Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 191: Xử lý bạch nguyệt quang - Nắm chặt trái tim ác ma (26)

Editor: Uyên
Bị Lê Tử Ngôn từ chối là chuyện đương nhiên, bao gồm cả nhóm Nguỵ Tu Trúc cũng cho rằng là chuyện hợp tình hợp lý. Cho nên khi bọn họ thấy Cảnh Trạch mang một thân khí lạnh với sắc mặt tái nhợt, quầng mắt xanh đen đầy tơ máu cũng chỉ hơi ngạc nhiên với trạng thái của hắn.


"Chuyện này các cậu làm ơn..."
"Đã xử lý rồi, yên tâm đi."
Nụ cười trên mặt Cố Thành không hiểu sao lại quá mức hưng phấn, "Bây giờ ngài Tô đã thực hiện được ước mơ đóng đô trên hotsearch rồi."


Top 10 hotsearch gần như đều thuộc về Tô Kiến Bạch, lần này Cảnh Trạch không hề nhúng tay vào mà tung ra toàn bộ sự thật mà mình điều tra được.


Tô Kiến Bạch cướp tài nguyên, cướp vai, mua thủy quân tăng nhiệt độ, còn có chuyện mở sòng bạc và uy hϊế͙p͙ tổ chức từ thiện, một chuyện cũng không sót. Cảnh Trạch cũng xóa tất cả Weibo liên quan đến Tô Kiến Bạch, công ty cũng hủy hợp đồng với Tô Kiến Bạch.


Ngay từ đầu còn có người vì Tô Kiến Bạch mà report hotsearch, nhưng Cảnh Trạch sẽ không để Tô Kiến Bạch dễ chịu như vậy, những tin nhắn của Tô Kiến Bạch về việc đùa giỡn và lợi dụng tình cảm người khác đều được gửi đến mail của những người theo đuổi Tô Kiến Bạch, lần này xem như Tô Kiến Bạch đã bị "cách ly".


"Đáng đời cậu ta, làm người tốt không chịu mà cứ nhất định phải bày ra đủ thủ đoạn, lòng dạ không biết là đen như cái gì rồi mà còn cố tình giả làm một đóa bạch liên thánh khiết, một ao mà nuôi nhiều con cá mập lớn như vậy, không lật xe mới lạ."


"A Thành, thành kiến của cậu với Tô Kiến Bạch lớn như vậy mà sao hồi trước không thấy cậu nói gì?"


Cố Thành trợn trắng mắt, né khỏi bàn tay Văn Thụy đang vuốt tóc mình, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Các cậu không thấy hồi đó Cảnh Trạch giống như bị người ta chơi ngải sao, quả thực như là chó ɭϊếʍƈ đầu thai, biết rõ bên cạnh Tô Kiến Bạch còn có một đám người, nói Tô Kiến Bạch một câu đã đen mặt, ai dám nhắc tới chứ."


"Ha..."
Văn Thụy và Ngụy Tu Trúc nhịn cười không nổi nữa, ba người ghé vào nhau chê cười lịch sử đen tối của Cảnh Trạch, trợ lý đứng bên cạnh cũng muốn cười nhưng không dám, chỉ có thể nghẹn đỏ cả mặt.
"Các cậu đừng đùa nữa được không, bây giờ tôi phải làm sao đây?"


Cảnh Trạch xoa đầu thở dài một hơi, giọng nói đầy mệt mỏi, "Bây giờ Tử Ngôn không muốn gặp tôi nữa, cũng không muốn tin lời tôi nói."
"Trách ai..."
Cố Thành tính dội thêm một gáo nước lạnh nhưng bị Văn Thụy ở bên vuốt ve cánh tay nên chỉ có thể bĩu môi.


"Lúc cậu theo đuổi Tô Kiến Bạch không phải thành thạo lắm à? Sao bây giờ đổi thành Tử Ngôn lại dốt đặc cán mai vậy. "


"Đúng vậy lão Cảnh, hồi đó cậu theo đuổi Tô Kiến Bạch, muốn bao nhiêu tài nguyên là có bao nhiêu, muốn xe mua xe, thiếu đồng hồ lập tức mua đồng hồ, giống như đốt tiền vậy, bây giờ áp dụng lại đi!"


Cảnh Trạch không phải là chưa từng nghĩ tới cách này, nhưng hắn biết Lê Tử Ngôn không quan tâm những thứ vật chất này, nếu hắn làm như vậy e là lại làm tổn thương Lê Tử Ngôn.
"Tôi sợ em ấy hiểu lầm là tôi muốn bao dưỡng em ấy."


Văn Thụy vuốt cằm gật gật đầu, "Cậu có tiền án nên Tử Ngôn nghi ngờ cậu cũng không sai, hay cậu cứ xem Tử Ngôn thiếu gì, cậu đưa than trong tuyết cũng không thể từ chối phải không?"
"Thiếu cái gì..." Cảnh Trạch nhéo nhéo ngón tay, ánh mắt lóe lên, trong lòng đã có tính toán.


"A Trạch, tình cảm là chuyện phức tạp nhất, thời gian cậu và Tử Ngôn quen biết chưa lâu, hơn nữa còn vì nguyên nhân làm thế thân, sau khi ở bên nhau ngoại trừ lăn giường cũng có việc nào khác đâu, bây giờ cậu biết Tô Kiến Bạch không tốt mới đi theo đuổi Tử Ngôn, đổi lại là ai cũng nghi ngờ cậu thôi."


Văn Thụy thật sự muốn bày cách cho Cảnh Trạch, nghiêm túc nói, "Nếu cậu thật sự thích Tử Ngôn thì phải đi chứng mình tình cảm của mình, nghiêm túc với người ta, Tử Ngôn không phải Tô Kiến Bạch, nếu cậu thật lòng theo đuổi cậu ấy thì chắc chắn sẽ có kết quả."


Lời nói của Văn Thụy giống như một ngọn đèn sáng soi rõ sự mê mang trong lòng Cảnh Trạch, hắn gật đầu tính toán trong lòng.
Từ ngày đó trở đi, trước cửa cô nhi viện Tinh Tinh có thêm một chiếc xe, cô nhi viện cũng có thêm một người.
"Ngài Cảnh lại tới tìm Ngôn Ngôn à?"


Viện trưởng nhìn Cảnh Trạch mặc áo khoác dài đẹp trai ngời ngời, trong lòng thầm thở dài một hơi, "Ngôn Ngôn ở trong phòng học dạy bọn nhỏ, tôi dẫn cậu đến văn phòng chờ một lát."
"Không sao, tôi chờ ngoài cửa cũng được."


Trong tay Cảnh Trạch cầm ly sữa socola ấm áp, đứng ở cửa phòng học nhìn bóng dáng Lê Tử Ngôn qua khung cửa sổ.


Viện trưởng nhìn Cảnh Trạch như vậy chỉ đành lắc đầu thở dài, không nói gì rời đi. Lần trước sau khi Cảnh Trạch đi, bà đã hỏi Lê Tử Ngôn, nhưng Lê Tử Ngôn lại không nói rõ, chỉ nói sơ qua một ít, viện trưởng biết quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, nhưng bà cũng không muốn truy vấn.


Bây giờ Cảnh Trạch đã đứng ra tài trợ, hằng ngày đều theo bên cạnh Lê Tử Ngôn, cũng không ngại mưa gió, có mấy lần bà nhìn thấy Cảnh Trạch đứng bên ngoài phòng Lê Tử Ngôn, nhìn Lê Tử Ngôn ngủ say rồi mới rời đi. Bà sẽ không vì chuyện này mà bắt Lê Tử Ngôn chấp nhận tình cảm của Cảnh Trạch, dù sao chuyện tình cảm vẫn là hai người tự giải quyết, bà là người ngoài cũng không thể xen vào.


Tiếng chuông tan học vang lên, bọn nhỏ nói lời tạm biệt với Lê Tử Ngôn rồi chen nhau chạy ra, Lê Tử Ngôn cũng nhìn thấy Cảnh Trạch đứng ngoài cửa.
"Tử Ngôn." Cảnh Trạch đi lên trước đưa sữa socola trong tay, tay còn lại để trong túi đã đổ mồ hôi, "Mệt không, nghỉ một lát đi."
"Cám ơn ngài Cảnh."


Lê Tử Ngôn không từ chối mà nhận lấy sữa, đi đến bên cạnh bàn làm việc dựa vào, "Ngày nào ngài Cảnh cũng tới đây, không cần công việc nữa sao?"
"Anh đã xử lý xong hết rồi, sẽ không ảnh hưởng, anh....anh có làm phiền em không?"


Cảnh Trạch kiềm chế lại cảm xúc của mình, nếu để người quen hắn nhìn thấy thì nhất định sẽ cảm thấy hắn đã biến thành một người khác, cho dù là với Tô Kiến Bạch, hắn cũng chưa từng hạ mình đến vậy.


"Không có, chỉ hơi không quen thôi." Lê Tử Ngôn uống sữa socola, nở một nụ cười nhẹ, cậu ngồi ngược sáng nên đôi cánh càng làm cậu thêm vẻ đặc biệt thánh khiết.
Cảnh Trạch ngây người, hầu kết hơi trượt, đi lên phía trước một bước, "Anh chỉ muốn gần em một chút."
"..."


"Anh biết em vẫn không tin anh, nhưng anh tự nguyện chờ, em không phải là thế thân của ai hết, em chỉ là chính em, là người anh thích. Anh biết điều này rất khó tin, nhưng anh thực sự thích em."
Giọng nói Cảnh Trạch hơi vội, bàn tay siết chặt, "Còn em thì sao, em còn thích anh không?"


Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn Cảnh Trạch một cái nhưng không nói gì mà nhanh chóng quay đầu đi.
Hai người đứng rất gần, nhìn từ phía sau giống như Lê Tử Ngôn được Cảnh Trạch ôm vào lòng, nhưng chỉ có Cảnh Trạch biết, khoảng cách như vậy làm trái tim hắn khó chịu đến mức nào.


"Anh không tốt ở đâu, anh sẽ sửa, mặc kệ cần bao nhiêu thời gian anh cũng sẽ không buông tay."
Giọng điệu của hắn rất trân trọng, âm thanh vốn đã trầm thấp, như vậy càng thêm từ tính, Lê Tử Ngôn ngước mắt nhìn Cảnh Trạch, ý cười xẹt nhanh qua mắt, đưa tay chỉnh lại cổ áo Cảnh Trạch vì căng thẳng mà mở ra.


"Ngài như vậy đã rất tốt rồi, không cần vì ai mà phải thay đổi, ngài là chính ngài cũng đã đủ làm tôi rung động."
Vào lúc đó, Cảnh Trạch lại một lần nữa hiểu được vì sao hắn lại thích Lê Tử Ngôn.


Bởi vì khi thích Lê Tử Ngôn, không phải trói buộc linh hồn hắn, mà giống như thứ hắn yêu chính là linh hồn của Lê Tử Ngôn.