"Đạo đức trong sạch, nâng cao bản thân, rèn giũa tuổi trẻ, quyết tâm báo quốc!"Tiếng khẩu hiệu vang dội toàn bộ sân vận động, các tân sinh mặc quân phục, tràn đầy ý chí chiến đấu, vẻ mặt nghiêm túc đi thẳng hàng.
Lê Tử Ngôn từ cửa sau tiến vào khán phòng, tìm một vị trí tốt nhất, quan sát từng đội trước mặt.
Cuối cùng, đội ngũ nam do Hàn Diệc Triết dẫn đầu xuất hiện trước mắt mọi người, nhấc lên một tầng sóng lớn. Có lẽ để nhìn được tổng thể tốt hơn, nên các huấn luyên viên lựa chọn các nam sinh đều có chiều cao tương đương nhau, quân bộ đi cũng đẹp, lễ phục màu trắng mặc trêи người họ thể hiện sức sống và khí phách tuổi trẻ của các chàng trai.
Lê Tử Ngôn hai tay chống lên lan can, tập trung nhìn vào Hàn Diệc Triết đang tiến về phía trước. Từ đôi mắt, lông mày Hàn Diệc Triết đến hàm dưới góc cạnh, thẳng xuống hai chân thon dài. Ánh mắt cậu chậm rãi trở nên nhu hòa, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, gương mặt kiên nghị nghiêm túc trước mặt này, cùng khuôn mặt tươi cười dịu dàng vừa rồi hợp lại với nhau.
Âm thầm cười lắc đầu, Lê Tử Ngôn nhìn quân đoàn chỉnh tề trước mặt chậm rãi rời đi, nghe tiếng kêu to của các bạn học từ từ nhỏ dần, cũng xoay người rời khỏi khán đài.
Việc trình diễn kết quả huấn luyện quân sự kéo dài khoảng ba tiếng, bài phát biểu của hiệu trưởng và đại diện sinh viên năm nhất đã chính thức kết thúc.
Cuối cùng đã đóng lại cảnh cửa địa ngục, ai cũng vui vẻ reo hò, có một số cũng buồn khi phải nói lời tạm biệt với các giảng viên đã gắn bó gần nửa tháng, nhưng nhiều hơn vẫn là những kỳ vọng cho cuộc sống mới trong tương lai. Sau khi nhóm tân sinh cùng với huấn luyện viên nói lời tạm biệt, họ lần lượt quay về nghỉ ngơi.
"Trước tiên tôi đưa các cậu về ký túc xá thay quần áo, tắm rửa đi, buổi chiều được nghỉ, tôi dẫn các cậu đến nhà hàng gần trường ăn một bữa.""Tuyệt vời! Lê ca! Phải nói tuy rằng mấy ngày nay cường độ tập luyện không quá cao, nhưng đứng dưới thời tiết này thật sự quá mệt mỏi!"
Lê Tử Ngôn liếc nhìn cánh tay đặt trêи vai mình, không phản ứng gì. Cậu đưa tay, đặt trêи cà vạt của Hàn Diệc Triết đứng trước mặt mình, lưu loát cởi bỏ nút thắt, khiến ngực Hàn Diệc Triết lộ ra một ít da thịt, đem không khí khô nóng trong cơ thể tản đi rất nhiều.
Khóe môi hắn bất giác cong lên, trong lòng không biết vì sao có chút đắc ý, Hàn Diệc Triết đem mũ kẹp ở góc cánh tay, đi về phía trước vài bước:"Vậy bây giờ chúng ta trở về ký túc xá đi, bên ngoài quá nóng, anh Tử Ngôn đứng ở đây cả buổi sáng, đừng để bị say nắng."
"Đúng vậy, đi thôi."Các nam sinh này cùng nhau đi trêи đường, Hàn Diệc Triết vừa đi đã thu hút không ít sự chú ý của rất nhiều người. Hơn nữa ba người bọn họ cao lớn tràn đầy hormone nam tính, vẻ ngoài Lê Tử Ngôn xinh đẹp, gây nên không ít sóng gió ở trong trường.
Không dấu vết liếc nhìn xung quanh, trong mắt Lê Tử Ngôn mang theo chút vui đùa. Nếu như không phải bốn người bọn họ tương đối nhiều người, chỉ sợ những cô gái và các chàng trai đều chạy qua xin wechat của Hàn Diệc Triết."Diệc Triết! Diệc Triết!"
Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau bốn người bọn họ, Bạch Hạo Hiên mặc áo sơ mi trắng oversized cùng quần jean bó sát đang từ phía sau đuổi theo. Cậu ta vốn đã mảnh khảnh, khung xương nhỏ, hơn nữa phải luyện tập khiêu vũ, dáng người càng thon dài, cơ bắp cũng không phát triển, lúc này còn mặc áo sơ mi rộng rãi, giống như đứa con nít mặc đồ của người lớn. Càng đem cả người cậu ta trở nên nhỏ hơn, chỉ là nhìn có hơi kì quái.
"Tiểu Bạch, sao cậu lại tới đây?"Hàn Diệc Triết còn hơi kinh ngạc, bởi vì sáng nay bọn họ dậy rất sớm, lúc ra khỏi ký túc xá Bạch Hạo Hiên còn chưa rời giường, thời tiết lại nóng như vậy, ai cũng cho rằng cậu ta sẽ không tới.
Bạch Hạo Hiên hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, vươn tay lau mồ hôi trêи trán, trêи mặt còn mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Diệc Triết:"Hôm nay cậu trình diễn quân huấn, tớ tất nhiên phải tới, biểu hiện của cậu rất tuyệt a!"
"Aii Tiểu Bạch, cậu cũng quá thiên vị rồi, chẳng lẽ tôi cùng lão đại không đẹp trai sao?"
Ngày đầu tiên khai giảng, ký túc xá của bọn họ đã phân chia lão đại đến lão tứ, Hàn Diệc Triết là lão nhị, Bạch Hạo Hiên thì lão tứ. Nhìn Bạch Hạo Hiên khen ngợi Hàn Diệc Triết, lão tam cũng đến tham gia náo nhiệt, nhưng hắn không nhìn ra được nội tình gì, nên cũng không mang theo ác ý.
"Ách, ý tôi không phải vậy, mọi người đều rất đẹp trai."Bạch Hạo Hiên vội vàng xua tay, trêи mặt mang theo chút chật vật và căng thẳng, liên tục giải thích.
Nhưng mà đối phương cũng chỉ đùa giỡn, mấy người bọn họ cũng không có ý định ở bên ngoài tiếp tục phơi nắng, vội vàng đi về phía ký túc xá.
Dọc theo đường đi, Hàn Diệc Triết vẫn luôn nói chuyện với Lê Tử Ngôn, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, không dấu vết dịch chuyển vị trí của mình, dùng thân thể mình che chắn gần hết ánh mặt trời.
Dù sao cũng là nam sinh cao lớn trong hệ thể thao, trong xương cốt đều sạch sẽ gọn gàng, thay quần áo cũng rất nhanh, chỉ khoảng mười phút, ba người đã thay xong, mặc quần áo thường ngày, dưới sự dẫn dắt của Lê Tử Ngôn ra khỏi cổng trường đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
"Các cậu mới vừa kết thúc huấn luyện, không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, rất khó tiêu, gần đây có quán lẩu Quảng Đông, tuy thanh đạm, nhưng hương vị rất ngon, các cậu thấy được không?""Đương nhiên là được, tụi em cũng không kén chọn!"
"Đúng đúng, Lê ca, anh chọn tất nhiên là được rồi."Hàn Diệc Triết cũng nghiêng người nhìn Lê Tử Ngôn, ánh mắt đồng tình:"Anh Tử Ngôn, nghe theo anh. "
Hàn Diệc Triết không có ý kiến, Bạch Hạo Hiên đương nhiên cũng không có ý kiến, gật đầu đứng ở bên cạnh Hàn Nghị Triết. Lê Tử Ngôn nhìn khoảng cách giữa hai người bọn họ, nhướng mày, dẫn bọn họ vào phòng ăn.
Mấy người bọn họ đều là lần đầu tiên tới, cũng là lần đầu tiên ăn lẩu Quảng Đông, việc gọi món liền giao cho Lê Tử Ngôn.Lê Tử Ngôn gọi năm món ăn, sau đó gọi đồ uống theo sở thích của mọi người.
Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh, hiện tại cũng không có nhiều người, mấy người bọn họ dưới sự hướng dẫn của Lê Tử Ngôn, bắt đầu bữa cơm lớn đầu tiên tại trường."Oa, cái này rất ngon!""Đúng vậy, thật sự rất ngon!"
Lão đại và lão tam khen không dứt đồ ăn trong nhà hàng, Lê Tử Ngôn cũng mỉm cười, thuận tay gắp món ăn Hàn Diệc Triết thích cho hắn. Chỉ là vừa gắp thức ăn qua, ba người trêи bàn đều có hơi giật mình.
Lê Tử Ngôn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhìn thấy nấm tre* trêи bàn, theo bản năng gắp cho Hàn Diệc Triết, cho rằng hắn sẽ thích ăn. Mà Hàn Diệc Triết lại sửng sốt trước thái độ thân mật của Lê Tử Ngôn, cũng biết được sở thích của hắn, trong lòng hắn cũng không có cảm thấy khó chịu, ngược lại còn tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Mà Bạch Hạo Hiên lại có chút chua xót trong đáy mắt, cậu ta chưa bao giờ cùng Hàn Diệc Triết làm hành động thân mật như vậy.
Ba người đều không nói gì, nhưng một bầu không khí cùng cảm giác kì lạ lan tràn trong ba người bọn họ.
"Huấn luyện quân sự của các cậu đã kết thúc, tôi cũng không còn là người hướng dẫn ký túc xá của các cậu nữa, nhưng mà nếu các cậu có gặp vấn đề khó khăn trong việc học tập sau này, có thể đến hỏi tôi.""Cảm ơn Lê ca!""Không có gì, đây đều là chuyện nên làm."
Sau khi ăn cơm xong, mấy nam sinh đều trở về phòng ngủ, chỉ có Hàn Diệc Triết nói mình muốn đi mua chút đồ, năn nỉ Lê Tử Ngôn đi cùng hắn.Lê Tử Ngôn đương nhiên sẽ không phản đối, hai người không mua ở siêu thị gần trường học, mà đi đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó.
Tuy nói là gần đây, nhưng cũng phải ngồi qua hai trạm tàu điện ngầm, hôm nay lại là chủ nhật, ngày nghỉ có rất nhiều người ra ngoài, trêи tàu điện ngầm cũng không ít người, lúc Lê Tử Ngôn và Hàn Diệc Triết đi lên, trêи tàu đừng nói là chỗ trống, ngay cả chỗ đứng cũng rất nhỏ.
Hai người chỉ có thể đứng sát ở cửa, Lê Tử Ngôn căn bản không có tay vịn, Hàn Diệc Triết cũng chỉ có thể cầm cây sào ở bên cạnh.
Khi hành khách bắt đầu di chuyển ra khỏi tàu, Hàn Diệc Triết không chú ý, bị một lực tác động từ đám người đông đúc phía sau đánh vào lưng hắn, bước chân của hắn di chuyển, nghiêng về phía trước, hai tay kịp thời chống đỡ vách tường đối diện.
Mà lồng ngực của hắn dán chặt vào ngực Lê Tử Ngôn, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, hai đầu mũi cọ vào nhau.
*nấm tre