận lôi đình túm lấy áo hắn.
“Chuyện giữa ta cùng Hoa Tranh, ngươi dựa vào cái gì mà xen vào?”
Quách Tĩnh có lẽ còn nhớ ta vừa nhắc nhở hắn về “Võ Giới”, không đánh trả. Tài ăn nói của hắn vốn dĩ bằng không, lúc này quýnh lên, chỉ nhắc đi nhắc lại một câu.
“Dù sao cũng không cho phép ngươi khi dễ Hoa Tranh.”
Không thể không nói Quách Tĩnh tuyệt đối là loại bạn tốt tri kỷ, tuyệt đối đáng giá để phó thác tính mạng, cho dù là bởi vì tình cảm với Đà Lôi nên mới ra tay tương trợ, nhưng ta cũng thực ghi nhận ân tình của hắn.
Nhưng mà… Ta không thể luôn tránh ở phía sau người khác a…
Cho nên thoáng do dự một chút, ta vẫn chui từ phía sau lưng Quách Tĩnh ra, đi tới kéo kéo tay Đô Sử.
“Uy, ngươi buông tay trước a!”
Kéo một chút, không nhúc nhích; kéo hai cái, vẫn không động; ta đơn giản treo cả người lên, cuối cùng cũng kéo được cánh tay Đô Sử xuống, nhưng mà…
“Hoa Tranh, muội đang đu dây sao?”
Ta đạp một cước xuống đùi Quách đại hiệp.
Tuy rằng khoa học chứng minh, mười lăm tuổi vẫn còn tiếp tục phát triển chiều cao, nhưng mà… Không biết vì sao gen di truyền của gia tộc Thiết Mộc Chân lại có sự lệch lạc. Thân là người uống sữa dê ở thảo nguyên mà lớn lên, thế nhưng tới bây giờ Hoa Tranh cũng chỉ cao khoảng một trăm năm mươi cm, đứng ở giữa hai người bọn hắn, rất giống “Gà giữa bầy hạc” …
“Phốc!”
Ta nhanh chóng quay đầu, chính thấy trên mặt Đô Sử vẫn còn lướt qua ý cười. Ách… Người này cười rộ lên cũng rất dễ nhìn a…