Ân Tử Mạch không thể nghĩ được biện pháp tốt, đành phải quay đầu nhìn Cố Thừa.
Trong lòng hắn, Cố Thừa luôn có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề.
Cố Thừa lần này cũng hơi bất đắc dĩ, trên người hắn đeo chức võ lâm minh chủ, nhất định phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Hắn xoa xoa Ân Tử Mạch đầu, nói: “Nếu có thể tìm được biện pháp trì hoãn cổ độc phát tác, có lẽ có thể sẽ có cơ hội."
“Không cần phiền toái như vậy, nếu Lam Cẩm Phong có thể hạ cổ, chúng ta liền lấy một mạng đổi một mạng." Phong Lai nói, “Minh chủ, chờ lát nữa ngươi chế trụ Lam Cẩm Phong, ta cho hắn ăn đoạn trường cổ, bảo đảm làm hắn ngoan ngoãn giao ra giải dược.”
Cố Thừa khẽ nhíu mày, Tả Yến ở một bên cũng nói: “Cố minh chủ, thời điểm đặc thù yêu cầu dùng thủ đoạn, đối phó Lam Cẩm Phong loại tiểu nhân này, hạ cổ hắn xem như là đã cho hắn chiếm tiện nghi.”
Cố Thừa theo lời, dụng một chưởng giải băng trên người Lam Cẩm Phong, sau đó nhanh chóng điểm huyệt hắn, Phong Lai nâng tay từ trong lồng ngực móc ra một bình sứ nhỏ hướng miệng hắn nhét vào một viên thuốc.
Lam Cẩm Phong bị hắn một chưởng đem thuốc viên trực tiếp nuốt xuống, Phong Lai vừa lòng khép nắp bình sứ, một lần nữa nhét vào trong lồng ngực.
“Ngươi cho ta ăn cái gì?!” Lam Cẩm Phong trừng Phong Lai, ngay sau đó lại hoảng sợ mà nhìn về phía Ân Tử Mạch, “Ngươi…… Ngươi cư nhiên là Ân Tử Mạch!”
Ân Tử Mạch: “……” Nhất định lại dùng một câu như vậy mà vạch trần hắn sao!
Ân Tử Mạch chỉ có thể mở to mắt nói nói dối: “Ngươi nhận sai người rồi."
“Lưỡi dao gió băng, toàn giang hồ biết chỉ có Huyền Thiên Giáo giáo chủ Ân Tử Mạch! Trúng chiêu này, trừ phi nội lực cực kỳ thâm hậu, nếu không đang sống sờ sờ cũng sẽ bị đông chết!” Lam Cẩm Phong nói cùng Cố Thừa không khác biệt lắm nói, ánh mắt trên người Ân Tử Mạch đánh giá, “Nhưng vì sao ngươi mặc một thân quần áo màu trắng? Không phải Ân Tử Mạch thích hồng y sao, hơn nữa lại là màu đỏ rực quyến rũ? Còn có, ngươi vì sao lại cùng Cố Thừa ở chung? Hai người các ngươi không phải là đối thủ một mất một còn hay sao?”
Ân Tử Mạch đã sắp khóc đến nơi rồi, cầu ngươi đừng nói nữa được không! Nói thêm gì nữa hắn thật sự phải quỳ xuống đấy!
Phong Lai trầm mặt nói: “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ không cần đổ lên người công tử chúng ta.”
Lam Cẩm Phong: “Ta nào có hồ ngôn loạn ngữ? Úc, ta đoán hẳn là Ân Tử Mạch thật sự như giang hồ đồn nội lực bị phong lại, sau đó thuận thế giả trang thành một thiếu niên đơn thuần, không biết võ công tiếp cận Cố Thừa, ngày thường yêu thích hồng y đều đổi thành bạch y. Hơn nữa trên giang hồ người ngoài cũng không biết Ân Tử Mạch ra sao, cứ như vậy ngươi cũng không sợ Cố Thừa nhận ra ngươi, hoàn toàn có thể nghênh ngang xuất hiện trước mặt hắn. Mục đích cuối cùng của các ngươi chẳng lẽ là muốn đem Cố Thừa bắt lại, sau đó để Huyền Thiên Giáo nhất thống giang hồ?”
Ân Tử Mạch: “……” Suy đoán này có thể đúng đến 99 phần trăm, trừ mục đích cuối cùng là sai, ý còn lại hoàn toàn chính xác.
Hắn trộm nhìn Cố Thừa, lại phát hiện Cố Thừa vừa lúc nhìn hắn, Ân Tử Mạch trong lòng cả kinh, Cố Thừa biểu tình tựa hồ không thích hợp a.
Lam Cẩm Phong còn muốn nói cái gì đó, lại bị Phong Lai một chưởng đánh tới tường, đụng vào vách tường sau đó đập trở lại.
“Còn đổ lên người công tử chúng ta,ta lại cho ngươi lại ăn một viên đoạn trường cổ.” Phong Lai lạnh mặt nói.
Lam Cẩm Phong kinh hoảng, trừng lớn mắt nhìn về phía Phong Lai, nói: “Ngươi cho ta ăn đoạn trường cổ?! Ngươi là cùng ma y có quan hệ gì?”
Phong Lai: “……”
Hắn cùng Tả Yến liếc nhau, hai người đều có chút bất đắc dĩ, cái tên Lam Cẩm Phong này vì sao đoán cái gì cũng đều chuẩn?!
Nhưng may mắn, trên giang hồ, người ta cũng không biết đồ đệ duy nhất của ma y lại là tam đường chủ Huyền Thiên Giáo - Phong Lai.
Nếu không hôm nay Ân Tử Mạch nhất định đã không thể giả vờ được nữa.
Phong Lai bình tĩnh mà nói: “Sư phụ của ta.” Hắn nói tiếp: “Xem ra ngươi cũng biết đoạn trường cổ, vậy không cần ta nhiều lời. Đem giải dược của Cực Dương cổ lấy ra, ta cũng có thể cho ngươi giải dược, bằng không ta muốn nhìn xem trong chúng ta là ai chết trước.”
Thấy Lam Cẩm Phong trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, Phong Lai cười cười, nói: “Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng đoạn trường cổ phát tác lên tư vị ngươi cũng từng nghe qua, muốn sống không được muốn chết không xong, ngươi có thể thử xem."
Lam Cẩm Phong là cao thủ dùng cổ, đương nhiên nghe qua truyền thuyết đoạn trường cổ.
Cổ trùng cùng độc của hắn giống nhau, trước tiên đều phát tác một lần, lần sau sẽ cách một khoảng thời gian, nhưng đoạn trường cổ khác ở chỗ. Nó một khi phát tác, là phát tác vĩnh viễn, hơn nữa lần sau đau đớn hơn lần trước, mỗi lần phát tác khớp xương cùng gân mạch liền đứt một chỗ, thẳng đến khi toàn thân trên dưới gân mạch đứt đoạn, sau đó bắt đầu phân hủy, thân thể bên ngoài xuất hiện vết rạn màu đen, cuối cùng cả người sống sờ sờ nhưng đau đến chết.
Hơn nữa, một khi phát tác, toàn thân trên dưới không có sức lực, muốn chết cũng không có sức, đây cũng là nguyên nhân mà Phong Lai đối với Lam Cẩm Phong hạ loại cổ này.
Lam Cẩm Phong cũng không sợ chết, nếu không hắn cũng sẽ không uy hiếp Cố Thừa, nhưng muốn hắn nhận hết khuất nhục cùng tra tấn mà chết, hắn trăm triệu lần chịu không nổi.
Cố Thừa đi tới, nói: “Ngươi đem giải dược giao ra đây, chúng ta cho ngươi giải dược, sau đó tha cho ngươi một mạng.”
Lam Cẩm Phong do dự, Phong Lai còn nói thêm: “Nếu ngươi biết ta là đồ đệ ma y, như vậy thủ đoạn của gia sư ngươi cũng đều nghe qua, một loại đoạn trường cổ không nói, ta còn có vô số loại cổ trùng có thể làm ngươi muốn chết cũng không thể.”
Lam Cẩm Phong: “Ta giao giải dược ra, các ngươi sẽ thả ta đi?”
Phong Lai cười nói: “Nếu ta nói, khẳng định là trực tiếp giết chết ngươi. Nhưng Cố minh chủ nói, ngươi sẽ tin tưởng.”
Lam Cẩm Phong nhìn về phía Cố Thừa.
Cố Thừa gật gật đầu.
Lam Cẩm Phong cắn răng, nói: “Cực Dương cổ giải dược ta không có mang ở trên người, nhưng ta có thể mang bọn ngươi đi lấy.”
Nghe Lam Cẩm Phong nói, Cố Thừa nói đám người Ân Tử Mạch trước tiên lui đến một bên, sau đó nhảy thân lên tay đánh ra chưởng, tức khắc toàn bộ phòng tràn ngập cỗ lực lớn, lực mang theo nội lực thâm hậu của Cố Thừa, những người còn lại băng trên người cũng đều chậm rãi bắt đầu tan ra.
Một lát sau, người trong phòng đều khôi phục thần trí.
Có người lập tức chỉ Ân Tử Mạch, vẻ mặt hoảng sợ mà hô: “Ân Tử Mạch! Hắn là Ân Tử Mạch! Huyền Thiên Giáo giáo chủ!”
Những người khác cũng đều sôi nổi thối lui, sợ chậm một bước liền bị Ân Tử Mạch một chưởng đánh chết……
Ân Tử Mạch cảm thấy hắn vô tội cực kỳ.
Rõ ràng là vì cứu người, kết quả người không cứu thành ngược lại lộ mặt, bóng ma tâm lý quả thực không thể lớn hơn nữa.
Cố Thừa giơ tay ngăn cản, mọi người hoảng sợ lui về phía sau, nói: “Hắn cũng không phải Ân Tử Mạch, tất cả mọi người không cần sợ hãi.”
“Minh chủ, trừ Ân Tử Mạch còn có ai sẽ có lưới dao gió băng!” Có người nói.
Ân Tử Mạch đối với những lời này đã chết lặng, nói: “Ta là ai không quan trọng, hiện tại quan trọng là giải dược của Lam Cẩm Phong.”
Mọi người bị hắn nhắc nhở, nỗi sợ dương cổ tạm thời chiến thắng đối với Ân Tử Mạch sợ hãi, hỏi: “Minh chủ, hắn sẽ giao ra giải dược sao?”
Không chờ Cố Thừa nói chuyện, Phong Lai hừ một tiếng, nói: “Sẽ không, các ngươi liền chờ chết đi.”
Ân Tử Mạch: “…… Tiểu Lai, không được nói bậy.”
Phong Lai thấy những người này đối với Ân Tử Mạch là thái độ này, tự nhiên khó chịu, ban đầu còn muốn nói bọn họ vài câu, nhưng nhìn ánh mắt ngăn cản của Ân Tử Mạch, đành phải yên lặng mà đem lời nói nuốt vào.
“Mang chúng ta đi lấy giải dược.” Cố Thừa nói.
Lam Cẩm Phong gật gật đầu, xoay người ra bên ngoài.
Mọi người đi theo phía sau, còn chưa đi ra khỏi phòng, liền đã xảy ra sự việc bất ngờ.
Chỉ thấy Lam Cẩm Phong chậm rãi ngã xuống, ngực hắn cắm một cái phi tiêu, miệng há to, vẻ mặt không thể tin được.
Cố Thừa lập tức nâng tay lên điểm huyệt quanh thân hắn, Phong Lai uy hắn ăn một viên bảo mệnh hoàn, nhưng không kịp, Lam Cẩm Phong quanh thân trên dưới hiện ra một sắc xanh tím, không hô hấp.
Cố Thừa bay ra, nhưng bốn phía không có một bóng người.
Ân Tử Mạch chạy tới, trừng lớn mắt nhìn Lam Cẩm Phong nằm trên mặt đất: “Hắn…… Hắn như thế nào……”
“Người bên bọn họ xuống tay.” Phong Lai nhàn nhạt nói, móc khăn tay rút phi tiêu ra cẩn thận đánh giá một phen, nói, “ Mặt trên có ấn kí của Lam Vực giáo.”
Ân Tử Mạch thò lại gần nhìn, chỉ thấy phi tiêu có khắc một con xà vô cùng sinh động.
Tả Yến ngồi xổm xuống, giơ tay đem hai mắt Lam Cẩm Phong khép lại, nói: “Xà là ấn kí của Lam Vực giáo, nghe nói giáo chủ bọn họ hàng năm trên người mang theo hai điêu xà.”
Ân Tử Mạch run lập cập, hắn đặc biệt sợ động vật thân mềm, đến sâu lông cũng sợ, rắn thì lại càng miễn bàn. Cái tên giáo chủ này trên người mang theo hai con xà, lại mang theo nhiều năm như vậy, đại khái đầu óc không bình thường.
“Người chạy thoát.” Cố Thừa đi vào, ngồi xổm xuống xem xét miệng vết thương của Lam Cẩm Phong cùng với cái phi tiêu, nói, “Phi tiêu trên bôi kịch độc, một nhát mất mạng.”
Ân Tử Mạch trợn mắt há hốc mồm, không phải đều cùng một giáo hay sao, vì cái gì lại tàn nhẫn xuống tay như vậy?!
“Không muốn Lam Cẩm Phong giao ra giải dược, vì thế liền giết hắn.” Cố Thừa nhíu mày, “Bên ngoài đã không còn một bóng người, xem ra bọn họ đều đã rút đi."
“Minh chủ, chúng ta bây giờ phải làm sao?!” Trong phòng những người khác nghe xong, một đám sắc mặt trắng bệch.
Phong Lai bị bọn họ làm cho tâm tình khó chịu, tùy tay quăng mũi ám khí qua, nói: “Lại ồn ào ta sẽ cho các ngươi nếm thử đoạn trường cổ.”
Trong phòng tức khắc yên tĩnh không tiếng động.
“ Vì vậy bây giờ cũng chỉ có thể đi ra ngoài, nghĩ cách trì hoãn cổ độc phát tác.” Cố Thừa nói, “Sau đó chúng ta đi tìm Lam Vực giáo giáo chủ, buộc hắn lấy ra giải dược.”
“Nghe nói giáo chủ kia xuất quỷ nhập thần, người trên giang hồ cũng chưa gặp qua hắn.” Có người nhỏ giọng nói.
“Tóm lại muốn thử một lần.” Cố Thừa đứng lên, nói, “Hiện tại mọi người trước tiên cùng ta đi ra ngoài.”
Ân Tử Mạch đi bên cạnh hắn, ngẩng đầu trộm đánh giá sắc mặt Cố Thừa. Bị Cố Thừa phát hiện liền nhanh chóng cúi đầu làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
Sau vài lần như thế, Cố Thừa dừng lại, duỗi tay cầm cổ tay hắn, đem hắn kéo đến trước mặt, nói: “Viên huynh, nếu muốn nhìn ta, có thể đứng nhìn, còn có thể thấy rõ.”
Ân Tử Mạch mặt biến hồng, rút tay ra sau che dấu mà sờ mặt, hơi hé miệng muốn lí giải một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không biết nên nói cái gì, mặt thì càng ngày càng hồng.