Ta nằm ở trên cỏ, phiền não.
Sầu.
Thực sầu.
Ta thực sầu.
Hoa Tranh thực sầu.
Làm Hoa Tranh khiến ta thực sầu.
…
Ta không chỉ xem Kim Dung, ta cũng xem Cổ Long —— đương nhiên, tại đây, tại
thảo nguyên mờ mịt này không có Kim Dung cũng không có Cổ Long.
Chỉ có đến thảo nguyên, mới biết được cái gì là thảo nguyên.
Đó là… một thế giới hoàn toàn bất đồng với những nét miêu tả ít ỏi trong
tiểu thuyết.
Trên thảo nguyên là những đàn ngựa chạy còn nhanh hơn gió, mang theo mùi cỏ
xanh trong hơi thở; chăn dắt những đàn ngựa đó là những nam nhi nhiệt huyết
trước núi đao biển lửa cũng không cúi đầu nhăn mặt chau mày, vây quanh đống lửa
lớn uống chén rượu nồng; làm cho dũng sĩ cúi đầu là tiếng ca của các cô gái còn
uyển chuyển hơn so với chim chóc…
Nơi này là nhà của ta, nhà của Hoa Tranh.
Thành Cát Tư Hãn tương lai dẫn thiết kỵ Mông Cổ diệt Kim phá Tống lúc này
còn là Thiết Mộc Chân, chính là phụ thân ta.
Người tương lai dẫn quân đánh Ba Lan và Hungary, bành trướng lãnh thổ Mông
Cổ lúc này còn là Oa Khát Đài, ca ca của ta.
…
Nơi này có phụ thân cùng ca ca yêu thương ta, còn có mọi người trong tộc…
Đối với thân thể này mà nói, Hoa Tranh hoàn toàn là người Mông Cổ, nhưng
trước khi xuyên qua, ta hoàn toàn là người Hán.
Cho nên hơn mười năm sau, thời điểm Mông Cổ xâm lược Tống triều, đối mặt
giữa ‘Dân tộc đại nghĩa’ cùng ‘Phụ huynh thân tình’ ta nên làm như thế nào? Trơ
mắt nhìn Nam triều bị hủy dưới gót sắt Mông Cổ, hay là học theo Quách đại hiệp
trấn thủ thành Tương Dương, hay là… đơn giản bỏ tới một nơi xa xôi nào đó làm
rùa đen rút đầu ẩn cư đi?
Nghĩ không ra, vì thế ta vô cùng phiền não tiếp tục ở trên cỏ quay cuồng,
quay cuồng, quay cuồng… Khoan khoan, vì cái gì càng lăn càng nhanh rồi?
A a a a!
Ai nói cho ta biết vì cái gì trên thảo nguyên lại có sườn dốc như vậy? Rốt
cuộc ta sẽ lăn tới bao giờ đây… Đầu thực đau quá… Rất buồn nôn a…
Rốt cục, sau khi ta đã lăn không biết bao nhiêu vòng, có một kẻ nào đó túm
được thắt lưng của ta. Có lẽ là do dư lực còn quá mạnh, còn lăn hai vòng cùng
ta, mới đứng vững.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây là ‘Anh hùng cứu mĩ nhân’ trong truyền thuyết?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ dành cho ta đây?
Lão Thiên a, người vứt bỏ ta tại đại mạc này suốt năm năm, cuối cùng cũng
mở mắt rồi sao?
Thừa dịp còn chưa đứng dậy, ta nhanh chóng suy đoán thân phận của người kia
trong đầu:
Tốt nhất là mỹ thiếu niên mặt đẹp như ngọc, như vậy ta có thể lấy cớ đại ân
không lời nào cảm tạ hết được, đành phải lấy thân báo đáp, kiếm lấy cái danh
phận lão bà tương lai. Bất quá… Ta thực lý trí nghĩ lại, trong ngoài phạm vi
năm trăm dặm quanh đây đều không tồn tại loại sinh vật nào tên là ‘Mỹ thiếu
niên’ cả —— cho dù có, lúc đó cũng chỉ là trái cầu LOLI, ngươi có thể mong ước
gì chứ!
Bỏ qua ‘mỹ nam tử’, tiếp đến nếu là lão nhân đầu bạc tiên phong đạo cốt
cũng tốt a. Không chừng người ta coi trọng ta ‘căn cốt thậm giai’ ra tay cứu giúp,
sau đó thuận lý thành chương thu ta làm đồ đệ, truyền thụ tuyệt thế võ công,
sau đó lần Hoa Sơn Luận Kiếm kế tiếp một mình ta đại triển thần uy đứng đầu Ngũ
Tuyệt… Ách… Cũng không tồi.
[‘Tiên phong đạo cốt’: phong thái thần tiên ; ‘căn cốt thậm giai’: có tố
chất tốt ; ‘thuận lý thành chương’: thuận tiện, theo lẽ thường]
Ta miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy sắc tím áo bào Mông Cổ cùng với cây chủy
thủ cực quen mắt giắt ở đai lưng người kia…
Không nhịn được nội tâm kích động bốc hỏa mắng thầm.
Đối phương nắm bả vai, kéo ta đứng dậy.
“Hoa Tranh, muội không sao chứ?”
Quay đầu lại, vừa giáp mặt hắn, trong miệng bỗng dưng như một trận phiên
giang đảo hải, ta đành chuyển hướng khác, nôn mửa không ngớt, thẳng đến tận khi
mật xanh mật vàng đều ói ra hết mới thôi.
[‘Phiên giang đảo hải’: sông cuộn biển gầm, ý chỉ sự mạnh mẽ]
Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi!
Ta đã biết ‘Định luật nhân vật chính vô địch’, cũng biết ngay cả oán thầm
nhân vật chính cũng là có tội. Trời đất chứng giám, sau này Quách đại hiệp hắn
nói thế nào chính là như vậy, cho dù hắn nói bầu trời màu xanh lá, lá cây màu
xanh lam, dê ăn thịt, sói ngồi không, Hoa Tranh ta cũng tuyệt không nói nửa chữ
“Không đúng”!
Nhưng mà Kim lão tiên sinh, ngài cũng bất công quá trời đi…
Ta oán giận nhìn thằng nhóc ngây ngô cười trước mặt. Tương lai chính là
Quách đại hiệp, hiện tại là tiểu Quách Tĩnh, toàn thân tản ra hạo nhiên chính
khí, quả thực có thể được xưng là người của chính nghĩa. Từ khi biết hắn, mặc
kệ là ăn vụng, trốn đi chơi, trốn một chỗ để ngủ, rong chơi nhàn hạ… Mọi thứ
đều đừng nghĩ thành công, ách, ta thật sự không phải có bất mãn gì đối với
Quách đại hiệp, đây chỉ là chút bực tức của tiểu LOLI năm tuổi mà thôi, không
đáng bị trừng phạt, đúng không?
[‘Hạo nhiên chính khí’: ý chí to lớn, quang minh chính đại]
“Nôn…”
Ta biết sai lầm rồi còn không được sao?
Thiết Mộc Chân luôn luôn thưởng phạt phân minh.
Cho nên Quách Tĩnh đã cứu ta trở về được thưởng hai con dê, mà ta chạy đi
chơi, bị phạt đi cho dê ăn.
Chế độ cấp bậc ở thảo nguyên là như vậy, cho dù là người nhà thủ lĩnh cũng
không có đặc quyền, cho dù là người nhà của Vương Hãn, thủ lĩnh các bộ lạc thảo
nguyên, thê nữ cũng đều tự tay châm rượu, dâng dê nướng cho người trong tộc.
Đối với ta mà nói, cho dê ăn cũng không phải không thú vị —— nếu con dê mẹ
Tháp Na không thích húc đầu vào bụng ta thì tốt rồi…
Sau một hồi vòng quanh đuổi theo Tháp Na, ta trên đầu dính đầy cỏ, trên mặt
còn lọ lem, thở hổn hển ngã xuống đống cỏ khô.
Đống cỏ phơi dưới ánh nắng mặt trời, tỏa ra một mùi hương dễ ngửi, lại ấm,
lại mềm, so với mặt đất cứng rắn thì thoải mái hơn nhiều. Ta dùng sức chui vào
một đống cỏ cao bằng người lớn, bảo đảm ai đi ngang qua cũng không dễ dàng nhận
thấy có người ở bên trong, yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc.
Một giấc ngủ này chính là thiên hôn địa ám, một cái gì đó đụng vào chân ta
khiến ta tỉnh lại… Cho dù nhắm mắt lại ta cũng biết là Tháp Na! Thực là quá
phận, chưa thấy qua kẻ nào quá phận như vậy, ngươi ỷ rằng ngươi là con dê mẹ
mới sinh thì có thể khi dễ ta từ giờ ngọ tới giờ sao?
(‘thiên hôn địa ám’: trời đất u ám)
Ta hùng hổ như con lừa lười lăn ra khỏi đống cỏ khô, vừa định hung hăng thu
thập nó một chút, lại phát hiện Tháp Na “Ô ô” hừ nhẹ lấy đầu đụng vào bụng ta,
mắt to đen lúng liếng đầy nước mắt, móng trước bất an cào cào trên cỏ, thỉnh
thoảng quay đầu nhìn về nơi nào đó…
Bộ dạng này của Tháp Na… Ta nghĩ ta đã thấy… Năm trước, thời điểm hai bộ
lạc lớn liên minh…
Chủ trướng quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, trước trướng còn đốt một đống lửa
trại hừng hực, vừa thấy đã biết là chuẩn bị để nghênh đón khách quý, hơn nữa…
Ta đoán ta biết khách quý này là ai…
Bất quá… Vẫn là thử xem đi.
Trấn an Tháp Na, ta rón rén đi vào thiện trướng, quả nhiên tìm được con dê
con chưa đầy tháng do Tháp Na sinh ra ở trong góc. Vẫn chưa bị đem nướng. Không
thể không nói tiểu gia hỏa này thật sự là mệnh lớn! Một khi đã như vậy, ta sẽ
giúp nó một phen… Thừa dịp mấy người trong lều đang bận tối mày tối mặt, ta im
ắng ôm nó, tay chân cùng sử dụng, men theo góc lều đi ra ngoài.
(thiện trướng: người Mông Cổ ở trong lều bạt, gọi là ‘trướng’. ‘thiện
trướng’ là trướng chuẩn bị đồ ăn)
Về phần như thế này, thiện trướng sẽ cho vị khách quý kia ăn cái gì, ta
cũng không quan tâm, vị khách quý kia trình độ thưởng thức kém cỏi, tru lên
muốn ăn “Dê non chưa đủ tháng nướng” bất quá là khoe khoang thôi. Cho dù đem
lên một con dê chết già, lấy cái loại miệng thô tục đó, có ăn cũng không biết
được.
Ta vừa chạy, vừa tưởng tượng bộ dạng của vị khách quý kia khi ăn dê già
nướng mà đắc ý, đứa con của vị khách quý lại xuất hiện trước mặt… Quả nhiên là
người không tốt trời tru đất diệt sao?
Cho nên tình hình hiện tại là:
Ta tay không… À, không, còn ôm theo một con dê con chưa đủ tháng hoàn toàn
không có sức chiến đấu.
Đối diện là một thằng bé ước chừng cao hơn ta cả nửa người, phía sau còn
một đám tùy tùng khỏe mạnh, cùng một con báo hoa hai mắt sáng ngời.
Lực lượng địch ta chênh lệch xa như thế, ta thức thời lập tức vỗ mông ngựa,
mỉm cười nịnh nọt.
(vỗ mông ngựa: nịnh nọt)
Đại khái hôm nay tạo hình quá mức kinh ngạc, thằng nhóc đáng chết kia ngó
nghiêng đánh giá ta một hồi, vẻ mặt vừa kinh ngạc, lại mang theo khinh thường,
nghi hoặc hỏi:
“Ngươi thế nhưng lại ôm dê?”
Thực hiển nhiên hắn căn bản không phân biệt được ôm dê và trộm dê khác nhau
ở chỗ nào, nhưng ta cũng hoàn toàn không có ý định xóa nạn mù chữ cho hắn, vì
thế tiếp tục ngây ngô cười.
“Về sau không cho phép làm những chuyện như thế này. Nếu còn như vậy, ta sẽ
nói với đại hãn Thiết Mộc Chân.” Thằng nhóc đáng chết đó ghét bỏ, liếc mắt nhìn
ta một cái, mang theo đám tùy tùng nghênh ngang mà đi. Trước khi đi còn để lại
một câu. “Bổn thiếu gia sao lại có một vị hôn thê thiếu phẩm chất như vậy.”
Trên trán ta nổi đầy gân xanh. Ngươi mới thiếu phẩm chất, cả nhà ngươi
thiếu phẩm chất!
Năm đó nếu không phải tên nhóc chết tiệt này giảo sự, làm sao Hoa Tranh còn
nhỏ như vậy đã phải đính hôn! Hơn nữa đối với ta mà nói, chuyện bị định đoạt
hôn sự này quả thật là một đả kích lớn —— nó có nghĩa là ta có cố gắng tới mức
nào cũng không thể thay đổi tình tiết của truyện…
Những tình tiết Kim Dung viết chẳng lẽ hoàn toàn không thể thay đổi?
Từ ngày đầu tiên tới thế giới này cho tới bây giờ, ta đều suy nghĩ về vấn
đề này. Cuộc sống của ta hàng ngày, vừa phải điều chỉnh hành vi cho phù hợp với
một đứa trẻ con, vừa nhớ lại toàn truyện từ đầu tới cuối vô số lần, cuối cùng
quyết định khiêu chiến đối tượng —— “Giang Nam thất quái”.
Giang Nam thất quái vốn ở nơi Giang Nam phong cảnh hữu tình, sơn ôn thủy
nhuyễn, bởi vì đánh cuộc cùng Khưu Xử Cơ của Toàn Chân giáo, đi tới đại mạc
phong sương rét lạnh. Bôn tẩu sáu năm, tìm được Quách Tĩnh, dạy hắn võ công,
chờ tới năm hắn mười tám tuổi sẽ tỷ võ với Dương Khang do Khưu Xử Cơ dạy võ,
lấy kết quả tỷ võ làm kết quả của trận đánh cược.
Nguyên bản, vào buổi tối ngày bọn họ gặp được Quách Tĩnh, Trương A Sinh
đứng hàng thứ năm trong thất quái sẽ vì cứu thất muội Hàn Tiểu Oanh, sau lưng
trúng một chiêu “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” của Hắc Phong Song Sát, chết trên núi
hoang.
Từ trước, ta đã cảm thấy đoạn này không trọng yếu, lão đại của thất quái là
Kha Trấn Ác cùng Hắc Phong Song Sát vốn thù sâu như biển, cho dù không có sự
việc này cũng sẽ đánh nhau không ngừng. Huống chi Trương A Sinh này chết, Hàn
Tiểu Oanh nhớ ân đức của hắn, cả đời thủ tiết không xuất giá, thật sự là làm
cho người ta thổn thức không thôi.
Mà quan trọng hơn là, “Xạ Điêu Anh Hùng Truyện” toàn thư gồm bốn mươi hồi,
Giang Nam thất quái bình thường đều xuất hiện cùng nhau, nói cách khác, tuyệt
đại bộ phận trường hợp chỉ cần có “Giang Nam thất quái” xuất hiện là đủ rồi, về
phần rốt cuộc là bảy người hay là sáu người, căn bản chỉ là râu ria.
Cho nên điều đầu tiên ta làm, chính là thay đổi vận mệnh của Trương A Sinh.
Cho nên từ khi gặp được Quách Tĩnh, ta đã chuẩn bị công tác tốt lắm: bao
gồm mua nhân sâm của những người Hán thỉnh thoảng đến bộ lạc trao đổi sản phẩm,
trộm một ít kim sang dược tốt nhất cùng một miếng hộ tâm trong trướng của đại
hãn.
Ta không có cách nào khống chế thời gian Giang Nam thất quái gặp Quách
Tĩnh, cũng không có khả năng hơn nửa đêm bò dậy theo Quách Tĩnh chạy đi tìm bọn
họ.
Cho nên để chuẩn bị tốt cho ngày đó, ta liền cưỡng chế luyện cho Quách Tĩnh
thói quen chạy bộ, kéo hắn chạy nơi này nơi khác —— may mắn Quách đại hiệp
tương lai thể lực rất tốt, coi như là luyện tập đi.
Kế tiếp mỗi ngày không ngừng ghé vào lỗ tai hắn lải nhải, để cho hắn nhớ kĩ
“Vừa thấy mặt liền đem miếng hộ tâm đưa cho sư phụ béo nhất” cùng với “Nhìn
thấy y ngã xuống thì đưa cái gói này cho sư phụ gầy nhất” đây là hai chuyện
trọng yếu nhất.
Sau này, căn cứ vào những gì Quách Tĩnh lắp bắp thuật lại, đêm hôm đó, ba
thứ kia đều phát huy đầy đủ tác dụng:
Miếng hộ tâm bị đánh trúng dập nát đã chắn đi gần một nửa chưởng lực của
Trần Huyền Phong;
Kim sang dược thành công tránh cho hắn mất quá nhiều máu mà chết;
Về phần nhân sâm đủ để kéo dài thời gian, chờ những người kia đưa Trương A
Sinh về cứu chữa.
Cho nên tuy rằng bị thương rất nặng, phải điều dưỡng hơn nửa năm, nhưng
Trương A Sinh dù sao cũng sống sót rồi, hơn nữa… Không lâu sau cưới Hàn Tiểu
Oanh.
Tình tiết này phát triển không hợp với trong truyện, khiến ta lo lắng rất
lâu, nhưng kế tiếp cũng không phát sinh chuyện gì khác.
Đà Lôi cùng Quách Tĩnh kết an đáp; Quách Tĩnh theo Giang Nam thất quái học
võ công, học kỹ thuật bắn cung của Triết Biệt… Nói cách khác không có chuyện gì
trọng yếu, cũng không có người nào không hợp lý xuất hiện…
(kết an đáp: kết nghĩa huynh đệ)
Những chuyện đó càng khiến ta đắc ý, muốn thay đổi vận mệnh của chính mình.
Bởi vậy ngày Thiết Mộc Chân tới chỗ Vương Hãn, ta lăn ra đất khóc lóc om
sòm, bắt Đà Lôi và Quách Tĩnh ở trong trướng, chết sống không thả bọn họ ra
ngoài. Như vậy bọn họ sẽ không gặp đứa cháu của Vương Hãn là Đô Sử, cũng sẽ
không gây chuyện đánh nhau, thế cho nên cuối cùng sẽ không có chuyện hai bộ lạc
lấy hôn sự của ta ra để hòa giải hiềm khích.
Kết quả… Người gây chuyện là đại ca Truật Xích.
Hắn uống rượu say mèm, đi nhầm vào doanh trướng khác, hơn nữa lại OOXX cô
nương trong đó, mà vị cô nương kia lại chính là cháu gái của Vương Hãn —— Vì
thế, Truật Xích bị Thiết Mộc Chân nổi giận trói lại, đem đến chỗ Vương Hãn nhận
tội, hai bộ lạc thương nghị, cuối cùng quyết định: Truật Xích phải lập tức cưới
vị cô nương kia.
Chuyện này nếu chấm dứt như vậy thì thực là chuyện vui mừng, nhưng đó là
còn chưa nhắc tới chuyện tiếp theo, Đô Sử lại chạy đến chủ trướng, trước mặt
mọi người la to, tuyên bố chuyện kết thân này chính là vũ nhục Vương Hãn…
Được rồi, ta cũng thừa nhận “gả người bị hại cho kẻ phạm tội” là không có
đạo lý, nhưng các ngươi không thể nghĩ ra biện pháp gì khác để bồi thường sao,
vì cái gì nhất định phải là gả muội muội của kẻ phạm tội cho đệ đệ của người bị
hại kia mới có thể hòa hảo? Hơn nữa muội muội của kẻ phạm tội khi đó chỉ có
một…
Tóm lại, tuy rằng ta có sửa chữa, nguyên nhân cùng quá trình rõ ràng có
thay đổi, nhưng kết quả… Vẫn là giống như trong truyện viết: Hai bộ lạc liên
minh, con gái duy nhất của Thiết Mộc Chân gả cho cháu ruột Vương Hãn.
Vì thế, tiểu LOLI Hoa Tranh khi bốn tuổi thực không tình nguyện có một vị
hôn phu chín tuổi Đô Sử, ồ, ta đoán bên kia cũng là thực không tình nguyện.