Editor: Uyên
"Sư huynh, rảnh rỗi không có việc gì thì muốn uống với ta một chén không?"
Trên thanh kiếm của Lê Tử Ngôn treo hai bình rượu, tay trái còn mang theo một túi thức ăn, khẽ chạm mũi chân dừng ở bên cạnh Đoạn Giai Tỷ, ngồi xổm trên mái hiên cùng hắn ngắm trăng.
"Vừa lúc sư đệ cũng muốn ngắm trăng, không bằng hai chúng ta tán gẫu về núi cao sông dài, địa cửu thiên trường?"
"Ngươi càng lớn càng to gan."
Thanh niên áo trắng lắc đầu, khuôn mặt kiêu căng nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy dung túng, "Nếu sư tôn trở về, nhất định sẽ phạt ngươi phá hư môn quy."
"Ai nha, sư tôn nhất định sẽ không trách ta, sư tôn sủng ta nhất mà, sư huynh cũng sủng ta đúng không?"
Lê Tử Ngôn nhe răng nở một nụ cười tươi rói, ngay cả bóng đêm ở xung quanh dường như đều được sáng thêm vài phần, cậu đặt thức ăn trong tay ở chỗ bằng phẳng trên nóc nhà, sau đó từ trong ngực lấy ra một bó hoa dại, "Sư huynh thật là càng lớn trí nhớ càng kém, ngay cả hôm nay là sinh nhật của mình cũng quên mất, chỉ có sư đệ tốt với huynh nhất! Sư huynh, sinh nhật vui vẻ!"
Ánh mắt thanh niên áo trắng khẽ động, vẻ nghiêm túc vừa rồi cũng không còn nữa, khóe miệng nâng lên một nụ cười, thâm tình nhìn chăm chú vào nam tử ngồi xổm trước mặt mình.
"Cắt!"
Một cảnh đã kết thúc nhưng đạo diễn lại không nói gì, đoàn phim cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, Đoạn Giai Tỷ vừa định đứng dậy liền phát hiện có chỗ không đúng, hắn nhìn Lê Tử Ngôn ở bên cạnh mình, đối phương đã đứng lên, trong những hộp thức ăn vừa rồi lấy ra một cái bánh kem nhỏ, phía trên còn cắm một ngọn nến.
"Thầy Đoạn, chúc mừng sinh nhật!"
"Cậu..."
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh Đoạn sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng hát dịu dàng thanh nhã của nam sinh vang lên, dù chỉ hát một bài hát đơn giản nhưng lại đặc biệt khiến người ta nóng mắt, trên gương mặt luôn lãnh khốc của Đoạn Giai Tỷ xuất hiện một nụ cười cực kỳ rõ ràng, khoé môi nâng cao như sắp bay lên trời, nhận lấy bánh ngọt Lê Tử Ngôn đưa tới rồi nhìn các nhân viên ở bên dưới đang hát bài hát sinh nhật cho hắn, không hiểu sao lại cảm thấy rất cảm động.
"Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
"Sinh nhật của thầy Đoạn sao em không biết được chứ?"
Lê Tử Ngôn mỉm cười, cùng Đoạn Giai Tỷ cầm hoa trong tay rồi từ trên nóc nhà nhảy xuống: "Thầy Đoạn, xem thử coi có thích quà em chuẩn bị hay không?"
Mọi người trong đoàn làm phim đều tinh mắt, nhanh tay đẩy bánh ngọt tới, không ngừng hát bài hát chúc mừng Đoạn Giai Tỷ, Lê Tử Ngôn thừa dịp lấy ra quà mình đã chuẩn bị đưa qua, ánh mắt còn mang theo chút chờ mong.
Đoạn Giai Tỷ nhận quà, mở ra liền phát hiện bên trong là một bộ mô hình xe được đóng gói hoàn mỹ.
"Đây là mô hình bản bìa cứng, phải đặt trước một tháng mới mua được, cậu mua khi nào thế?!"
"Lúc trước khi em đến tìm anh có nghe Tiểu Vương nói là anh đã bỏ lỡ thời gian phát hành mô hình này, em đoán chắc là anh là rất thích nên lập tức mua."
Mô hình này cho dù là được đặt hàng trước thì cũng phải mất rất nhiều thời gian, huống chi lúc Lê Tử Ngôn mua thì đã sớm qua thời hạn phát hành, phiên bản giới hạn trên cả nước tổng cộng không có bao nhiêu bộ, mà cậu có thể đem đến trước mặt Đoạn Giai Tỷ thì đã đủ để nhìn ra được thành ý của cậu, chưa kể giá cả của cái này cũng không thấp, chỉ riêng một cái mô hình nhỏ thế này thôi đã có giá sáu con số, Lê Tử Ngôn ra mắt chưa được bao lâu, bỏ ra nhiều tiền thế này quả thực là con số lớn.
Vẻ mặt Đoạn Giai Tỷ trở nên phức tạp, ngẩng đầu lên nhìn Lê Tử Ngôn, lại phát hiện ánh mắt của đối phương mang theo sự rối rắm, mở miệng nói, "Thầy Đoạn, anh đừng quá để ý, là do em rất ngưỡng mộ anh nên mới tặng cho anh món quà này, không phải có ý gì khác đâu."
"Sao tôi lại nghĩ như vậy được chứ."
Trong lòng Đoạn Giai Tỷ mềm nhũn, hắn ôm chặt hộp quà, trong lòng ngoại trừ mừng rỡ còn có chút cảm động, "Cậu có thể nhớ kỹ sinh nhật của tôi là tôi đã rất cảm động rồi."
Hai người nhìn nhau cười, Đoạn Giai Tỷ nhìn bạn nhỏ đối diện hơi cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng thì liền sinh ra một ý nghĩ muốn ôm đối phương vào trong lòng.
Nhưng ở đây lại có rất nhiều người nên hắn rất nhanh đã đèn nén cơn xúc động này lại.
"Chúc mừng sinh nhật nha Tiểu Đoạn Nhi, sau này 24 tuổi rồi, không bao nhiêu năm nữa thì cậu lên đầu ba rồi.
"Đạo diễn, ngài đã bốn mươi rồi."
"......Thật là, để tôi nói một chút cũng không được nữa."
Bên kia có người tìm Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn thấy đạo diễn Nhϊế͙p͙ tới đây, cũng không ở lại lâu liền đi qua bên kia. Đạo diễn Nhϊế͙p͙ nhìn theo bóng lưng Lê Tử Ngôn rồi đưa tay kéo Đoạn Giai Tỷ, "Tối hôm trước Tiểu Lê có đi tìm tôi, nói với tôi hôm nay là sinh nhật cậu, nhờ tôi điều chỉnh lại cảnh quay một chút, còn dặn dò tôi nhất định phải cho cậu một bất ngờ."
Đoạn Giai Tỷ gật đầu, trên mặt đã hiểu rõ, khó trách sao sáng hôm qua lại nói muốn đổi cảnh quay, thì ra là vì Lê Tử Ngôn muốn tổ chức sinh nhật cho hắn.
"Trạng thái hiện tại của hai người rất tốt, nhưng vẫn phải có chừng mực biết chưa?"
Trong giọng nói của đạo diễn Nhϊế͙p͙ mang theo cảnh cáo cùng dự báo, không vì cái gì khác, chỉ vì kinh nghiệm nhiều năm của ông có thể cảm giác được khoảng cách giữa Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ càng ngày càng gần, thân thiết tất nhiên là một chuyện tốt, có thể giúp bọn họ hoàn thành tốt hơn trong việc quay phim, nhưng đồng thời cũng là một điều cấm kỵ với những diễn viên như bọn họ.
Ông không biết đây là tình cảm nảy sinh trong phim hay ngoài phim, nhưng nếu phim giả tình thật, tương lai lại chia tay thì cũng không phải chuyện tốt với hai người, chưa kể trong số những fans trẻ tuổi của bọn họ không thiếu fans bạn gái, một khi dính vào tình yêu thì rất dễ ảnh hưởng đến nhân khí của bọn họ.
"......Tôi biết." Đoạn Giai Tỷ đáp một tiếng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm.
Đạo diễn Nhϊế͙p͙ thở dài một hơi, ông không biết Đoạn Giai Tỷ rốt cuộc có nghe được hay không nhưng ông cũng chỉ có thể làm được tới bước này, còn lại chỉ có thể để hai người tự mình lựa chọn.
Bởi vì hôm sau vẫn phải đóng phim nên mọi người cũng không chơi đùa quá lâu, chưa đến 10 giờ đã tan cuộc, Lê Tử Ngôn thay áo ngắn tay và quần đùi, đẩy cửa phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Đoạn Giai Tỷ đứng trước cửa.
"Thầy Đoạn, sao anh không vào?"
Đoạn Giai Tỷ không nói gì, đi vào đóng cửa lại, hắn giằng co trong chốc lát rồi đi lên phía trước, ôm Lê Tử Ngôn vào trong lòng, "Cám ơn tiệc sinh nhật hôm nay, tôi rất vui."
Đây là cái ôm đầu tiên kể từ khi hai người quen biết nhau, là một cái ôm chân thật không mang màu sắc tình cảm trong phim. Lê Tử Ngôn cảm thụ thân thể nóng rực của đối phương, gần như ngửi được mùi rượu vang đỏ dịu nhẹ trên người đối phương, là mùi tin tức tố thuộc về người kia.
Qua một lúc lâu sau Đoạn Giai Tỷ mới buông Lê Tử Ngôn ra, chính hắn cũng có chút khiếp sợ, vì nguyên nhân tính cách của mình nên hắn rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác, đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn thân mật với một người.
Ánh đèn trong phòng nghỉ có chút mờ mịt, ánh sáng màu vàng ấm chiếu rọi lên mặt Lê Tử Ngôn, cậu nở một nụ cười, trùng hợp lại giống với nụ cười trong cảnh quay trên nóc nhà.
Đoạn Giai Tỷ chỉ cảm thấy người trước mặt so với ánh trăng còn sáng chói hơn, chiếu sáng toàn bộ màn đêm vô tận.