Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 21: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (21)

Lê Tử Ngôn nằm trêи giường ký túc xá, nhìn căn phòng đã tối om, khóe miệng nở nụ cười. Cậu từ dưới gối lấy ra một tờ giấy note, mượn một chút ánh trăng mờ ảo xuyên qua nhìn dòng chữ trêи đó.


Ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, cậu lặng lẽ đứng dậy, nằm sấp nhìn về phía Hàn Thạc đang ngủ bên cạnh mình, ánh mắt đối phương nhắm chặt, đường nét trêи mặt rất kiên nghị, lông mày thả lỏng, lúc ngủ khí thế yếu đi vài phần, cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng học sinh trung học, mang theo một chút ngây thơ thuộc về nam sinh. . TruyenHD


Không nghĩ tới mình lại được đối phương cẩn thận bảo vệ và an ủi như vậy, tâm tình Lê Tử Ngôn đặc biệt phức tạp, có chút quen thuộc cũng có chút vui vẻ, nhưng nhiều hơn là một loại ngọt ngào khó hiểu.


Cậu lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào trán Hàn Thạc, sau đó cúi đầu hôn lên nơi mình vừa mới vuốt ve.


Mặc kệ lựa chọn trong tương lai của cậu như thế nào, ít nhất bây giờ, cậu sẽ đáp lại tình cảm mà cậu bé này đã dành cho mình, và cũng chịu trách nhiệm về tất cả những gì cậu đã làm trước đây.


Hàn Thạc rất tốt, cực kỳ tốt. Lê Tử Ngôn không hy vọng mối tình giữa cậu và Hàn Thạc bị cậu lợi dụng rồi vứt bỏ.
Lại nhìn vẻ mặt say ngủ của Hàn Thạc trong chốc lát, Lê Tử Ngôn nằm trở lại vị trí của mình, trêи mặt mang theo nụ cười, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.


Đối với những gì đã xảy ra ở hành lang ngày hôm đó, Lê Tử Ngôn vẫn không biết, Hàn Thạc cũng không nhắc tới. Hàn Thạc không muốn Lê Tử Ngôn nghe được những lời đồn đại không tốt như thế nữa, trong lòng hắn, Lê Tử Ngôn cần được bảo vệ. Trái tim trong sáng mềm mại ấy không được phép dung túng cho người khác tổn thương và chà đạp.


Đó là sức hấp dẫn của Lê Tử Ngôn, cũng là ý định ban đầu của Hàn Thạc khi muốn tiếp cận Lê Tử Ngôn, chấp nhận ý tốt của đối phương.


Hàn Thạc viết cho Lê Tử Ngôn một tấm giấy note, được Lê Tử Ngôn cẩn thận cất đi. Mà giấy note Lê Tử Ngôn gửi tặng cho Hàn Thạc cũng được hắn cất giấu cẩn thận.


Cuối cùng cũng đến ngày trở về nhà nửa tháng một lần, Hàn Thạc đang ngồi vào bàn ăn tối cùng với ba mẹ, chỉ khác là lần này hắn đặt điện thoại di động ở bên cạnh mình.


Màn hình điện thoại thỉnh thoảng sáng lên, gửi đến một hai tin nhắn, hắn liền mở khóa màn hình, nhanh chóng trả lời, mặc dù vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng ba mẹ hắn vẫn chú ý tới.


Ba mẹ Hàn quay mặt nhìn nhau, trong mắt họ điều hiện một chút kinh ngạc cùng trêu chọc, dù sao thì bọn họ chưa từng thấy Hàn Thạc cùng ai duy trì liên lạc thân mật như vậy, ngay cả ăn cơm cũng không nỡ buông điện thoại xuống. Kể cả người bạn thân nhất trước đây chơi với Hàn Thạc cũng không nhận được sự đối xử như vậy.


"Ba mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng đọc sách trước."
"Được, vậy con nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để quá mệt mỏi."
"Dạ."


Hàn Thạc gật đầu, kéo ghế dọn dẹp bát đũa, sau khi đặt vào bồn rửa trong phòng bếp mới mang điện thoại di động vào phòng. Ngay khi cửa phòng đóng lại, ba mẹ Hàn không thể bình tĩnh nổi nữa, nhao nhao nói ra suy đoán của mình.
"Con trai chúng ta có phải là yêu đương rồi không?"
"Nhìn là biết rồi."


Ba Hàn chắc chắn gật đầu, đẩy kính trêи sống mũi. Từ giữa mi tâm có thể nhìn ra diện mạo của ông và Hàn Thạc vô cùng giống nhau, khí chất trêи người Hàn Thạc cũng là di truyền từ ông, chỉ khác là ba Hàn thoạt nhìn ôn hoà hơn, Hàn Thạc càng giống ông nội của hắn hơn:


"Trước đây tôi chưa thấy con trai quan tâm đến việc tiếp xúc với người khác như vậy."


Mẹ Hàn cũng gật đầu đồng ý, lúc trêи đường trở về, Hàn Thạc tuy rằng vẫn luôn nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn điện thoại, lúc ra khỏi trường còn liên tục quay đầu, như đang nhìn người nào đó.


"Tôi cảm thấy giống như đang yêu đương, nhưng mà lúc này yêu đương..."


"Đừng lo lắng, Hàn Thạc không phải loại người không biết chừng mực, nếu chúng ta ngăn cản, nó bắt đầu xem điện thoại di động cũng không phải ngày một ngày hai, thành tích bây giờ của nó cũng không sa sút, hơn nữa tôi tin tưởng con của chúng ta."
"Không phải lo lắng về thành tích của con trai chúng ta."


Mẹ Hàn oán hận liếc nhìn ba Hàn, gắp một miếng thức ăn cho đối phương, nói ra sự lo lắng của mình:


"Tôi là sợ cô gái đang yêu đương với con mình, lỡ ảnh hưởng đến việc học tập của con gái người ta thì biết làm sao bây giờ. Nhìn Hàn Thạc nhà chúng ta, tính cách lạnh lùng chắc chắn không dễ hoà thuận. Bây giờ đã đang học năm ba, nếu giữa hai đứa xảy ra cãi nhau gì thì lại ảnh hưởng đến đứa nhỏ kia."


Ba Hàn nghe vậy cười cười, mang theo chút ngượng ngùng, liên tục gật đầu:
"Vậy đợi ngày mai trước khi đi học hỏi nó."
"Ừm, cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà đừng làm con mình cảm thấy xấu hổ."
"Cái này tôi biết."


Hàn Thạc ngồi ở trong phòng mình, không biết tới cuộc thảo luận về sự nghiệp yêu đương của hắn ở bên ngoài, lúc này hắn chỉ chú ý đến việc trả lời tin nhắn của Lê Tử Ngôn.


Mà nói cũng kỳ lạ, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân mật, ngay cả bạn cùng phòng cũng có thể cảm giác được hai người bọn họ ở chung cùng với những người khác không giống nhau, có một loại không khí ái muội, nhưng ai cũng không nói một lời, cũng không phá vỡ lớp giấy mỏng manh này.


Đối với Hàn Thạc, hiện tại hắn chưa muốn thổ lộ, hắn muốn bản thân tới lúc có năng lực. Có thời gian và khả năng để thực hiện được ý nguyện của Lê Tử Ngôn và bảo đảm được tương lai của cả hai. Mới đi thổ lộ tình cảm của mình với đối phương.


Hiện tại hắn chưa có gì, vẫn là một học sinh phải phụ thuộc vào ba mẹ, cái hắn có trong tay chỉ là dung mạo và thành tích của mình, Lê Tử Ngôn mềm yếu như vậy, Hàn Thạc hy vọng có thể cho Lê Tử Ngôn những gì tốt nhất trong khả năng của mình.


Tử Ngôn: Buổi tối cậu phải nghỉ ngơi sớm, mấy ngày nay tớ thấy tinh thần cậu không được tốt lắm, tớ có hơi lo lắng!!!!
Lớp trưởng: Được, tôi sẽ nghỉ ngơi.


Tử Ngôn: [Cọ cọ.jpg]


Tử Ngôn: Tớ đi ăn tối, tớ nhắn tin với cậu sau được không?
Lớp trưởng: Được, cứ từ từ ăn
Tử Ngôn: Cậu cũng nhớ phải ăn đủ đó


Lê Tử Ngôn gửi xong tin này, đợi một lúc mới đặt điện thoại xuống. Cũng không biết đối phương vừa ăn vừa nhắn tin với cậu. Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của ba mẹ mình ngồi ở trước bàn ăn.


Bởi vì hiện tại cậu đã đến thời điểm quan trọng của năm thứ ba, cho nên ba mẹ cố ý ở nhà nấu cơm cho cậu nhiều hơn, một nhà ba người hiếm khi có thêm thời gian và cơ hội ở chung.
"Lại đây con trai, đến giờ ăn cơm rồi."


Mẹ Lê kéo tay Lê Tử Ngôn đè cậu lên ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh ba Lê, trong mắt hai người đều mang theo cảm xúc trêu đùa:
"Con trai vừa nói chuyện phiếm với ai vậy? Có phải là bạn trai nhỏ không? "


Lê Tử Ngôn ngẩn ngờ, không biết nên kinh ngạc trước sự nhạy cảm của đối phương, hay là nên kinh ngạc trước năng lực tiếp nhận của ba mẹ đối với tính hướng của cậu. Thực tế cũng giống như bây giờ, sau khi bày tỏ, Lê Tử Ngôn cũng come out với gia đình. Chỉ khác Lê Tử Ngôn thế giới này có cặp cha mẹ cởi mở, tuy rằng lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng qua một thời gian đã điều chỉnh được tâm lý, tiếp nhận tính hướng của Lê Tử Ngôn. Nhưng cậu thì khác, cậu có vận mệnh hoàn toàn trái ngược với Lê Tử Ngôn của thế giới này.


"Còn chưa phải là bạn trai."
"A~ Vậy đó là nam sinh mà con thích, để mẹ đoán xem có phải là nam sinh lúc trước tới nhà chơi không?"
Lê Tử Ngôn đỏ mặt, vùi đầu gật gật.


Trêи mặt mẹ Lê có chút hưng phấn, còn mang theo chút nhẹ nhõm, bà cùng chồng mình nhìn nhau, trong lòng hai người đều có chút phiền muộn.
"Đừng lo lắng, bé xấu hổ, ba mẹ sẽ không can thiệp cuộc sống tình cảm của con, nhưng con phải nhanh lên tấn công, nam sinh chất lượng cao ở đại học không có nhiều đâu."


Lê Tử Ngôn gật đầu, tăng tốc độ ăn cơm, bưng tai đang nóng lên đi vào phòng bếp.
Cậu lấy ra một vài trái chanh dây tươi, múc lấy cái, thêm mật ong, bỏ thêm vài muỗng nước, pha thành ba ly rồi bỏ phần còn lại vào hũ kín, đặt nó trong tủ lạnh.


Sau đó cậu theo khẩu vị của Hàn Thạc chuẩn bị một ít điểm tâm và bánh mì có thể để 2– ngày, dùng túi đặc biệt dành cho Hàn Thạc gói lại, chuẩn bị xong mọi thứ mới trở về phòng mình.