Editor: Uyên
Không có ai thích chiến tranh.
Sở Hằng cũng vậy.
Ngay cả khi võ công của hắn vô dụng, không còn cơ hội thăng quan tiến chức, hắn cũng không hy vọng sẽ xảy ra chiến tranh một lần nữa.
Nhưng lần này thật sự không thể tránh khỏi, nếu bọn họ không chiến đấu, thiên hạ này sẽ bị lật đổ, chịu khổ chỉ có bá tánh.
Trước đây Sở Hằng không sợ chết, vì nước hi sinh là vinh hạnh chí cao vô thượng của người Sở gia, nhưng hiện tại đã khác, trong lòng hắn có lo lắng, hắn không muốn chết.
Hắn còn muốn trở về thấy Lê Tử Ngôn, muốn sống với cậu.
Vuốt ve sợi dây màu đỏ trên tay, Sở Hằng thở dài một hơi, ánh mắt trở nên kiên nghị.
Chờ ta trở về, Tử Ngôn.
Trận chiến này kéo dài hơn một tháng, Đông Nam Vương vẫn không trở về, nhưng cũng không ở kinh thành.
Nói cách khác, gã đã tìm được một nơi ẩn nấp, đây là một tai hoạ ngầm.
Những vây cánh có tội đều đã bị giam lại chém đầu, nhưng điều này lại càng tăng thêm uy hϊế͙p͙ đến sự an toàn của Lê Tử Ngôn.
Một số "trung thần" không biết gì cả quả thật rất trung thành với triều đình, nhưng chính vì sự "trung thành" của bọn họ đã khiến bọn họ mất luôn cả đầu óc, cả ngày đều quỳ gối cầu xin Hoàng thượng ban chết cho Lê Tử Ngôn để cảnh cáo. Nếu không phải do tình thế bây giờ khẩn trương, Lê Tử Hàn thật sự muốn cạy mở đầu của những người này ra, xem bên trong chứa đựng cái gì.
"Hoàng thượng! Thần khẩn cầu Hoàng thượng chém đầu Lê Tử Ngôn! Thiên tử phạm pháp cũng giống như dân thường phạm tội! Thần biết Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, coi trọng tình cảm huynh đệ, nhưng nếu bởi vì vậy mà buông tha cho quân mưu phản, tương lai của quốc gia sẽ ra sao!"
"Hoàng thượng!"
Các đại thần đều quỳ xuống hô to, chỉ có mấy người ngày thường có quen biết với Lê Tử Ngôn vẫn đứng cách đó không xa, trên thực tế những người có đầu óc đều hiểu rõ, Lê Tử Ngôn từ trước đến nay luôn biết cách tránh hiềm khích, sau khi hồi kinh cũng rất ít xuất hiện trên triều đình, nên cũng sẽ không có gặp mặt quá nhiều với các trọng thần trong triều, sao đột nhiên mọi người đều đồng lòng như vậy?
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Lê Tử Hàn chỉ cảm thấy gân xanh đều nhảy loạn, đám đại thần ở dưới đều vô tội, bọn họ chỉ vì giang sơn xã tắc, nhưng Lê Tử Ngôn lại càng vô tội thì tại sao y phải nhận những lời thế này?!
"Câm miệng! Trên triều không cho phép các ngươi làm càn!"
Lê Tử Hàn hung hăng vỗ một cái vào long ỷ, lồng ngực không ngừng phập phồng, "Trẫm biết chúng ái khanh vì đất nước, nhưng thánh chỉ của trẫm đã hạ, đợi đến khi Định Viễn đại tướng quân quay về sẽ quyết định, bãi triều!"
"Điều này..."
Người trên triều đình có gương mặt cũ cũng có gương mặt mới, lúc này đều hai mặt nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Lê Tử Ngôn ở sâu trong trạch viện, không biết ở nơi cậu không nhìn thấy đã xảy ra phân tranh như thế nào.
Bây giờ đã vào thu, thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh, y phục trên người Lê Tử Ngôn cũng nặng hơn rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn rất gầy yếu. Hai má được Sở Hằng nuôi mập đã gầy đi rất nhiều, thậm chí còn hơi hóp vào.
Thân thể cậu vốn có bệnh cũ, trong ngày thu càng dễ tái phát, tuy Lê Tử Hàn vẫn kêu người đưa đồ ăn bổ dưỡng đến, nhưng luôn có những người không có mắt.
"Thuốc đều bị ướt rồi! Làm sao nấu được?! Những người trong thái y viện đúng là không đáng tin mà! Tháng này đã mấy lần rồi!"
Vân Nhạc tức giận đến mặt đỏ bừng, chỉ vào cái giỏ trên mặt đất mà thở hổn hển, "Còn đồ ăn này nữa, một chút thịt cũng không có! Chỉ được vài cái bắp cải, còn lại đều hư hết, ta sao có thể cho Vương gia ăn đây!"
Vân Nhạc nói xong ánh mắt cũng đỏ lên, nghẹn ngào ngồi xổm trên mặt đất, ôm chân bắt đầu khóc, không phải là buồn bực la khóc mà chỉ âm thầm rơi nước mắt, vải trên quần đều bị ướt đẫm.
Y không thể trách Hoàng thượng, tình thế hiện tại rất căng thẳng, Hoàng thượng vừa đăng cơ đã gặp phải hai lần chiến loạn, nếu không xử lý tốt, nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện này, Hoàng thượng ngại triều thần phản đối, cũng là vì sự an toàn của bọn họ nên tạm thời giam cầm bọn họ trong Vương phủ. Y cũng không vì cái gì khác, chỉ vì Vương gia nhà mình bị ủy khuất, rõ ràng Vương gia nhà bọn họ mới là người thật sự có lòng tốt, vì sao phải chịu khổ như thế này.
"Vân Nhạc, đừng khóc."
Thái Vi đi tới liếc nhìn những rau và bã thuốc trên đất liền biết đã xảy ra chuyện gì, nàng ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ lên, "Sẽ tốt thôi, ngươi phải tin tưởng tướng quân, cũng phải tin tưởng Hoàng thượng."
"Ta tin tưởng, nhưng Vương gia thì sao đây? Những thuốc này thật sự không thể uống được, Vương gia mấy ngày nay càng ngày càng gầy, mỗi ngày cũng không ăn được bao nhiêu, Vương gia còn có thể đợi được sao?"
Bàn tay đang nhặt đồ Thái Vi chợt dừng lại, đầu ngón tay run rẩy, "Đừng nói lung tung."
Phòng bếp yên tĩnh, không lâu sau lại vang lên tiếng khóc nức nở, đầu bếp và nhóm người hầu đều rơi nước mắt, bọn họ không hối hận vì đi theo Lê Tử Ngôn, cũng không tin Vương gia mình là người phản quốc, cho dù trong khoảng thời gian này cuộc sống càng ngày càng khổ, bọn họ cũng không oán giận.
Nhưng bây giờ lại nghe Vân Nhạc nói như vậy, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Vương gia của bọn họ, còn có thể chờ được sao?
Lúc bắt đầu vẫn ăn ngon mặc đẹp, nhưng bây giờ lại quang minh chính đại chèn ép, ai cũng biết là có người gây khó dễ, nhưng tình cảnh hiện tại của bọn họ rất gian nan, cũng không còn cách nào.
"Được rồi, đừng khóc nữa, việc này đừng nói với Vương gia, ta sẽ tìm cách giải quyết."
Thái Vi lau nước mắt, bảo Vân Nhạc lấy đồ trong giỏ ra, hiện tại Vương gia không thể che chở cho bọn họ, bọn họ phải tự mình đứng lên.
Bên ngoài Vương phủ, binh lính hộ vệ cau mày nhìn xung quanh, bị người bên cạnh đánh một cái.
"Này, ngươi đang nhìn gì vậy"
"Ngươi có cảm giác là có người đang nhìn nơi này không?"
"Hả? Không có."
"Vậy sao?" Binh lính gãi đầu, lúc này cảm giác bị nhìn trộm cũng biến mất, "Chắc do tối qua không ngủ đủ."
"Sắp thay ca rồi, ráng chút đi."
"Biết biết."
Hai người nói vài câu rồi bắt đầu tán gẫu, không chú ý tới bóng dáng vừa xuất hiện trên cây.
Một dáng người cường tráng xuất hiện trong đình viện Vương phủ, cách đó không xa có một cái ghế dài, bên trên có một người mặc trường bào màu xanh, gió thu thổi bay vạt áo của cậu, mang đến cảm giác hư vô mờ mịt.
Gã nhẹ chân chậm rãi đi tới, lập tức đối diện với một đôi mắt màu xanh biếc.
"Meo meo"
Tiếng kêu của Bánh Sữa đánh thức Lê Tử Ngôn, cậu mở mắt ra liền bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
"Đông...ưʍ..."
Những lời còn lại bị chặn vào miệng, Lê Tử Ngôn bị bịt miệng, một giây sau bị đánh vào gáy rồi ngất xỉu trên ghế dài.
"Meo meo, meo meo."
Người đàn ông sờ lên đôi má gầy gò của Lê Tử Ngôn, liếc nhìn Bánh Sữa trên đất vẫn không ngừng kêu, hừ lạnh một tiếng rồi ôm Lê Tử Ngôn lên, nhẹ nhàng nhảy đi, biến mất trong đình viện.
Mọi thứ diễn ra lặng lẽ không một tiếng động, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt.
Con mèo con trên mặt đất kêu lên vài tiếng, rồi chạy đến phòng bếp, cắn chặt ống quần của Vân Nhạc.
"Meo meo, meo meo."
"Bánh Sữa? Có chuyện gì vậy?"
"Meo meo, meo meo."
Bánh Sữa không biết nói, chỉ có thể lo lắng kêu vài tiếng, Vân Nhạc không biết lý do sao khi nhìn bộ dạng của Bánh Sữa, trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm, đứng dậy chạy đến đình viện, đáng tiếc chờ đến lúc y đến thì chỉ còn lại quang cảnh tiêu điều lá rụng đầy đất.