"Em trai này...gì nhỉ?"
"Hàn Diệc Triết?"
"Không, là Bạch Hạo Hiên."
Trong đầu trả lời với 007, Lê Tử Ngôn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa đi đến bên cạnh Hàn Diệc Triết và Bạch Hạo Hiên, cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Hạo Hiên đang nói chuyện với Hàn Diệc Triết, vẻ mặt ửng hồng, khóe miệng cùng ý cười đong đầy trong mắt.
Từ lúc mới cậu và Hàn Diệc Triết vào cửa, ánh mắt của bạn học nhỏ họ Bạch này vẫn luôn đặt trêи người Hàn Diệc Triết, sau khi Lê Tử Ngôn chủ động tự giới thiệu bản thân, cậu ta lại chào hỏi Hàn Diệc Triết trước, cũng không để ý tới Lê Tử Ngôn.
Thật ra, Lê Tử Ngôn cũng không quan tâm những việc vớ vẩn này, chỉ là biểu hiện của bạn học này quá mức rõ ràng, vẻ mặt đơn thuần, cũng không biết cậu ta thật sự ngây thơ vô tội, hay trong lòng có ý đồ gì khác.
"Học trưởng Tử Ngôn, hôm nay thật sự là làm phiền anh, nếu không có anh giúp đỡ, có lẽ hôm nay em không thể làm hết thủ tục được."
Hàn Diệc Triết nghiêng đầu nhìn về phía Lê Tử Ngôn đang im lặng, gãi gãi đầu, trêи mặt lộ ra một nụ cười cảm kϊƈɦ:
"Học trưởng, có thể trao đổi thông tin liên lạc với anh không, sau này em mời anh ăn cơm được không? "
"Trao đổi thông tin liên lạc đương nhiên có thể, về sau em có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi anh, tuy rằng chương trình giảng dạy của hệ em anh cũng không hiểu biết nhiều, nhưng ít nhất ở các phương diện khác vẫn có thể giúp được."
Lê Tử Ngôn lấy điện thoại di động mở mã QR, đợi Hàn Diệc Triết quét xong, lấy ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng ấn lên trán ướt đẫm mồ hôi của Hàn Diệc Triết:
"Mời ăn cơm thì không cần đâu, anh là học trưởng, nếu muốn mời thì cũng là anh mời em, đúng rồi, hai người mau về phòng thu dọn đi, sau đó nghỉ ngơi sớm, đã mệt mỏi một buổi sáng rồi. Đợi lúc nào ổn rồi thì liên lạc với anh, anh mời em đi ăn cơm."
Lê Tử Ngôn nói những lời này còn cố ý nhìn về phía Bạch Hạo Hiên, cậu cũng không phải là bé ngây thơ vừa bước vào trường đại học. Sẽ không chủ động xuất kϊƈɦ với cậu ta, hơn nữa Lê Tử Ngôn đối với bạn học này cũng không hẳn là chán ghét cùng ác ý, chỉ cần bạn học này tương lai không cố ý làm chuyện gì xấu, cậu hoàn toàn có thể bỏ qua.
"Chuyện này làm phiền học trưởng quá hay không, em đi cùng với Hạo Hiên là được rồi, học trưởng đã mệt mỏi một ngày rồi, nên trở về nghỉ ngơi một chút đi."
"Đây vốn là việc của anh, hơn nữa cũng không chỉ có hai người các cậu."
Lê Tử Ngôn lấy điện thoại di động ra xem, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai người:
"Vừa rồi lúc các em xử lý hồ sơ, hai người bạn cùng phòng khác của các em đã gửi tin nhắn cho anh, anh được chỉ định đến phòng ngủ của các em với tư cách là người hướng dẫn, chịu trách nhiệm cho đến khi khoá huấn luyện quân sự của các em kết thúc. Sau khi đưa các em về phòng, anh còn phải tiếp tục đi đón hai người bạn kia của các em, đến lúc đó cùng dẫn các em đến phòng ăn, vừa vặn cũng là cơ hội để mọi người giao lưu."
"Thật sao? Tốt quá! Học trưởng Tử Ngôn, chúng ta thật sự có duyên!"
Hàn Diệc Triết đương nhiên rất cao hứng, hắn rất có cảm tình với vị học trưởng tính cách dịu dàng này, hơn nữa dù sao hắn cũng là nam sinh dương quang rạng rỡ, cũng không ngờ gặp được việc trùng hợp như vậy, với lại Lê Tử Ngôn đối với bọn họ rất tốt.
Bạch Hạo Hiên nghe vậy có hơi sửng sốt, cũng gật đầu. Quả thật vừa rồi cậu ta chỉ nghĩ đến Hàn Diệc Triết, cũng quên luôn sự tồn tại của hai người bạn cùng phòng khác, nghĩ đến đây ánh mắt có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, nhưng mà hai người còn lại đều không để ý.
Khoảng hai tiếng sau, các thành viên đã tập trung đầy đủ, cũng thu dọn đồ đạc xong. Lê Tử Ngôn dẫn theo bốn nam sinh đến phòng ăn gần ký túc xá ăn cơm, dùng thẻ cơm của mình mời bọn họ ăn một bữa, sau đó cùng bọn họ tách ra.
"Lão tứ, trở về rồi, để tôi xem tiểu mỹ nhân của chúng ta bị hành hạ và tra tấn thành cái dạng gì!"
Bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn nghe thấy tiếng mở cửa, nhảy xuống giường, đi quanh người Lê Tử Ngôn, nhìn làn da cậu có hơi ửng đỏ, cau mày vẫy tay với mấy người khác, lấy một tuýp gel nha đam:
"Ôi, tiểu mỹ nhân của tôi, mau thoa lên da, đừng làm hỏng làn da mềm mại của cậu nữa!"
"Đừng nghịch, chỉ là phơi nắng mà thôi, không sao cả."
"Chậc, cậu bị dị ứng thì làm sao bây giờ!"
Lão đại không tùy ý như cậu, ra lệnh Lê Tử Ngôn rửa mặt xong, thoa một lớp gel thật dày mới cho qua.
Lê Tử Ngôn nhìn ba người khác vẻ mặt quan tâm, mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vui vẻ. May mắn lần này bạn cùng phòng của cậu đều là những người có tính cách rất tốt, quan hệ của bọn họ cũng không tệ. Phòng ngủ của bọn họ nhiều hệ hợp lại, hai hệ khiêu vũ, hai hệ thể thao, lúc đầu quan hệ giữa bọn họ không được hoà thuận, nhưng tính cách của Lê Tử Ngôn và một nam sinh cùng hệ đều hào phóng, không ăn nói lung tung. Vẻ ngoài dịu dàng mềm mại, cuối cùng cũng thân thiết được với những người khác, quan hệ trong phòng ngủ bây giờ mới có thể phát triển tốt lên.
Nhưng mà... Lê Tử Ngôn nhíu mày, nghĩ đến bốn nam sinh vừa mới cùng đi ăn cơm, chỉ có một mình Bạch Hạo Hiên một mình là hệ khiêu vũ, ba người còn lại đều là hệ thể thao. Lúc đầu khi chỉ có ba người ở trong phòng, nổi bật nhất là vẻ đẹp trai và nam tính của Hàn Diệc Triết, nhưng khi hai người bạn còn lại đến, có thể phát hiện Bạch Hạo Hiên không phù hợp với bọn họ.
Cùng là hệ khiêu vũ, nhưng vóc dáng Bạch Hạo Hiên so với Lê Tử Ngôn mềm mại hơn nhiều, hai người cao không sai biệt lắm, nhưng Bạch Hạo Hiên thoạt nhìn lại vô cùng mềm mại đơn thuần.
Thành thật mà nói, đặc điểm này có thể tạo được ấn tượng tốt với các cô gái, nhưng muốn trộn lẫn trong số các chàng trai thì không phải muốn là được.
Lê Tử Ngôn sờ gel nha đam trêи mặt, thở dài một hơi, không nghĩ nữa, chỉ hy vọng cái gel này chưa hết hạn.
"Ting"
Điện thoại di động truyền đến một tin nhắn, Lê Tử Ngôn cúi đầu mở WeChat, là Hàn Diệc Triết gửi tới.
Hàn Diệc Triết: Học trưởng Tử Ngôn, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.
Học trưởng Tử Ngôn: Không cần phải cảm ơn, đây là điều anh nên làm. Đúng rồi, ngày mai các em sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, tối nay nhớ nghỉ ngơi sớm.
Hàn Diệc Triết: Được
Hàn Diệc Triết: Học trưởng Tử Ngôn, ngày mai anh sẽ đến sân vận động chứ?
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu nhìn tin nhắn trêи điện thoại, khóe miệng nhếch lên, gõ một dòng chữ.
Học trưởng Tử Ngôn: Sẽ, em phải biểu hiện thật tốt nha, rất nhiều học tỷ đều nghe nói danh tiếng của em, muốn tới rửa mắt~
Hàn Diệc Triết: Học trưởng, anh đừng trêu em.
Hàn Diệc Triết: Học trưởng, hôm nay anh đã bận rộn cả ngày, cũng phải nghỉ ngơi sớm
Học trưởng Tử Ngôn: Vâng, anh sẽ, cảm ơn em trai [?]
Hai người trò chuyện đều là chủ đề không có dinh dưỡng, không có trao đổi quá sâu, nhưng Hàn Diệc Triết không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái.
Cùng Lê Tử Ngôn nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, bởi vì Lê Tử Ngôn sẽ không trả lời cho có. Tìm kiếm đề tài trêu chọc hắn, những cũng không vượt quá giới hạn, hơn nữa vừa nghĩ đến bộ dáng sạch sẽ dịu dàng của Lê Tử Ngôn sáng nay, mặt trời Hàn Diệc Triết liền đặc biệt phát sáng.
"Diệc Triết, cậu đang nói chuyện phiếm với ai vậy, sao lại vui vẻ thế?"
"Không có gì."
Hàn Diệc Triết cười cười, cầm đồ vào phòng tắm rửa mặt.
Mà Bạch Hạo Hiên ở phía sau hắn, trong mắt loé lên một tia mất mát.