Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Chương 109

Liên tục hai tháng, Lê Diệu Nam tuần tra không ít nơi, cũng âm thầm thu mua không ít quân lương, an bài vô số tai mắt, đồng thời thẩm tra xử lý không ít án oan, được dân chúng khen ngợi không ngớt, cũng làm cho một số nhà phú quý hận đến xương tuỷ.

Lê Diệu Nam phán án quả quyết, công chính liêm minh, không thiên vị bất kỳ ai, mỗi kiện án tử tuyệt đối không kéo dài, đi đến đâu dân chúng hoan hô đến đấy. Chỉ có Huyện lệnh kêu khổ thấu trời, chỉ hy vọng nhanh chóng cất bước toà ôn thần này.

Không ít dân chúng nghe được thanh danh Lê đại nhân, ngàn dặm xa xôi chạy tới kêu oan. Lê Diệu Nam mỉm cười, bảo bọn họ yên tâm chờ, mọi việc luôn phải có thứ tự trước sau, đợi đến lúc mình tuần tra đến đó, nhất định sẽ làm chủ cho bọn họ.

Bách tính cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất hô to Lê thanh thiên. Nhưng thật ra chân tướng là bằng vào danh sách mà Hoàng đại nhân chỉnh lý ra, Lê Diệu Nam biết rõ chỗ nào là nhân mạch của Tuần phủ, lộ tuyến hành tẩu ngoặt chỗ này quẹo chỗ kia, đừng nhìn hắn một đường thẩm án vô số, kỳ thật không chút nào chạm đến mấu chốt của Tuần phủ.

Về phần dân chúng kêu oan, Lê Diệu Nam cũng không lừa gạt bọn họ, thẩm án là chuyện sớm muộn, chỉ là hắn dùng phương pháp vu hồi, đẩy thời gian lùi lại.

Phan đại nhân đối với hành động của hắn làm như không thấy, Tuần phủ cũng từ từ thả lỏng cảnh giác. Mắt thấy còn có hơn nửa tháng là tới năm mới, lúc này chuyến tuần tra cũng sắp kết thúc. Lê Diệu Nam tính toán thời gian, tự hỏi thật lâu, cẩn thận so sánh lợi hại, xác định vạn vô nhất thất mới quyết định làm một kiện đại án.

Chọn chọn bỏ bỏ, tuyển ra một Huyện lệnh chuyên đi làm ác, Lê Diệu Nam chuẩn bị lấy gã khai đao.

“Phu quân, lần này chúng ta đi đâu?” Lâm Dĩ Hiên ý cười doanh doanh, hai tháng rèn luyện khiến ánh mắt y nhiều thêm mấy phần sắc bén.

“Hoa Dương huyền.” Lê Diệu Nam gợi lên khoé môi, khép lại hồ sơ trên bàn.

Lâm Dĩ Hiên hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia vui sướng: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Lê Diệu Nam vuốt cằm cười hỏi: “Sao, ngươi cũng muốn đi Hoa Dương huyền?”

Lâm Dĩ Hiên xấu hổ cười cười, ngay sau đó lại quắc mắt trừng lại, nói: “Huyện lệnh Hoa Dương không ra gì, không tự biết thân còn nói bậy khắp nơi, không để ngươi vào mắt, những người lần trước đến cáo trạng đều bị gã đánh vào đại lao, thật đúng là đáng giận.”

Lê Diệu Nam vỗ vỗ tay phu lang: “Không cần để ý tới, cứ để gã kiêu ngạo thêm mấy ngày.”

Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, rồi lại lo lắng: “Liệu có gì không ổn không?”

“Yên tâm, ta đã hỏi qua về người được chọn làm Huyện lệnh tiếp theo, ngoại sanh của Phan đại nhân không tồi. Huyện lệnh Hoa Dương cuồng vọng như thế, nếu ta không sửa trị gã một phen, cố gắng những ngày này chỉ sợ cũng đổ ra biển ít nhiều.” Sẽ chỉ làm người cảm thấy dối trá, sẽ đoán lần này mình tuần tra có phải là diễn trò hay không.

Lâm Dĩ Hiên hiểu được ý nghĩ của phu quân, đánh một cái, đề một cái, phu quân gây rắc rối trước nhưng chuyện sau đó lại là của Phan đại nhân và Tuần phủ. Nếu quan hệ của bọn họ không có gì phá được, Tuần phủ tất nhiên sẽ nhẫn nhịn lần này, nhưng nếu sinh ra mâu thuẫn, kia càng tốt, phu quân ngư ông đắc lợi.

Phát hiện ánh mắt toả sáng sùng bái của phu lang, Lê Diệu Nam buồn cười, tỉ mỉ giảng giải những quy tắc ngầm chốn quan trường cho y, dạy y cách nhìn nhận một vấn đề.

Lâm Dĩ Hiên nghe đầy hứng thú, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Lê Húc tiến đến thỉnh an phụ thân, nghe thấy phụ thân giải thích, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ, thường thường cũng hỏi vì sao.

Lê Diệu Nam không qua quýt nhi tử, dùng ít chuyện dân gian để nó tự ngẫm. Có thể nói, trong quá trình Lê Húc trưởng thành, giáo huấn từ nhỏ của Lê Diệu Nam sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với nó, cho dù sau này nó ngồi ở chức quan nhất phẩm, người sùng bái nhất vẫn là phụ thân, mà người thích nhất chính là đa thân.

Hai ngày sau, đoàn người khởi hành đi Hoa Dương.

Huyện lệnh Hoa Dương thực kiêu ngạo, đối đãi thượng quan mà mặt đầy mỉa mai, chắc rằng Lê Diệu Nam không dám làm gì gã, nếu không lộ tuyến tuần tra của Lê đại nhân sẽ không trùng hợp như vậy.

Việc này những người khác kỳ thật hiểu rõ trong lòng nhưng không có ai như Huyện lệnh Hoa Dương oang oang nói ra.

Lê Diệu Nam bị tức đến bật cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng bắt giữ Huyện lệnh Hoa Dương, dù sao gã tội ác chồng chất, liên chứng cớ không cần thu thập cũng đã có một bó to.

“Ngươi dám.” Huyện lệnh Hoa Dương vừa sợ vừa giận.

Lê Diệu Nam cười lạnh, phất phất tay, để người dẫn gã đi, nương quyền lợi của Tri châu tiền trảm hậu tấu, xét nhà, phán án, lập tức hành quyết, không chút lưu tình, không cho người bất cứ cơ hội cầu cứu, chỉ tốn ba ngày đã triệt triệt để để định ra án tử.

Huyện lệnh Hoa Dương đến chết trên mặt vẫn tràn đầy không thể tin, mang theo vẻ kinh ngạc cùng hối hận mà chết không nhắm mắt, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lê đại nhân thế nhưng thật sự dám đưa gã đi trảm thủ thị chúng.

Dân chúng Hoa Dương huyền hoan hộ vang dội, Tuần phủ Vân Nam tức giận lôi đình, Phan đại nhân tâm tư lắc lư, bọn họ ai cũng không ngờ, Lê đại nhân không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một phát, làm việc cư nhiên sấm rền gió cuốn, nói trảm là trảm.

Mặc kệ Tuần phủ nghĩ thế nào, dân chúng Vân Nam nghe được chuyện này chỉ cảm thấy đại khoái nhân tâm, danh vọng của Lê Diệu Nam được nâng cao một bậc.

Không ở lâu tại Hoa Dương, Lê Diệu Nam mang theo phu lang dẹp đường hồi phủ. Lúc này hắn đã chạm đến điểm mấu chốt của Tuần phủ, không làm thêm động tác gì nữa.

Hai ngày sau, trở lại nhà đã lâu không ở, Lê Diệu Nam vừa mới ngồi xuống nghỉ tạm, còn không đến thời gian một ly trà nhỏ, hạ nhân đã tiến đến thông truyền, Tuần phủ đại nhân cho mời.

Lê Diệu Nam nhíu mày, lại nói, đây là lần đầu tiên hắn gặp Tuần phủ.

“Phu quân, ta đi với ngươi.” Lâm Dĩ Hiên có chút lo lắng, vội vàng buông xuống Hi Nhi trong ngực, để nó đi tìm ca ca chơi.

Lê Diệu Nam mỉm cười trấn an: “Không sao, phu quân trong lòng tự biết, ngươi ở nhà nghỉ ngơi, chờ ta trở lại là được.”

Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, y biết phu quân có nắm chắc, nhưng y vẫn không muốn phu quân chịu uỷ khuất, có mình ở bên cạnh, nhìn tại mặt mũi Cảnh Dương hầu phủ, Tuần phủ hẳn là sẽ không làm quá mức.

Lê Diệu Nam nhếch môi cười: “Tuần phủ đang nổi nóng, ngươi đi cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ khiến gã sinh ra bất mãn. Đừng lo lắng, Huyện lệnh Hoa Dương cuồng vọng như thế, chúng ta chiếm lý.”

Lâm Dĩ Hiên không tình nguyện mà gật đầu, biết phu quân nói có lý. Tuần phủ là quan to nhất phẩm triều đình, cứ việc sẽ kiêng kỵ Cảnh Dương hầu phủ, thực tế lại không e ngại, thật sự chọc giận Tuần phủ, đối với phu quân không có bất kỳ chỗ tốt nào.

***

Lê Diệu Nam lần đầu tới cửa, quy củ đưa lên bái thiếp, thủ vệ ở cửa giữ hắn nửa canh giờ, đi vào phòng khách rồi, Tuần phủ lại cho hắn chờ một canh giờ.


Lê Diệu Nam ngồi ở phòng khách không có việc gì, nhàm chán hết nhìn đông lại nhìn tây. Trong nhà Tuần phủ quả thật xa hoa, hơn cả nhà giàu Giang Nam. Uống đến bát trà thứ chín, ánh mắt bắt đồi nổi lên chút mệt mỏi, Tuần phủ rốt cuộc lững thững đi đến.

“Hạ quan bái kiến đại nhân.” Lê Diệu Nam khom mình hành lễ, lập tức giữ vững tinh thần.

Tuần phủ hừ mũi một cái, ánh mắt dừng lại trên người hắn, giọng điệu không hề thân thiện: “Ngươi chính là Lê Diệu Nam?”

“Chính là hạ quan.” Lê Diệu Nam trả lời, thái độ cung kính.

“Lê đại nhân thật bản lãnh.” Tuần phủ không chút để ý mà nói, ngữ điệu nhẹ nhàng không gợn sóng, nghe không ra bất luận cảm xúc gì: “Bản quan cho rằng Lê đại nhân hẳn là phải hiểu quy củ, đừng coi bản quan nhường nhịn là dung túng.”

Lê Diệu Nam cười nhạt, trên mặt không hề sợ hãi, đáp: “Đại nhân nói đúng, nhưng hạ quan không biết Huyện lệnh Hoa Dương vì sao lại phá hư quy củ, hạ quan thân phận thấp kém nhưng sẽ không mặc người bắt nạt.”

Tuần phủ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ Lê Diệu Nam cư nhiên bật lại: “Lời ấy ý gì?”

“Hạ quan nói không tính, thỉnh đại nhân hỏi người ngoài, hạ quan tự cho là nơi chốn né tránh, nề hà Huyện lệnh Hoa Dương ỷ thế hiếp người, hạ quan vốn là khí lượng nhỏ, không nhẫn được, còn thỉnh Tuần phủ thứ tội.” Lê Diệu Nam nói như đinh đóng cột, biến chuyện Huyện lệnh Hoa Dương trở thành ân oán cá nhân.

Tuần phủ bị hắn làm nghẹn. Kỳ thật hôm nay gọi hắn đến, mục đích chỉ để cảnh cáo, Lê Diệu Nam là mệnh quan triều đình, lại là tâm phúc của Hoàng Thượng, còn có thân với Cảnh Dương hầu phủ, trừ phi có thể phủ định toàn bộ mọi người, nếu không tạm thời Tuần phủ sẽ không trở mặt.

Lê Diệu Nam khẽ mỉm cười, cứ việc tư thái phóng rất thấp, lời nói lại mảy may không sợ. Hắn liệu định tâm tư Tuần phủ, chỉ cần mình không có thêm động tác nào khác, Tuần phủ sẽ không làm gì hắn.

“Lê đại nhân muốn đối nghịch với bản quan?” Sắc mặt Tuần phủ trầm xuống, ánh mắt hơi mị mị.

“Hạ quan không dám.” Lê Diệu Nam vội vàng phủ nhận, nói thẳng: “Hạ quan chính là bảo hộ quyền uy của mình, cũng không dám làm bậy trước mặt đại nhân, thỉnh đại nhân minh tra.”

Tuần phủ cau mày, không biết là có tin hắn nói hay không, răn dạy Lê Diệu Nam vài câu, cuối cùng vẫn là thả người. Lê Diệu Nam hiện tại giống như một tảng đá, đặt đó thì gã khó chịu nhưng lại không biết làm thế nào, cũng không thể vì một Huyện lệnh Hoa Dương mà bắt Lê Diệu Nam, như vậy gã không có lý, cũng không dễ công đạo với Cảnh Dương hầu phủ.

Tuần phủ suy nghĩ, quyết định vẫn là nhìn một chút, sự tình lần này trước cứ buông tha, nếu lại có tiếp theo, quản hắn cái gì hầu phủ, Tuần phủ sẽ không cho ai mặt mũi, lúc này ra lệnh một tiếng, sai người tìm nhược điểm của Lê Diệu Nam, bịa đặt đủ loại chứng cứ hắn không hợp pháp, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

***

Lê Diệu Nam dễ dàng về đến nhà, Lâm Dĩ Hiên đang ngồi trong phòng chờ, Lê Húc, Lê Hi vờn quanh, hai huynh đệ ông nói gà bà nói vịt, thế mà tán đến khoái trá.

“Ngươi trở lại.” Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân thì nhãn tình sáng lên, còn không đợi y nghênh đón, Lê Hi sớm đã ôm lấy đùi phụ thân. Đây là động tác gần đây nó thích nhất, bởi vì phụ thân sẽ ôm nó lên, sau đó đi đâu cũng mang theo.

Lê Húc che mặt, cảm thấy đệ đệ thật doạ người, thân thể nho nhỏ đứng thẳng tắp, hành lễ nói: “Phụ thân.”

Lê Diệu Nam xách ấu tử lên, cười nhìn trưởng tử một cái, trong mắt tràn ngập tán thưởng: “Hôm nay học xong chưa?”

“Hồi phụ thân, đã học xong, Tôn tiên sinh còn khen nhi tử.” Lê Húc ưỡn ngực, thực kiêu ngạo trả lời.

Lê Diệu Nam đặt Lê Hi lên đùi, suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Ngươi thích Tôn tiên sinh?”

Lê Húc không chút do dự gật đầu: “Tôn tiên sinh giảng bài rất êm tai, A Kim, A Tân cũng thích.”

Lê Diệu Nam ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, quay đầu nhìn về phía phu lang hỏi: “Húc Nhi nên thỉnh tiên sinh, ngươi cảm thấy Tôn huynh thế nào?”

Lâm Dĩ Hiên hơi do dự, xét về phương diện lâu dài, Tôn tiên sinh không có nhân mạch, nếu Húc Nhi bái hắn ta làm thầy thì tiền đồ tương lai không có nhiều trợ giúp, nhưng cũng tránh được không ít phân tranh, nghĩ nghĩ nói: “Tôn tiên sinh công việc bận rộn, có phiền toái không?”

Lê Diệu Nam ngẩn ra, bật cười: “Thiếu chút nữa thì quên cái này, còn phải đi hỏi cái đã.”

Lâm Dĩ Hiên cười nói: “Nếu Tôn tiên sinh đồng ý, ta đây không có ý kiến gì.” Y suy nghĩ cẩn thận, cho rằng phu quân tài học cũng rất tốt, không tất yếu dệt hoa trên gấm. Ngay cả bái một đại Nho đương thời thì thế nào, Húc Nhi trải qua phu quân giáo dục, trong lòng đã có ý tưởng bước đầu, nếu tư tưởng của danh sư đi ngược lại với phu quân, hai bên mâu thuẫn chẳng phải là huỷ hài tử. Huống chi Vân Nam xa xôi, bái sư không dễ, còn không bằng để Tôn tiên sinh giáo dục.

“Được.” Nụ cười trên mặt Lê Diệu Nam nở lớn hơn, quay đầu nhìn về phía nhi tử: “Ngươi thấy thế nào?”

“Hài nhi nguyện bái Tôn tiên sinh vi sư.” Lê Húc cao giọng đáp, trên mặt khó nén hưng phấn.

Lê Diệu Nam gật đầu, đối với trưởng tử thật sự là vừa lòng cực kỳ: “Đi, phụ thân đáp ứng ngươi, hôm nào sẽ đi hỏi thử Tôn huynh, nhưng là nói trước, nếu Tôn huynh không đáp ứng, ngươi không được khóc nhè.”

“Cảm ơn phụ thân.” Lê Húc giương cằm, kiêu ngạo nói: “Tiên sinh nhất định sẽ đáp ứng, ngày hôm qua tiên sinh còn khen Húc Nhi đâu.”

Lê Diệu Nam cười nhìn nhi tử lộ ra biểu tình mà tiểu hài tử nên có. Húc Nhi quá hiểu chuyện, làm gia trưởng, hắn cảm thấy áp lực thật lớn.

***

Ngày hôm sau đến nha môn, Lê Diệu Nam lại lôi kéo phu lang đi cùng, không nhìn ánh mắt Hoàng đại nhân muốn nói lại thôi, lập tức đi tìm Phan đại nhân, kết quả tuần tra lần này phải cho Phan đại nhân một cái công đạo. Lâm Dĩ Hiên canh giữ ở cửa chờ, miễn cho bị người nào đó nhanh chân đến trước. Trải qua nhiều mặt điều tra, Lâm Dĩ Hiên đã hiểu được Hoàng đại nhân quả thật không có ác ý, chỉ là tính tình kia quả thật khiến người ta phiền nhiễu.

Phan đại nhân tâm tình sung sướng, tuỳ ý nhìn nhìn hồ sơ, nói vài câu nhàn thoại rồi cho Lê Diệu Nam rời đi. Vô luận thế nào, sự tình lần này là ông ta được lợi.

Ba ngày sau, nha môn bắt đầu nghỉ, Lê Diệu Nam triệt để trầm tĩnh lại, Lâm Dĩ Hiên vội vàng chuẩn bị hàng Tết, còn cả một ít lễ tiết ở địa phương. Cái Tết đầu tiên ở đây, thế nào cũng phải làm vô cùng náo nhiệt.

Vị tiểu ca nhi ở Vân Sơn trại kia cũng lưu tại Tri châu phủ, tính toán tiếp tục hăng hái chiến đấu với Tôn tiên sinh, nháo ra không ít chê cười.

Lê Diệu Nam trêu ghẹo, hỏi hắn ta khi nào thì làm hỉ sự.

Tôn tiên sinh do dự không quyết, dần dà Lê Diệu Nam cũng không hỏi nữa. Chuyện tình cảm như người uống nước*, người ngoài có thể giúp cái gì, chỉ hy vọng Tôn tiên sinh không hối hận.


(*Câu này còn có vế sau là “nóng lạnh tự biết”.)

Rút một ngày nhàn rỗi, Lê Diệu Nam hỏi hắn ta có thu đồ đệ hay không, sau đó chỉ chỉ nhi tử nhà mình.

Tôn Thụy Tư vừa mừng vừa sợ, hỏi đi hỏi lại ba lần, thẳng đến Lê Diệu Nam không kiên nhẫn, hắn ta mới chân chính khẳng định Lê huynh là thật tâm muốn cho Húc Nhi bái mình vi sư, nhưng hắn ta sao có thể làm nổi!

Tôn Thụy Tư suy xét một đêm, chung quy vẫn cự tuyệt, thời điểm cự tuyệt hai mắt đỏ bừng, nói vậy hẳn là trải qua một phen giãy giụa.

Lê Diệu Nam không còn gì để nói, cảm thấy có đôi khi Tôn huynh suy nghĩ quá nhiều, phân tích cho hắn ta đủ loại lợi và hại, lại nói chuyện Vân Nam hẻo lánh, rốt cuộc mới để hắn ta thả lỏng, chính thức nhận Lê Húc làm đệ tử. Mà trước đó hắn ta còn nói nếu sau này có danh sư khác, tuyệt đối sẽ không ngăn trở tiền đồ của Lê Húc.

Lê Diệu Nam không có biện pháp với hắn ta, Tôn huynh cái gì cũng tốt, tâm tư thâm trầm, thủ đoạn quả quyết, làm việc cũng lanh lẹ, chỉ có đến phiên tự thân, cố tình bắt đầu tự ti, thật không biết nói gì với hắn ta mới được. Nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng, mình kết giao được một người bạn tốt, Tôn huynh là thật tâm thương Húc Nhi cho nên mới một lòng suy xét cho Húc Nhi.

Hai sáu tháng chạp, Húc Nhi chính thức làm lễ bái sư. Tôn Thụy Tư vui sướng, khó có khi uống say bí tỷ, nói không ít lời say, Lưu a ca* thấy vậy dìu hắn ta về phòng.

(*A ca: Một cách gọi nam tính đồng lứa. Mà ca ở đây chắc là ca nhi.)

Ngày kế tỉnh lại, Tôn Thụy Tư hoảng sợ, bên cạnh có thêm một thân thể trơn bóng, một thân dấu hôn máu đọng, vừa thấy chính là tối qua làm ra. Tôn Thụy Tư thật rối rắm, vừa ảo não vừa vui sướng, tóm lại là rất phức tạp.

Lê Diệu Nam biết chuyện, không kìm được mà cảm thán, rượu đúng là một thứ tốt, nhớ rõ mình cùng phu lang lúc trước cũng là rượu hậu loạn tính.

Lâm Dĩ Hiên mắt xem mũi, mũi xem tim, tất nhiên hiểu được phu quân đang nghĩ gì, nhưng sự thật đánh chết y cũng sẽ không nói ra.

Tôn Thụy Tư rối rắm đi vào chính viện, nói chuyện phiếm nửa ngày mới rốt cuộc đi vào chính đề, hắn ta muốn cưới Lưu a ca.

Đây là một kiện đại hỷ sự, phu phu hai người liên thanh chức mừng. Vừa rồi Tôn Thụy Tư nói đông nói tây, Lâm Dĩ Hiên sốt ruột, thiếu chút nữa cho rằng hắn ta thay đổi, thật đúng là.

Bởi vì sắp năm mới, hôn sự tam môi lục sính cần chuẩn bị rất nhiều đồ, vì thế bọn họ quyết định định hôn sự vào tháng hai năm sau.

Lưu a ca đạt thành tâm nguyện, lập tức hoá thân thành hiền thê lương mẫu, cười đến ngọt ngọt ngào ngào, mỗi ngày quấn Tôn Thụy Tư hỏi han ân cần, thật sự biến một nam nhân yên tĩnh thành không biết làm thế nào mới tốt.

Người ngoài vui vẻ nhìn hắn ta chê cười, Tôn tiên sinh ngoại trừ công vụ, ngày thường yên tĩnh ít lời, có người có thể chế trụ hắn ta cũng tốt.

Tết năm nay, Tri châu phủ tràn ngập tiếng cười.

Mùng sáu Tết, quà Tết từ Ích Châu gửi đến, phu phu hai người thu thập một phen, quyết định đến chúc Tết đại ca. Quan trọng nhất là muốn đưa Lâm mẫu và nhi tử đi, hắn sợ mình không thể bảo hộ bọn họ chu toàn. Về phần tiểu phu lang, Lê Diệu Nam ngoài thở dài vẫn là thở dài, nếu đuổi không đi, vậy chỉ có thể để y bên cạnh, trong lòng tràn đầy cảm động, có một người nguyện ý cùng ngươi cùng sinh cũng tử, hắn cảm thấy cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối.

Nhưng Lê Diệu Nam không ngờ, kế hoạch không nhanh bằng biến hoá. Người một nhà đang chuẩn bị xuất hành, hành lý cũng đã chuẩn bị chỉnh tề, trên đường đột nhiên xảy ra rối loạn. Biên quan báo nguy, sĩ binh báo tin cả người là máu, cưỡi ngựa đâm trái đâm phải, một đường cầm cấp báo chạy vội.

Toàn bộ nháy mắt nổ tung.

“Không tốt rồi, không tốt rồi, Khương tộc đánh tới rồi.”

“Nghe nói Nam Chiếu đã thất thủ rồi.”

“Ta không muốn chết.”

“Nhanh chạy thoát thân thôi.”

Chỉ trong một khắc, đường cái loạn thành một đống, không khí vui vẻ ngày Tết đảo mắt đã bị bao phủ một tầng sầu bi.

Sắc mặt Lê Diệu Nam thận trọng, căn bản không kịp tự hỏi, vội vàng đóng gói nhi tử, sai người lập tức đưa đến Ích Châu.

Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trắng bệch, sao có thể như vậy, y nhớ rõ chiến sự bùng nổ vào tháng tư năm nay mà, hiện giờ hết thảy còn chưa kịp chuẩn bị, phu quân nếu xảy ra chuyện gì…

“Đừng sợ.” Phát hiện cảm xúc phu lang không đúng, Lê Diệu Nam nhanh chóng ôm lấy người: “Không phải là ngươi sai, chiến sự bùng nổ trước, chúng ta ai cũng không dự đoán được.”

Lê Diệu Nam thầm mắng một câu đáng chết, quên mất cái gọi là hiệu ứng bươm bướm. Hiện giờ Vân Nam hai mùa thóc gặt hái tốt đẹp, Khương tộc sao có thể không đỏ mắt, thừa dịp lễ Tết phòng giữ thả lỏng mà tấn công vào, quả thật là mưu tính kỹ. Hôn hôn hai má phu lang, trấn an nói: “Đừng sợ, tin tưởng ta.”

Tim Lê Diệu Nam đập bình bịch, đại não cấp tốc vận chuyển: “Phân phó xuống dưới, bên Tuần phủ có thể hành động, tình huống càng loạn càng tốt, ta muốn trong thời gian nhanh nhất nắm giữ quyền lên tiếng.”

“Ta biết.” Lâm Dĩ Hiên rất nhanh tỉnh táo lại, hiện tại không phải thời điểm sợ hãi, bên Tuần phủ vẫn luôn là y sắp xếp tai mắt: “Việc này giao cho ta đến làm.”

Lê Diệu Nam gật đầu, trấn an tốt phu lang, bước nhanh vào thư phòng. Tôn Thụy Tư đã chờ lâu, ở trong phòng đi qua đi lại, vừa rồi nghe thấy chiến sự bùng nổ, hắn ta thừa nhận mình kinh hoảng một khắc, nhưng nghĩ tới lúc trước bố trí cùng Lê huynh phân phó hắn ta, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, hắn ta đoán có lẽ Lê huynh đã sớm biết sẽ có chiến sự phát sinh.

“Ngươi chuẩn bị thế nào?” Lê Diệu Nam đi thẳng vào vấn đề, hiện giờ thời gian cấp bách, không phải phải lúc để giải thích.

“Lương thực trữ được mười vạn thạch*, cung tiễn không nhiều lắm, chỉ có hơn hai vạn cây, địa đạo đã đào xong, xuyên qua ba hương trấn, có thể nối thẳng ra ngoài cửa thành.”

(*Thạch: Đơn vị đo dung lượng, 1 thạch = 10 đấu = 100 thưng.)

“Tốt!” Hai mắt Lê Diệu Nam trầm xuống, đi tới trước bàn đề bút huy mực, nhanh chóng viết mấy phong thư, cực kỳ nghiêm túc nói: “Sai người ra roi thúc ngựa đưa đi, một khắc cũng không được chậm trễ. Còn nữa, không thể truyền ra bất cứ tin tức gì, ta không muốn làm công rồi lại bị người khác đoạt, cũng không muốn vì chậm trễ mà bỏ lỡ thời cơ.”

“Vâng, đại nhân yên tâm.” Tôn Thụy Tư thận trọng tiếp nhận phong thư, một chút cũng không dám sơ sẩy.

Lê Diệu Nam công đạo toàn bộ sự tình xong, vội vàng chạy tới nha môn, phát sinh chuyện lớn như vậy, nha môn nhất định phải tiến hành thương nghị.

“Lê đại nhân, ngài rốt cuộc đến.” Hoàng đại nhân kinh hỉ ra đón, biểu tình thất kinh trên mặt bởi vì thấy người sùng bái mà từ từ trở nên yên ổn.

Lê Diệu Nam không có tâm tình so đo với hắn ta, nhìn thoáng qua chung quanh, quan viên chỉ đến một phần, lúc này mới thấy rõ sự lợi hại, một đám chỉ chối trách nhiệm là giỏi. Toàn bộ suy nghĩ nên làm thế nào, cầu cứu ai.

“Những người khác đâu?” Lê Diệu Nam nhíu mày hỏi, trong nha môn ba mươi tám vị quan viên, hiện giờ chỉ có mười sáu.

Mao đại nhân vẻ mặt ảo não: “Vẫn là Vương đại nhân vận khí tốt, đi Ba Thục thăm người thân.”

Lưu đại nhân khinh thường nói: “Chỉ sợ chiến sự không ổn định, bọn họ sẽ không trở về.”

Lê Diệu Nam yên lặng, trong lòng lại suy tính chuyện khác. Ngoại trừ Lý đại nhân và Mao đại nhân, hắn ở giữa các vị đồng nghiệp thuộc lại quan lớn, nếu cục diện loạn, hắn càng dễ nắm quyền, thản nhiên nói: “Ở chỗ này chờ cũng vô dụng, không bằng tiến đến cầu kiến Tuần phủ.”

Chu đại nhân suy nghĩ một chút liền đồng ý: “Lê đại nhân nói đúng, chúng ta chức vị thấp kém, mọi việc không làm chủ được. Phan đại nhân hiện giờ không tại, vẫn là cầu kiến Tuần phủ mới là thượng sách.”

Lý đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, Khương tộc thế tới hung mãnh, không biết có thể đánh hay không, chỉ có Tuần phủ có thể quyết định.”

“Được.”

“Chúng ta cùng đi.”

Lê Diệu Nam rũ mi mắt, dọc đường đi không động thanh sắc khuyếch đại sự đáng sợ của chiến tranh, nhất định phải làm cho bọn họ loạn tâm mới tốt, tốt nhất có thể đặt toàn bộ áp lực lên đầu Tuần phủ. Làm trụ cột Vân Nam, Tuần phủ kiên trì không nổi, chỉ có đường chạy trốn, đến lúc đó toàn bộ Vân Nam đều sẽ trở nên hỗn loạn.

Mà hắn cũng có thể thừa cơ đục nước béo cò, cứ việc chiến sự xảy ra đột ngột, nhưng hắn đã chuẩn bị mấy năm, nếu vẫn không thể thắng, vậy chỉ có thể nói là số phận! Nhưng mà, Lê Diệu Nam chưa bao giờ tin tưởng số phận, chiến tích lần này hắn nhất định phải đạt được.