Thế giới thứ tám: Háo sắc ác ma công X Trà xanh mỹ nhân thiên sứ thụ
Editor: Uyên
"Tôi muốn kết hôn với cậu."
"Sẽ không bạc đãi cậu, hiệp ước hôn nhân đã tìm người viết xong rồi, cậu không cần lo lắng."
Người đàn ông trước mặt có tướng mạo anh tuấn, mỗi một đường nét đều được trau chuốt tinh tế, cực kỳ có tính công kích, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người đó cảm thấy nóng mắt.
Nhưng đôi mắt của hắn lại làm cho người ta khϊế͙p͙ sợ, hai tròng mắt đỏ rực, sâu thẳm và hung bạo, trên trán còn có hai cặp sừng ác ma, phía sau là đôi cánh màu đen.
Lê Tử Ngôn sững sờ nhìn người ngồi đối diện, tinh thần chấn động, một hồi lâu ánh mắt mới khôi phục tỉnh táo.
Cậu nhận ra mình đã đến một thế giới khác.
Những ký ức không thuộc về cậu ùa về đầu, làm cho sắc mặt của cậu có hơi tái nhợt. Mà 007 luôn làm bạn với cậu lúc này không hiểu sao lại im lặng.
Người đàn ông nhìn sắc mặt không còn hồng hào của cậu mà nhíu mày, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ thu hồi tầm mắt không nhìn nữa, nhưng ngón tay lại gõ nhẹ trên mặt bàn.
"Chậc..." Dường như đã không còn kiên nhẫn, người đàn ông phát ra một tiếng, cũng làm cho Lê Tử Ngôn đang thất thần lấy lại tỉnh táo.
Bây giờ đã muộn để cậu suy nghĩ về tình huống lúc này là như thế nào, 007 đã xảy ra chuyện gì, cậu đã nắm được những ký ức kia, nhớ được vài điều quan trọng, cậu vừa quay người là có thể nhìn thấy đôi cánh màu trắng phía sau mình, trong lòng thở dài một hơi.
Đúng là xuyên không thì cái gì cũng có thể xuất hiện, giống như hiện tại, thế giới cậu đang có mặt là một thế giới giả tưởng phương Tây, thân phận của cậu tất nhiên cũng không phải con người bình thường, mà là thiên sứ.
Thân phận của người đối diện đương nhiên cậu cũng biết rõ, đôi cánh màu đen còn có cặp sừng ác ma, không nghi ngờ gì khác thì đối phương là một ác ma.
Ở thế giới này, ác ma có thể chung sống hòa bình với thiên sứ, cả thế giới đều yên bình, ác ma cũng có thể kết hôn với thiên sứ.
Tình hình hiện tại sợ là cậu phải ký hợp đồng kết hôn cùng với ác ma này. Chỉ có điều không giống như các cặp vợ chồng khác, họ không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào.
Thông qua ký ức rải rác trong đầu, cậu biết bây giờ cậu chỉ là thế thân người trong lòng của đối phương mà thôi, hai người kết hôn cũng chỉ là hình thức ép buộc.
Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể từ chối vấn đề này, huống chi người trước mặt có khả năng 90% là đối tượng công lược của cậu ở thế giới này.
Lê Tử Ngôn ngồi thẳng người, đưa tay cầm hợp đồng trước mặt lên nhìn lướt qua rồi lại đặt xuống, cầm lấy bút đặt ở bên cạnh ký tên.
"Tôi không có bất kỳ dị nghị nào, tất cả cứ dựa theo sắp xếp của anh."
Ác ma đối diện nhướng mày, trong mắt loé lên một tia hứng thú nhưng không nói gì, hắn đánh giá Lê Tử Ngôn từ trên xuống dưới một lượt, vẻ ngoài tất nhiên không cần nói, thiên sứ vốn là chủng tộc ưu việt, lớn lên không hề xấu, mà người trước mặt hắn lại được thượng đế thiên vị, ngay cả một sợi lông mày cũng hoàn mỹ.
Sống mũi thanh tú nhưng chóp mũi lại hơi hếch lên, ngoại trừ anh tuấn mỹ lệ ra còn có một nét đáng yêu, hình dáng môi càng thêm duyên dáng, hồng hào căng mọng, giống như chỉ cần cắn một cái là có thể trào ra mật ngọt, đầu môi ở giữa cũng cong cong thu hút người khác, làm cho hắn muốn cắn thử.
Ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ của chủng tộc ác ma đều rất mạnh mẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn nguyện ý ký khế ước với Lê Tử Ngôn.
Cái bàn chắn hơn phân nửa dáng người của Lê Tử Ngôn nhưng từ nửa người trên của cậu vẫn nhìn ra được vóc dáng mảnh mai, cằm còn hơi nâng lên, làm cho cổ cậu tạo ra một đường cong duyên dáng.
Cảnh Trạch ɭϊếʍƈ môi, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm. Hắn lấy bản hợp đồng đã được Lê Tử Ngôn ký xong đặt ở bên cạnh rồi đứng lên, không hề che giấu vật dữ tợn ở nửa người dưới của mình mà đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, đưa tay nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn. Hơi dùng sức kéo Lê Tử Ngôn đứng lên khỏi chỗ ngồi, ngón cái của hắn vuốt ve xương cổ tay của Lê Tử Ngôn, làn da bóng loáng mịn màng làm cho hắn thoả mãn.
"Nếu đã ký hợp đồng rồi thì có phải nên thực hiện nghĩa vụ của mình hay không? Hả, Cảnh phú nhân?"
Lê Tử Ngôn sững sờ nhìn người trước mặt, chưa kịp phản ứng thì một giây sau đã bị đối phương kéo vào trong ngực, thừa nhận nụ hôn như bão táp của đối phương, ngay cả nước miếng cũng chảy dọc xuống theo cằm.
Một đêm quá điên cuồng, đã vượt qua nhận thức và sức chịu đựng trước kia của Lê Tử Ngôn, cho đến ngày hôm sau tỉnh lại cậu vẫn còn mơ màng.
Vị trí bên cạnh đã trống không, nếu như không phải trên người còn những dấu vết cùng đau nhức, thì Lê Tử Ngôn sẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nhắm mắt lại, Lê Tử Ngôn thả ra đôi cánh đã bị Cảnh Trạch ra lệnh thu lại, đôi cánh tuyết trắng dưới ánh mặt trời lấp lánh ra ánh sáng thánh khiết, nhưng trên người Lê Tử Ngôn lại xuất hiện những dấu vết loang lổ, giống như một tiểu thiên sứ từ trên trời giáng xuống bị lôi kéo rơi vào vũng bùn, làm cho người ta muốn làm bẩn, làm hỏng cậu.
Cảnh Trạch từ bên ngoài đi vào liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Lê Tử Ngôn nhắm mắt nằm sấp trên giường, chăn chỉ đắp đến nửa người dưới, che đi cặp mông tròn trịa căng đầy, trên vòng eo nhỏ còn có hai vết trầy rõ ràng, trên lưng và cổ cũng có những dấu đỏ tươi.
Có thể không kìm chế được mà sinh ra phản ứng, nhưng lại bị Cảnh Trạch đè nén xuống. Hắn hơi hối hận, hôm qua không nên hấp tấp thô bạo như vậy, dù sao cũng là lần đầu của người này, cũng phải cho đối phương một trải nghiệm ôn nhu chứ.
Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt sau đó lập tức biến mất, Lê Tử Ngôn chỉ là một thế thân rẻ tiền mà thôi, chẳng qua kết hôn với cậu là vì ứng phó vài chuyện với giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, không có gì đáng để hắn quan tâm.
"Dậy rồi à." Giọng nói của ác ma rất trầm, mang theo khàn khàn thỏa mãn sau khi trải nghiệm chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ, thật khéo là lại trùng hợp với âm thanh tối hôm qua.
Lê Tử Ngôn từ từ mở mắt ra, đôi cánh theo bản năng giật giật, đáp một tiếng, "Ừm."
Tối hôm qua có chút gay gắt, mặc dù cậu đã kiềm nén nhưng vẫn không khống chế được phản ứng sinh lý khiến người ta điên cuồng.
Cảnh Trạch đi tới bên giường, cúi người xuống, một tay chống bên giường, tay kia vén lại tóc của Lê Tử Ngôn rồi nắm lấy cằm cậu.
"Tôi rất hài lòng với biểu hiện tối hôm qua của cậu."
"Vậy à?"
Lê Tử Ngôn khẽ cười, khóe mắt ửng hồng do tối hôm qua vẫn chưa phai, tư thế lười biếng khó tả, đặc biệt bắt mắt người khác.
Từ trên giường ngồi dậy, Lê Tử Ngôn không thèm để ý đến nửa người trên trần trụi của mình đã lộ trước mặt ác ma, tay đặt lên trước ngực ác ma rồi hơi nâng người hôn lên khóe môi của ác ma một nụ hôn nhẹ.
"Tôi chưa cho phép cậu có thể làm chuyện này." Cảnh Trạch nắm chặt tay Lê Tử Ngôn, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Ít nhất theo hắn thấy, thế thân phải có ý thức của một thế thân.
"Tốt xấu gì cũng là vợ chồng, anh cũng không muốn sau này bị người trong nhà nhìn ra phải không."
"......Không có lần sau."
"Được."
Cảnh Trạch buông tay từ trên giường đứng lên, những suy nghĩ u ám vừa rồi cũng không còn nữa, hắn liếc nhìn điện thoại rồi nhìn về phía Lê Tử Ngôn, "Nhớ kỹ không được để người khác biết quan hệ của chúng ta."
"Tôi đã biết, anh lo lắng nhiều rồi."