Trong khuôn viên trường có một phòng y tế, cũng may bây giờ không phải giờ nghỉ trưa, Lê Tử Ngôn và hai vị học tỷ cõng Bạch Hạo Hiên chạy tới, vừa lúc có bác sĩ ở đây.
"Đưa tới rất kịp thời, chỉ là có chút say nắng không xuất hiện triệu chứng sốc."
Bác sĩ trực trong phòng là một người phụ nữ trung niên rất ôn hoà, sau khi kiểm tra Bạch Hạo Hiên, yên tâm chuẩn bị mấy ly nước ấm, đưa cho Lê Tử Ngôn và hai người kia:
"Ba người các cậu là năm ba? Chắc cũng vất vả nhỉ, uống chút nước ấm nghỉ ngơi một lát rồi đi, nếu không cô sợ lát nữa người tiếp theo là các cậu đó."
"Cám ơn bác sĩ."
Tôn Kiều Kiều và Lý Tâm Di còn phải quay về nơi huấn luyện, cho nên không ở lại trong phòng quá lâu, Lê Tử Ngôn tất nhiên cũng biết điều này. Cho nên dặn dò hai người bọn họ một tiếng, mình ở lại phòng ý tế, chờ Bạch Hạo Hiên tỉnh lại rồi trở về.
"Bạn học, cậu đến từ hệ nào vậy? Bộ dạng thật đẹp trai, khẳng định có không ít thiếu nữ theo đuổi!"
Trong phòng cũng không bận, bác sĩ cầm một ly nước ngồi xuống bên cạnh Lê Tử Ngôn, cùng cậu tán gẫu, đánh giá khuôn mặt Lê Tử Ngôn, trong ánh mắt đều là thiện ý, mang theo một chút ánh sáng trêu ghẹo.
"Cô đừng trêu chọc con, con ở hệ khiêu vũ."
"Không hổ là hệ khiêu vũ, cô thấy thân hình con quả thật so với người bình thường thì mềm mại hơn, đặc biệt có khí chất."
Lê Tử Ngôn cười cười, hơi ngượng ngùng.
"Vậy bạn học ngất xỉu này cũng chung hệ với con à?"
"Đúng vậy, cậu ấy là học đệ thuộc hệ của con."
"Đợi cậu ấy tỉnh lại, con nói với cậu ấy bình thường phải tăng cường thể lực, lúc nãy cô kiểm tra cho cậu ấy, cảm giác cánh tay còn nhỏ hơn cả nữ sinh, cô biết các cậu học múa rất để ý đến vóc dáng, cân nặng cũng phải kiểm soát, nhưng cũng phải ở trêи tiêu chuẩn sức khỏe biết chưa?"
Bác sĩ thở dài một hơi, giọng điệu rất bất đắc dĩ:
"Ai, thật ra cũng không trách được các cậu, bây giờ học sinh đi học chỉ có tập trung học tập, giáo viên và phụ huynh không cho bọn họ có cơ hội tập thể ɖu͙ƈ, cũng là cạnh tranh quá khốc liệt, nhưng không thể chỉ quan tâm đến thành tích, văn hoá mà không chú trọng đến rèn luyện thể chất được chứ? Sáng nay, đã có ba bốn nữ sinh nhất xỉu rồi!"
"Cho nên con cảm thấy trường chúng ta sắp xếp việc huấn luyện quân sự và giáo ɖu͙ƈ thể chất đều rất cần thiết."
"Đúng vậy."
Bác sĩ cũng mỉm cười, bà cảm thấy cậu bé ngồi trước mặt này rất khiêm tốn lễ độ, ngoại hình lại đẹp mắt, giọng nói dễ nghe, sau khi cùng cậu tán gẫu tâm tình cũng trở nên thoải mái. Đã hết giờ trực, bà cũng phải nghỉ trưa, lát nữa phải thay ca, chuẩn bị sẵn thuốc cần thiết, dặn dò Lê Tử Ngôn vài câu, bà liền rời đi.
Sau khi bác sĩ đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Hạo Hiên và Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn lẳng lặng ngồi trêи ghế, nhìn Bạch Hạo Hiên đang nằm trêи giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại lắc đầu.
"Nói với ta, bộ dạng em trai này trắng nõn, có hơi yếu ớt, tương lai cậu ta có thể theo kịp được lớp giáo ɖu͙ƈ thể chất hay không?"
"".....Ký chủ lưu ý, tôi nghĩ rằng bây giờ không phải lúc để thảo luận về điều này. Dù sao trước mặt chính là tình địch của ngài."
"Chỉ hỏi mà thôi, vừa rồi lúc cậu ta đi đến đột nhiên ngất xỉu, ta còn tưởng là bị sự đẹp trai của Hàn Diệc Triết làm choáng đỡ không kịp, không nghĩ tới là bị say nắng."
"......"
007 nhất thời không nói nên lời, cũng không biết đem những lời này khiếu nại với ai:
"Đối tượng công lược cũng chưa đẹp trai đến tình trạng này đâu, ký chủ."
"Sao mi không có tế bào hài hước gì hết vậy."
Lê Tử Ngôn thở dài trong lòng, nhưng giữa lông mày mang theo chút ý cười, 007 tuy rằng có hơi cứng ngắc lạnh lùng, nhưng bên trong cũng có chút thú vị.
Qua hơn bốn mươi phút, Bạch Hạo Hiên vẫn đang ngủ say, nhưng mà hô hấp đã ổn định, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường. Lê Tử Ngôn kiểm tra nhiệt độ cơ thể Bạch Hạo Hiên, lau trán cho cậu ta, cửa phòng y tế đột nhiên mở ra.
"Học trưởng Tử Ngôn!"
Hàn Diệc Triết thở hổn hển, trêи mặt đỏ bừng, quân phục mở ra vài nút áo, có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ở nửa ống tay áo bên trong.
"Học trưởng Tử Ngôn, thật sự là vất vả cho anh, có phải anh chưa ăn cơm đúng không?"
"Diệc Triết? Huấn luyện quân sự của em kết thúc rồi à?"
Lê Tử Ngôn vội vàng đi tới, cầm lấy đồ đạc trong tay Hàn Diệc Triết, đặt ở một bên bàn. Cởi quân phục trêи người Hàn Diệc Triết ra, treo ở một bên, muốn đi tìm một ly giấy, nhưng không biết để ở đâu:
"Em ở đây nghỉ ngơi một lát đi, anh đi mua cho em một chai nước."
"Học trưởng Tử Ngôn, không cần đầu, em chỉ cần uống một ngụm nước thôi."
Lê Tử Ngôn liếc nhìn ly nước trong tay mình, đó là ly cậu vừa uống qua, ánh mắt mờ mịt, giữa lông mày hiện lên một chút rối rắm, Hàn Diệc Triết nhìn theo tầm mắt của cậu, chủ động nói:
"Học trưởng, nếu không em uống cái ly này là được rồi."
"Cái này là anh đã uống qua, anh sợ em...sợ em ghét bỏ..."
"Cái này có cái gì mà ghét bỏ"
Hàn Diệc Triết thấy Lê Tử Ngôn không tiếp tục phản đối, cầm lấy ly nước từ trong tay Lê Tử Ngôn. Chỉ là lúc cầm ly, ngón tay hai người vô tình chồng lên nhau.
Rõ ràng chỉ là va chạm thân thể bình thường, nhưng Lê Tử Ngôn như bị điện giật lập tức thu hồi bàn tay, Hàn Diệc Triết nhìn cậu, phát hiện hai lỗ tai Lê Tử Ngôn vốn trắng nõn không biết lúc nào đã bị nhuộm thành màu hồng, cậu cúi đầu đem thức ăn hắn mua sắp xếp lại, không chịu ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Bầu không khí tình anh em xã hội chủ nghĩa đột nhiên xuất hiện bong bóng màu hồng, thẳng nam Hàn Diệc Triết không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác căng thẳng cùng ngượng ngùng, hắn đem ly nước đặt ở bên môi, trong tai cảm thấy hơi nóng.
Hắn ngay cả vị trí mình uống ở đâu cũng không biết, nhưng luôn có một loại ảo giác mình đem môi mình in lên đôi môi mềm mại của Lê Tử Ngôn, giống như cái ly giấy này đều tản ra hương hoa trà nhàn nhạt thuộc về Lê Tử Ngôn.
Chậc...Trong lòng thầm mắng một tiếng, Hàn Diệc Triết cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, không biết nên nói cái gì.
"Sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy? Buổi trưa ăn cơm chưa? Buổi chiều phải tiếp tục huấn luyện, đừng có mà nhịn đói."
Lê Tử Ngôn mở miệng phá vỡ bầu không khí ái muội như có như không này, giống như người vừa rồi xấu hổ cũng không phải là cậu, tất cả đều là ảo giác Hàn Diệc Triết sinh ra.
"Em mua cho anh, vừa rồi em có gặp hai học tỷ, họ nói anh còn ở trong phòng y tế, em nghĩ anh chắc chưa ăn cơm nên mua cho anh, không biết có hợp khẩu vị của anh hay không."
"Cám ơn, thật không ngờ em còn rất chu đáo."
Lê Tử Ngôn nở nụ cười trêи môi, kéo Hàn Diệc Triết ngồi trêи ghế, tay cậu đặt trêи cổ tay Hàn Diệc Triết, ngón tay trắng nõn thon dài, bởi vì luôn được bảo dưỡng nên rất mềm mại, Hàn Diệc Triết cảm giác các giác quan đều tập trung vào nơi da thịt hai người chạm nhau, không hiểu sao lại có chút tê dại.