Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 1: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (1)

Thế giới thứ nhất: Lớp trưởng cao lãnh công X trà xanh mỹ nhân thụ
"Ghê tởm! Thật mẹ nó biến thái!"
"Biến thái, về sau cách xa tụi tao ra một chút!"
"Mẹ nó! Thật xui xẻo!"


Tiếng chửi mắng và thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh nhau trong nhà vệ sinh nam có chút chật hẹp, một đám nam sinh mặc đồng phục đứng thành một vòng, biểu tình đều mang theo chán ghét cùng phản cảm.
Dưới tình huống như vậy, tiếng kêu rêи không quá rõ ràng trong đám người liền đặc biệt phóng đại.
"Phanh"


Ngoài cửa truyền đến một tiếng vang rất lớn, các nam sinh quay lưng về phía cửa hoảng sợ, quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng cùng bọn họ không cách nhiều tuổi tác, mà lại sinh ra nhiều phần khí thế cùng uy nghiêm.


Các nam sinh vừa nhìn thấy bóng dáng của người này liền có chút sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc vẫn là đứa cầm đầu mở miệng trước:
"Thạc ca... Thật ra, tụi em chỉ đang đùa giỡn thôi......"


Nam sinh cầm đầu sờ sờ mũi, biểu tình có chút chột dạ. Tuy rằng vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt kia của Hàn Thạc, trong lòng lại sinh ra không ít sợ hãi:
"Nhanh nhanh đi học, tụi em đi trước, lập tức trở về lớp học!"


Bọn họ là thừa dịp giờ giải lao sau tiết thể ɖu͙ƈ, lúc này vừa vặn sắp đến tiết học tiếp theo, bọn họ cũng liền tìm lý do đi.


Nam sinh cầm đầu vẫy tay với đám người phía sau, một đám người sợ hãi rụt xuống, từ bên cạnh Hàn Thạc đi ra, vẻ mặt mang theo chút lấy lòng, sợ Hàn Thạc đem chuyện hôm nay nói cho giáo viên.


Nam sinh đi đến bên cạnh Hàn Thạc dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía sau lại nhìn thoáng qua Hàn Thạc, vẻ mặt quái dị:
"Thạc ca, không thì chúng ta cùng nhau trở về đi."
"Còn có ba phút vào lớp."


Giọng nói Hàn Thạc nhàn nhạt liếc nhìn nam sinh một cái, nam sinh cứng họng không nói gì nữa, xoay người chạy về lớp học.


Ở nơi đám nam sinh kia vừa mới vây quanh, một nam sinh nhỏ mặc đồng phục học sinh đang ngồi, bộ dáng của cậu có chút chật vật, trêи người còn có dấu chân bẩn thỉu, cậu cúi đầu, tóc không tính là quá dài, nhưng lại che khuất một nửa khuôn mặt cậu.
"Có thể đứng lên không?"


Hàn Thạc đi đến bên cạnh nam sinh nhỏ, đứng ở đó nhìn cậu từ trêи cao, có chút lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại không lộ ra thái độ chán ghét, vẫn là trước sau như một không cảm xúc.
"Tớ có thể, cảm ơn......"


Giọng nói của nam sinh rất dễ nghe, cho dù mang theo một chút khàn khàn, cũng giống như ngọc thạch trong suốt, mang theo giọng điệu ôn hòa, giống như người mới trải qua trận bạo lực học đường không phải là cậu vậy.


Tay cậu chống đỡ, từ trêи mặt đất đứng lên, khẽ gật đầu với Hàn Thạc coi như là lời cảm ơn, sau đó không nói một lời đi về phía bồn rửa tay.
Hàn Thạc cũng không phải loại người nhiệt tình, nhìn thời gian thấy đã sắp đến giờ vào lớp:
"Cậu có thể tự mình về lớp học không?"


"Tớ có thể, cảm ơn cậu...... Lớp trưởng......"
Nửa tiếng nói lúc sau của nam sinh có chút nhẹ, Hàn Thạc sửng sốt một chút, nhưng không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi nhà vệ sinh, để lại không gian cho nam sinh.


Chuông vào lớp cũng vang lên ngay vào lúc này, lông mi nam sinh run lên một chút, nhưng không có động tác gì, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy chính mình trong gương.
"Thật sự...... Xuyên qua......"


Lê Tử Ngôn mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch vết bẩn trêи tay mình, sau đó cúi đầu đem nước lạnh vỗ lên mặt, để bản thân tỉnh táo lại.


Cậu ngẩng đầu, trêи mặt trắng nõn mềm mại còn mang theo một chút vệt nước, thậm chí còn có vết đỏ bị bắt nạt trêи thái dương, tất cả đều có vẻ rất chân thật, cậu đưa tay đặt trêи mặt mình, nhẹ nhàng ấn, biểu tình ngược lại có chúc ngốc nghếch.


Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lê Tử Ngôn cắn môi một cái, trong đầu nhớ tới một âm thanh quen thuộc.
"Xin chào ký chủ, ngài đã tới thế giới đầu tiên, hãy hoàn thành nhiệm vụ của ngài, công lược nam chủ Hàn Thạc, trở thành trà xanh, đạt được tích phân."


Âm thanh điện tử lạnh lùng, mang theo ý tứ công vụ, lý trí Lê Tử Ngôn cũng chậm rãi trở về, cậu nhìn khuôn mặt và hai tay mình trở về tuổi thiếu niên, rốt cuộc bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.


Cậu ở hiện thực đã 24 tuổi, ở ngày tốt nghiệp đại học, vì cứu người mà bị bảng quảng cáo từ trêи trời rơi xuống đập trúng, rơi vào hôn mê, mà khi cậu có ý thức, đã xuất hiện hệ thống mang theo âm thanh điện tử tự xưng là 007.


Sự xuất hiện của 007 mang theo mục đích, nó cùng Lê Tử Ngôn nói về điều kiện trao đổi. Lê Tử Ngôn cần trói buộc với 007, trong các thế giới khác nhau công lược nam chủ, trở thành trà xanh, trợ giúp 007 thăng cấp hệ thống trà xanh.


Lúc đầu, cậu còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ, hoặc là ảo ảnh của linh hồn sau khi qua đời. Nhưng tình huống bây giờ khiến cậu không thể không tin tưởng, cũng không thể không xem xét lại tình hình của mình.
"Hàn Thạc...... Là nam sinh vừa rồi sao?"


"Đúng vậy, ký chủ, hiện tại tôi sẽ truyền toàn bộ ký ức của nguyên chủ vào cơ thể ngài, xin ngài sẵn sàng chuẩn bị tiếp thu."
Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng ừ một tiếng, hai tay chống trêи bồn rửa tay, một giây sau trong đầu liền cảm giác một trận đau đớn kịch liệt quét qua.


Đau đớn kéo dài hơn mười giây, sắc mặt Lê Tử Ngôn có chút tái nhợt, bàn tay đặt trêи bồn rửa tay cũng nổi lên gân xanh.


Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lê Tử Ngôn ngẩng đầu, sắp xếp lại ký ức trong đầu, biểu tình chậm rãi trở nên có chút kỳ quái, sau đó lại khôi phục lạnh nhạt. Ký ức của nguyên chủ cùng tất cả hồi ức của cậu đều trùng hợp, đây hình như là chuyện cậu từng trải qua ở trường trung học, chẳng qua thay đổi trường trung học, thay đổi bối cảnh.


Lê Tử Ngôn khẽ cười một chút, trong ánh mắt mang theo chút chua xót, bất quá rất nhanh lại khôi phục trạng thái bình thường.
"007, ta cần phải làm gì?"
"Đóng vai tốt nhân vật này, sau đó dựa vào kỹ năng trà xanh công lược Hàn Thạc."


Nhớ tới thiếu niên vừa mới xuất hiện trước mặt mình, cùng đám nam sinh vây quanh bắt nạt mình, Lê Tử Ngôn trong lòng có tính toán.


Yêu cầu của 007 cũng không nhiều, chỉ cần dựa theo kỹ năng trà xanh để công lược giúp nó thu được giá trị trà xanh là được, như vậy chính là chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ chính, những thứ khác sẽ không bị xáo trộn.


Lê Tử Ngôn cười khẽ một chút, nhếch môi, khuôn mặt vốn xinh đẹp kinh người nay càng thêm tươi sáng quyến rũ.
"Cộc cộc cộc"


Cửa trước lớp học vang lên tiếng gõ cửa, chủ nhiệm lớp quay đầu liền nhìn thấy Lê Tử Ngôn, trêи người còn mang vết bẩn, nam sinh nhỏ cúi đầu, làm cho người ta không nhìn rõ biểu tình, thân thể có chút gầy yếu, lúc này càng làm cho người ta yêu thương.


Vương Triều Hà nhíu nhíu mày, trong ánh mắt mang theo chút quan tâm, nhưng hiện tại đã vào tiết học, cô cũng không tiện nói nhiều:
"Sao lại đến muộn? Đi vào trước đi, lần sau chú ý."
"Dạ, cảm ơn cô."
Lê Tử Ngôn trở lại chỗ ngồi, kèm theo tiếng thì thầm và cười khẽ của các nam sinh, không nói một lời.


Vị trí của cậu là hàng cuối cùng, không có ai bên cạnh, cũng không có ai chú ý tới đôi mắt nửa cong và khoé môi của cậu.
Chuông tan học vang lên, Vương Triều Hà đẩy đẩy mắt kính, cầm lấy giáo án:
"Tan học, Lê Tử Ngôn, cùng tôi tới văn phòng một chút."