Nam sinh tuổi dậy thì tiêu thụ calo khá lớn, đặc biệt là trong thời gian ở trường, mặc dù đồ ăn trong căn tin trung học cũng coi là có lương tâm, món ăn cũng phong phú, nhưng dù sao cũng là trong trường, trêи cơ bản đều là bữa cơm chính, không có loại đồ ăn vặt này.
Mấy nam sinh trong ký túc xá hai mặt nhìn nhau, biểu tình có chút không được tự nhiên, ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn cũng mang theo chút ý tứ khác nhau.
Bởi vì thay đổi kiểu tóc, mái tóc hơi dài của Lê Tử Ngôn đã được cắt ngắn, lộ ra khuôn mặt thanh tú, thần sắc cả người cũng tăng lên, ngược lại tăng thêm vài phần tươi sáng, hơn nữa ánh mắt của cậu trong sáng thuần khiết, khiến người nhìn liền sinh hảo cảm.
Vốn dĩ Lê Tử Ngôn cũng không phải loại người khiến người khác chán ghét, nếu không phải vì chuyện tính hướng của cậu, quan hệ ký túc xá của bọn họ vẫn rất tốt, ít nhất cũng có thể nói chuyện thoải mái.
Nhưng sự việc đó vừa mới xảy ra chiều nay, bọn họ làm thế nào cũng không thể giữ được thái độ bình thường.
Dường như nhìn ra được sự bối rối cùng đắn đo cũng bọn họ, Lê Tử Ngôn khẽ cười một chút, đem gà rán đặt trêи bàn chung trong ký túc xá:
"Trước khi trở về tớ đã ăn rồi, cố ý mang về cho các cậu, mọi người đều là bạn cùng phòng, không cần khách khí."
Nói xong, cậu nhanh tay mở hộp, bày lên trêи bàn, cầm đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm ký túc xá.
Mấy nam sinh nhìn nhau một cái, sau đó theo bản năng nhìn Hàn Thạc một chút:
"Thạc ca, anh ăn không?"
"Các cậu muốn ăn thì ăn, cũng không phải tôi mua."
Hàn Thạc liếc mắt nhìn bọn họ không nói gì nữa, thay đồ ngủ ngồi trêи giường của mình.
"...... Dù sao tôi cũng đói."
"Cũng đúng!"
"Tới tới tới!"
"Ôi, này cũng quá thơm!"
Ký túc xá bọn họ tổng cộng có sáu người, ngoại trừ Hàn Thạc còn có Lê Tử Ngôn, bốn nam sinh còn lại đều vây quanh bàn, cầm gà rán trong túi ăn.
Lê Tử Ngôn dựa vào cửa phòng tắm, nghe thấy giọng nói của bọn họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười, mở vòi nước, che giấu giọng nói nhẹ nhàng của mình.
"Ký chủ, Hàn Thạc cũng không ăn gà rán mà ngài mua, thiện cảm của hắn đối với ngài sẽ không tăng lên nhiều được đâu."
"Gà rán vốn cũng không phải mua cho hắn."
Lê Tử Ngôn đem nước sạch vỗ lên mặt, nhẹ nhàng lau sạch, sau đó khóe môi cười:
"Hàn Thạc người này vừa nhìn liền biết tính cách lãnh đạm, mua chút đồ là có thể tăng thiện cảm, ngươi không khỏi quá coi thường hắn."
"Vậy gà rán này thật sự là mua cho người khác sao? Nhưng bọn họ không phải chỉ mới bắt nạt ngài sáng nay đâu."
"Đúng bởi vì thế, ta mới càng muốn làm như vậy, ta bất quá là bởi vì công khai tính hướng, cho nên mới bị bọn họ bắt nạt, mà trong bọn họ có bao nhiêu người là thật sự chán ghét đồng tính luyến ái? Có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết nguyên nhân bắt nạt ta là gì, chẳng qua coi ta là một người thế thân thôi, có thể bên trong còn giấu giếm chuyện gì đó."
Lê Tử Ngôn cười nhạo một tiếng, lau mặt:
"Lúc này nếu như ta phản kháng, chưa chắc sẽ được bọn họ tôn trọng, ngược lại sẽ càng thêm chán ghét, nếu ta như cũ cam chịu, tùy ý cho bọn họ khi dễ, bọn họ có khả năng sẽ thấy chán chuyện này mà bỏ qua ta, cũng có khả năng làm trầm trọng thêm. Hai tình huống này ta đều không muốn, thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kϊƈɦ."
007 không tiếp tục phát ra âm thanh, nhưng trong hệ thống xuất hiện những biện pháp và dữ liệu mới.
Lúc Lê Tử Ngôn từ phòng tắm đi ra, các nam sinh đã ăn gần hết gà rán. Lê Tử Ngôn cười cười với bọn họ, không nói cái gì, yên lặng thu gom rác trêи bàn rồi đặt ở cửa, lại rửa sạch tay mới yên lặng lên giường.
Các nam sinh bị thái độ của cậu làm cho sửng sốt, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài,nhao nhao chạy đến phòng vệ sinh đánh răng, tắt đèn lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lê Tử Ngôn bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, cậu ngồi dậy ở trêи giường, cùng cậu thức dậy còn có Hàn Thạc ở giường bên cạnh, hai người lúc ngủ là chân đối diện, lúc ngồi dậy là mặt đối mặt.
Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa mắt, quần áo trêи người lúc ngủ có chút lăn lộn, lộ ra nửa đầu vai và xương quai xanh trắng nõn, cậu nhìn về phía đối diện, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Hàn Thạc khẽ cười một chút, nhẹ giọng mở miệng:
"Chào buổi sáng."
Giọng nói của cậu vốn rất dễ nghe, mang theo mười phần cảm giác thiếu niên, trong trẻo, lúc này đè thấp âm thanh, mang theo một tia biếng nhác vừa mới rời giường, toát ra một loại mị lực. Khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt mê mang, phá lệ hút người, hầu kết Hàn Thạc lăn lộn một chúc, bên tai tê dại, gật gật đầu, không nói nhiều, đứng dậy xuống giường.
Lê Tử Ngôn ngồi ở trêи giường, nhìn theo Hàn Thạc vào phòng vệ sinh, ánh mắt chậm rãi lấy lại tỉnh táo, trêи mặt còn mang theo một tia ý cười......
Còn rất đáng yêu.
Hai người luân phiên rửa mặt xong, lúc từ phòng vệ sinh ra, bốn người khác trong ký túc xá còn chưa tỉnh. Lê Tử Ngôn thu dọn một ít đồ đạc, liền mang theo cặp sách rời đi, trước khi đi còn để đồng hồ báo thức ở lại ký túc xá.
Cậu cùng Hàn Thạc hai người một trước một sau đi đến lớp học, ngồi ở vị trí của mình. Khoảng cách giữa hai người khá xa, Lê Tử Ngôn ngồi hàng cuối cùng ở trong góc tường, Hàn Thạc ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa.
Hai người rõ ràng là bạn cùng phòng, nhưng cũng không có nhiều điều để nói, Lê Tử Ngôn cũng không vội, tuy rằng nhiệm vụ của cậu là công lược Hàn Thạc, nhưng mọi chuyện dễ bị phản tác dụng, nóng vội thì không thành công, phải chậm rãi, nắm giữ thời cơ tốt mới có thể thắng đến cùng.
Đợi đến khi tiếng chuông tiết tự học vang lên, mấy người bạn cùng phòng khác của Lê Tử Ngôn mới từ cửa chậm chạp bước vào, đại khái là bởi vì bữa gà rán tối hôm qua, hôm nay bọn họ ngược lại không chủ động đi trêu chọc Lê Tử Ngôn.
Bọn họ vừa mới thi xong kỳ thi giữa kì, Lê Tử Ngôn đọc sách một cách nghiêm túc, thành tích của cậu thuộc loại đứng đầu trong lớp, có không ít người sẽ hỏi cậu vài vấn đề.
Sau khi xảy ra chuyện đó, nam sinh tới hỏi cậu ít hơn, nữ sinh vẫn như cũ, thái độ của cậu cũng càng thêm ôn hòa nhiệt tình.
Cũng may Lê Tử Ngôn cũng là một học bá, vừa vặn là một sinh viên khoa học tự nhiên, bằng không lúc này sợ là diễn không được.
"Được rồi, các bạn học, yên lặng một chút, trở về chỗ ngồi của mình."
Vương Triều Hà đi lên bục giảng, trong tay cầm một xấp giấy, sau khi các bạn học nhìn thấy, tất cả đều vẻ mặt đưa đám, biểu tình khẩn trương:
"Kết quả thi giữa kì đã có, bây giờ sẽ phát cho các bạn."
"Lần này đề có chút hơi khó, hầu hết điểm của học sinh điều giảm xuống, nhưng bạn học Hàn Thạc và Lê Tử Ngôn trong lớp ta vẫn biểu hiện rất xuất sắc."
Lê Tử Ngôn nghe vậy cúi đầu, nhìn bảng điểm một chút, quả nhiên, tên của cậu cùng Hàn Thạc xếp ở đầu bảng xếp hạng, một trêи một dưới, thứ hạng trường cũng rất ưu tú, một hạng nhất, một hạng năm.
Điểm này, Lê Tử Ngôn không thể không bội phục nguyên chủ, so với cậu, sự kiên cường nguyên chủ mạnh hơn nửa điểm, cậu năm đó sau khi xảy ra chuyện như vậy, cảm xúc và tinh thần đều bị ảnh hưởng rất lớn, thời điểm học tập và thi tuyển đều không ổn, thành tích giảm mạnh, đến lúc thi đại học cũng không khôi phục được, học lại một năm mới điều chỉnh tâm tình tốt, thi đậu trường đại học mơ ước của mình.
Vương Triều Hà lại nói vài câu, phân tích tình huống mất điểm của các bạn trong lớp, sau đó chuyển đề tài:
"Mọi người cũng biết hiện tại đã kết thúc học kì. Nhà trường sẽ tổ chức một cuộc hội thể thao vào tuần tới, hy vọng các em sẽ tích cực tham gia."