Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 211: Leo lên làm Boss thời mạt thế (18)

Editor: Uyên
"Anh ơi, có thể tìm lại xác tang thi dị năng vừa gϊếŧ được không, trên người bọn nó chắc là cũng có thứ này."
"Cậu biết đây là gì không?"
Lê Tử Ngôn cắn môi lắc đầu, "Không biết, nhưng em có một suy đoán nên muốn xác nhận lại lần nữa."
"Được."


Hàn Lâm Hạ gật đầu rồi nhìn Bạch Kính Triết, từ khi biết được dị năng của Lê Tử Ngôn, suy đoán của Lê Tử Ngôn lại linh nghiệm, Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn không hiểu sao lại càng tin tưởng Lê Tử Ngôn, cho nên lúc này rất ăn ý cùng đi xuống lầu.


Không bao lâu hai người đã đi lên, tay còn cầm bảy tám tinh thể rực rỡ.
"Anh Hàn, Tiểu Lê, tìm được tổng cộng nhiêu đây."


Lê Tử Ngôn đã không còn khó chịu nữa, hình ảnh trong đầu đã được 007 làm mờ nên sắc mặt cũng từ từ khôi phục. Lấy một tinh thể màu xám và một cái màu đỏ đưa đến trước mặt Hàn Lâm Hạ, "Anh thử sử dụng dị năng đi, đừng phóng thích, xem có thể hấp thụ nó hay không."
"Ừm."


Hàn Lâm Hạ liếc nhìn tinh thể trong tay rồi từ từ điều động dị năng trong cơ thể, thật ra hắn điều khiển dị năng không thông thạo lắm nhưng cũng không biết có phải tinh thể này được dẫn đường hay không mà dị năng của hắn theo cánh tay đi thẳng xuống lòng bàn tay.


Mà cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc là hai tinh thể cứng rắn trong tay từ nhỏ thu nhỏ rồi cuối cùng biến mất.
"Gì thế...chuyện gì vậy?"
Bạch Kính Triết vốn luôn bình tĩnh lúc này cũng há to miệng khϊế͙p͙ sợ, "Bạn nhỏ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"


Lê Tử Ngôn không trả lời mà nhìn về phía Hàn Lâm Hạ, "Anh Hàn, anh có cảm giác gì không? Dị năng có thay đổi không?"


Hàn Lâm Hạ nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vừa mới chiến đấu với tang thi nên dị năng trong cơ thể hắn gần như đã cạn kiệt nhưng bây giờ lại đặc biệt dồi dào, còn có cảm giác mạnh hơn.


Mở bàn tay ra, một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay Hàn Lâm Hạ phát ra ánh sáng màu cam nhạt, chỉ ngồi nhìn đã làm cho người xem cảm thấy như bị thiêu đốt.
"Anh Hàn, dị năng của anh mạnh hơn?!"
"Boss?!"


Trần Khoáng Viễn choáng váng, ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn giống như đang nhìn thần tiên, "Em trai Tiểu Lê, sao cậu biết được?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu rồi thở dài nhẹ nhõm, "Em cũng không biết, chỉ là trong lòng đoán thôi, không ngờ lại là thật."


"Lúc đoán ra tang thi cũng có thể có được dị năng, trong lòng em đã nghĩ nếu như bọn nó có thể tiến hóa vậy thì chúng ta cũng phải có hay không. Nếu suy nghĩ của em là đúng vậy thì làm thế nào để chúng ta tiến hóa."


Lê Tử Ngôn dừng lại uống một hớp nước, tay lại ôm cánh tay Hàn Lâm Hạ, "Chúng ta và tang thi khác nhau, em đoán tang thi là do bầu trời đỏ mới tiến hóa, chúng ta không thể mạnh lên bằng sức mạnh tự nhiên nhưng có thể thông qua bọn nó để gián tiếp trở nên mạnh mẽ. Tinh thể này đã xác nhận suy đoán của em."


Ba người còn lại chìm vào im lặng nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn, thế giới thật công bằng, mặc dù vì lòng tham của con người nên mới dẫn đến ngày hôm nay nhưng cũng để lại cho con người một đường sống. Bọn họ càng may mắn vì đã cứu Lê Tử Ngôn, nếu không thì chỉ sợ bọn họ không có cách nào biết được nhiều thông tin thế này.


"Em nghĩ khi hấp thu tinh thể đến một mức nào đó thì chắc là dị năng giả cũng có thể nâng cấp."
Giọng nói Lê Tử Ngôn dần suy yếu, từ từ nằm xuống sô pha, thần kinh căng thẳng làm não cậu đau đớn, cứ cảm thấy buồn nôn, cơ thể cũng mệt mỏi.


Mọi người đều biết tình trạng của cậu, biết hắn cần thời gian nghỉ ngơi để thoát khỏi bóng ma trong lòng nên đều ngừng nói.
"Boss, tụi em đi trước, anh và em trai Tiểu Lê cứ nghỉ đi."
"Ừm, vất vả rồi."


"Tụi em còn vất vả gì nữa!" Trần Khoáng Viễn khoát tay rồi ôm vai Bạch Kính Triết rời phòng, cửa bị đóng lại, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi.


Hàn Lâm Hạ nhìn Lê Tử Ngôn đã nhắm mắt hô hấp ổn định ở bên cạnh, ánh mắt khẽ động, vô thức vươn tay sờ trán Lê Tử Ngôn, hơi lạnh còn có một lớp mồ hôi mỏng.


Lúc nghe thấy tiếng tang thi, cả người hắn đều lạnh toát, trong đầu trống rỗng, lúc vọt vào phòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy còn tưởng Lê Tử Ngôn bị tang thi đè xuống.
Hắn không biết mình bị làm sao mà hận không thể đi lên xé nát tang thi thành từng mảnh nhỏ.
Cũng may, cũng may Lê Tử Ngôn không sao.


Lê Tử Ngôn giống như cậu đã nói, đang cố gắng trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, cậu không xin chỗ nương tựa mà là muốn kề vai sát cánh với hắn.


Hít sâu một hơi ngăn lại sự đau xót kì lạ trong lòng. Đặt người trong ngực xuống để cậu nằm thoải mái trên sô pha, Hàn Lâm Hạ buông tay định đi tắt đèn, nhưng người vốn nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha lại đột nhiên lên tiếng.
"Anh ơi! Anh ơi! Anh đừng đi, đừng đi mà..."


Giọng nói Lê Tử Ngôn mang theo sự hoảng sự, ôm chặt cánh tay Hàn Lâm Hạ giống như mèo con bị doạ sợ, còn có lưu luyến và kinh hoảng.


Tình huống thế này rất bình thường, người bình thường khi gϊếŧ người đều sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý, huống chi đây là lần đầu tiên Lê Tử Ngôn gϊếŧ tang thi, cảnh tượng đẫm máu này rất khó quên.
"Đừng sợ, tôi đi tắt đèn."


"Em đi với anh được không?" Lê Tử Ngôn cắn môi, cơ thể dán lên người Hàn Lâm Hạ, Hàn Lâm Hạ hít sâu một hơi gật đầu.


Hai người giống như trẻ sinh đôi dính vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền qua người nhau, sau khi tắt đèn Hàn Lâm Hạ cảm thấy sức ôm cánh tay mình càng tăng thêm, một tay ôm eo Lê Tử Ngôn, nửa kéo nửa ôm Lê Tử Ngôn để cậu nằm lại sô pha.


Có hơi thở và nhiệt độ của Hàn Lâm Hạ, mặc dù không tính là ngọt ngào nhưng cũng đủ để Lê Tử Ngôn ngủ an ổn, một đêm không tỉnh giấc.


Hàn Lâm Hạ không có ý định giấu diếm chuyện tinh thể với người trong đội, dù sao đây cũng là một chuyện lớn, bọn họ sớm muộn gì cũng phải biết, thay vì để bọn họ tự nhận ra hoặc là nhận được thông tin từ những người khác thì không bằng hắn chủ động nói để tránh sinh ra mâu thuẫn.


Nhưng đồng thời chuyện này phải được giữ bí mật, bên Vương Thành có lẽ sẽ không cảm giác không ổn nhanh như vậy, nếu để cho bọn họ biết thì hoàn cảnh của Hàn Lâm Hạ e là càng thêm khó khăn.
Thừa dịp thời gian trống này để giấu tài, nâng cao thực lực mới đạo lý cứng rắn.


Các đội viên biết chuyện này tất nhiên cũng rất khϊế͙p͙ sợ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, bọn họ đều là người sống tới chết đi nên biết ý nghĩa của chuyện này là gì.


Hàn Lâm Hạ có thể giữ bí mật này cầm tinh thể nâng cấp, như vậy năng lực của hắn sẽ tăng lên, có thể kiểm soát bọn họ tốt hơn nhưng hắn lại không làm như vậy.
Bọn họ biết Hàn Lâm Hạ thật sự coi họ là người của mình.