Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn không đáp lại, khuôn mặt luôn ôn hòa lúc này lại hết sức lạnh nhạt cùng đề phòng.
Cậu có khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt quyến rũ, hôm nay mặc một thân y phục màu đen, khiến khí chất cả người càng thêm quyến rũ.
Đông Nam Vương cảm thấy rất thú vị, lúc trước gã không phải chưa từng gặp qua tiểu Vương gia này, nhưng hiện tại lại phát hiện thì ra tiểu Vương gia cũng có một mặt câu người đến vậy.
"Vương gia thật vô tình, tiểu vương đã tự mình đến đây bái kiến, không thể cho tiểu vương mặt mũi nói hai câu với tiểu Vương gia sao?"
"Đông Nam Vương, nếu có việc thì ngài cứ nói, còn nếu không có việc gì thì xin Đông Nam Vương rời đi. Bản vương là Vương gia của một nước, ngài lại là thủ lĩnh của Đông Nam, nếu bị người khác hiểu lầm thì không được tốt lắm."
Đông Nam Vương cười cười, bất đắc dĩ chống tay lên mặt, "Ồ, người Trung Nguyên mấy người thích suy nghĩ phức tạp như vậy à, ta chỉ tới đây cùng bằng hữu ôn chuyện cũ, sao có thể làm cho người ta hiểu lầm được? Vương gia lo lắng nhiều rồi."
Lê Tử Ngôn không để ý tới gã, bên ngoài còn có người của gã, tuy không nhiều lắm nhưng hộ vệ của Vương phủ không thể so với quân binh, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sợ là không thể chống đỡ được lâu, nên bây giờ Lê Tử Ngôn không dám chọc giận đối phương.
"Vương gia, Đông Nam Vương, trời nóng thế này hay để ta đi chuẩn bị trà thảo mộc, hai vị dùng sẽ không còn khó chịu."
Văn Trúc chủ động đứng lên, lúc này y nói chuyện còn lễ phép hơn so với bọn Thái Vi, hơn nữa còn có thể điều chỉnh tình huống xấu hổ hiện tại, thật sự không thấy được sai lầm gì.
Tuy biết tâm tư của Văn Trúc không đơn thuần, nhưng Lê Tử Ngôn vẫn tin tưởng y ở phương diện "trung thành", do dự một hồi mới gật đầu.
"Vậy làm phiền Văn quân sư."
"Vương gia nói quá."
Văn Trúc hành lễ rồi nhìn Thái Vi đang đứng bên cạnh, "Tại hạ chưa từng tới Vương phủ, Thái Vi cô cô có thể dẫn đường cho ta không?"
"Cái này...vậy quân sự đi theo ta."
Thái Vi liếc nhìn Vân Nhạc, Vân Nhạc gật đầu, hai người bọn họ nhất định không thể để Lê Tử Ngôn một mình ở đây giằng co với Đông Nam Vương.
Nơi Lê Tử Ngôn và Đông Nam Vương gặp mặt là ở trung đường, bởi vì thân thể Lê Tử Ngôn không tốt, không thể ngửi được mùi khói dầu nên phòng bếp cách nơi này khá xa, tuy Thái Vi bước đi rất nhanh, nhưng vẫn phải mất một chút thời gian.
Đi được một phần ba quãng đường, Văn Trúc đột nhiên dừng lại, "Thái Vi cô cô, ti chức vẫn không yên tâm cho Vương gia, không bằng như vậy đi, cô cô cứ đi đến phòng bếp, còn ta trở về ở cùng với Vương gia được không?"
Những lời này cũng nói đến điều Thái Vi đang lo lắng, nàng chần chờ một lát, nghĩ nhiều thêm một người vẫn tốt hơn nên gật đầu.
Văn Trúc nhìn Thái Vi bước nhanh rời đi, trong lòng thở dài một hơi, ánh mắt hung ác nham hiểm, không tiếp tục ở lại nữa, xoay người rời đi.
Khi y trở về trung đường, Lê Tử Ngôn đang ngồi ở đó với Đông Nam Vương, bầu không khí giữa hai người ngưng trệ, có thể thấy được thái độ cảnh giác và kháng cự của Lê Tử Ngôn đối với Đông Nam Vương.
Suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng Văn Trúc vẫn không đi vào, đứng ở nơi Vân Nhạc có thể nhìn thấy rồi vẫy tay, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Vân Nhạc theo bản năng cho rằng đã xảy ra chuyện, nghĩ là ở cửa thì chắc không sao, nên nói một tiếng với Lê Tử Ngôn rồi đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ngươi có biết hộ vệ của Vương phủ ở đâu không?"
"Đang tuần tra trong viện, xảy ra chuyện gì sao?"
Văn Trúc gật đầu, giống như sợ bị người nghe được nên hạ thấp giọng nói, "Ta thấy Đông Nam Vương không có ý tốt, vừa rồi ta nhìn thấy người của gã cứ lén lút bên ngoài, ngươi mau đi tìm hộ vệ đi, để cho bọn họ nhìn xung quanh."
"...Nhưng Vương gia thì sao?"
"Vương gia ở đây đã có ta rồi, lát nữa Thái Vi sẽ trở về sau, ngươi mau đi đi."
Vân Nhạc không nhúc nhích, y thật sự lo lắng cho Vương gia, cũng không thể tin được người trước mặt.
"Ngươi không tin ta sao? Ta tốt xấu gì cũng là quân sư mà tướng quân đích thân tuyển chọn, ngươi hình như quá khinh thường ánh mắt của Vương gia rồi!"
Văn Trúc cau mày tỏ vẻ tức giận, tuy trong lòng Vân Nhạc vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn ngại mặt mũi của Sở Hằng, cuối cùng đành gật đầu.
"Ngươi một tấc cũng không được rời, nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ nói cho tướng quân với Hoàng thượng!"
"Ta biết rồi, ngươi mau đi đi, nếu muộn thì không kịp."
Vân Nhạc gật đầu rồi vội vàng chạy đi, Văn Trúc nhìn bóng lưng Vân Nhạc biến mất, nắm tay giấu trong tay áo buông lỏng nhưng trong lòng ngược lại càng thêm nặng nề.
Đưa tay lên bỏ một viên thuốc màu đen vào miệng, mùi vị đắng chát trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng.
Y xoay người đi vào trung đường, quay đầu lại đóng cửa, hai tay chần chờ đặt ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn quyết định khóa trái bên trong.
"Vân Nhạc đâu?"
"Bẩm vương gia, Vân Nhạc đi giúp Vương gia lấy sách tới đây để Vương gia giải sầu."
Bởi vì Lê Tử Ngôn không thích những chỗ quá nhiều người cho nên hạ nhân trong Vương phủ cũng không có bao nhiêu, ngày thường cũng ít đi dạo ở tiền viện, sau khi xong việc đều lập tức trở về hậu viện, nên lúc này ở trong trung đường rất trống trải.
Lê Tử Ngôn không nói gì, cũng không nói là mình có tiếp nhận lời này hay không.
Văn Trúc đến gần thay thế vị trí của Vân Nhạc, không biết có phải là ảo giác của Lê Tử Ngôn hay không, cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Cậu bình thường thanh nhã nên càng thích hương vị thanh nhẹ du dương, mùi hương trên người Văn Trúc quá nồng, khiến cậu có hơi đau đầu.
"Nghe nói Vương gia chơi cờ rất giỏi, trùng hợp tiểu vương bình thường cũng thích đọc sách đánh cờ, không biết Vương gia có nguyện ý cùng tiểu vương chỉ điểm hay không."
"Bản vương hôm nay không có hứng thú, khụ khụ."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, trên mặt hiện ra vài phần mệt mỏi, "Bản vương có hơi mệt, Đông Nam Vương nếu không có việc gì thì ta sai người đưa ngài trở về được không?"
"Mệt sao?"
Đông Nam Vương cười nhạo một tiếng, trong tiếng cười ẩn chứa vài phần ý xấu, không hiểu sao lại khiến Lê Tử Ngôn hoảng hốt, "Tiểu vương có biết qua một vài y thuật xoa bóp, hay để cho tiểu vương trị liệu cho Vương gia được không?"
Nói xong, Đông Nam Vương lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, một chưởng đẩy Văn Trúc ra. Có lẽ Văn Trúc quá gầy yếu, vừa đẩy một cái đã làm y ngã xuống, đầu đập vào ngăn tủ cách đó không xa rồi ngất xỉu trên mặt đất.
Lê Tử Ngôn phản ứng rất nhanh, lúc Đông Nam Vương động thủ cậu liền đứng dậy chạy đi, cậu biết thân thể này rất yếu, nhưng chưa bao giờ lại yếu như hôm nay, chưa chạy được mấy bước đã quỳ trên mặt đất, cả người yếu đuối vô lực.
Đông Nam Vương đứng ở phía sau cậu, từ trên cao nhìn xuống, âm tà trong mắt khiến cho người ta kinh hãi.
"Vương gia ơi là vương gia, tiểu vương lễ phép đối đãi với ngài, sao ngài cứ thích đi tìm phiền phức vậy?"
Đông Nam Vương từ phía sau đi đến túm lấy tóc Lê Tử Ngôn, ép cậu ngẩng đầu lên, tư thế cưỡng bức thế này đem cần cổ trắng như tuyết của Lê Tử Ngôn lộ ra, đặc biệt thỏa mãn dục điểm xâm chiếm của nam nhân.
"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, Vương gia hôm nay đừng trách bản vương thất lễ."
Lê Tử Ngôn muốn hét lên nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, tuỳ ý để Đông Nam Vương ném cậu ngã quỳ xuống đất.
"Ta.....ta là Vương gia của một triều, nếu ngươi...khụ khụ, nếu ngươi dám khinh nhục ta, khụ khụ, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ buông tha cho ngươi sao?"
Giọng nói của Lê Tử Ngôn so với mèo sữa không lớn hơn bao nhiêu, cậu cảm giác thể lực của mình đang mất đi, ngoại trừ suy nghĩ thì thân thể của cậu đã không thể khống chế.
"Khinh nhục ngươi? Ha ha ha, tiểu vương gia, ngươi thật đúng ngây thơ, cho dù chuyện này có bại lộ, ngươi nghĩ mấy người kia sẽ cho rằng đây là gian dâm đơn phương, hay là..."
"Hai chúng ta tɦôиɠ ɖâʍ?"