Nhắc tới hàn khí trong cơ thể, Ân Tử Mạch tức khắc cảm thấy không tốt.
Bị ném vào sông, cỗ hàn khí đáng chết này hẳn sẽ không nghiêm trọng thêm chứ?!
Có thể chỉ cần ấy một lần là không phải lo lắng nữa hay không?!
Ân Tử Mạch động não như như ngựa hoang thoát cương.
"Viên huynh?" Tại sao vẫn luôn trầm mặc? Chẳng lẽ đối với việc bị đánh ngất mà ném xuống sông sinh ra sợ hãi?
"Đêm nay là tại ta không tốt, nếu như có thể bên cạnh ngươi, liền không để bọn họ làm hại ngươi." Cố Thừa có chút ảo não: "Bọn họ cố tình nhắm tới chúng ta. Cố ý bắt cóc vũ nương dẫn ta đi, làm đám người hoảng sợ tách ngươi với ám vệ, sau đó nhân cơ hội đối ngươi xuống tay."
Ân Tử Mạch nhíu mày: "Đây là ai làm? Trên giang hồ ta cũng không có kẻ thù a." Trước kia, Ân Tử Mạch xác định là có rất nhiều kẻ thù, nhưng hiện tại hắn thay hình đổi dạng như thế này, ca hắn nói sẽ không có ai nhận ra.
"Chẳng lẽ là kẻ thù của ngươi? Nhưng trên giang hồ ngươi không phải là võ lâm minh chủ sao? Theo lí thuyết thì toàn bộ người trong giang hồ phải tin tưởng ngươi chứ, làm sao có khả năng xuất hiện kẻ thù."
Cố Thừa cười cười, nói: "Ai nói là võ lâm minh chủ thì không có kẻ thù? Cây to đón gió chưa từng nghe qua sao? Trên giang hồ người hận ta đến ngứa răng hẳn không ít."
Ân Tử Mạch chớp chớp mắt: "Chính là, trong lòng ta, võ lâm minh chủ đại biểu cho toàn bộ giang hồ." Cho dù hiện tại trong hoàn cảnh quỉ dị như thế này vẫn không quên vuốt mông ngựa, quả thực chuyên nghiệp!
Cố Thừa duỗi tay xoa đầu hắn, cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều có tư tưởng như vậy sẽ không có phân tranh. Ai cũng có mục đích cá nhân, sẽ bởi vì bản thân mà âm thầm lên kế hoạch thực hiện đến khi đạt được mục đích của mình mới thôi."
Ân Tử Mạch cào cào mặt, nghĩ nghĩ nói: "Nhưng nếu chỉ vì bản thân mà đi thương tổn người khác thì không được." Tỷ như hắn phải bất đắc dĩ lắm mới làm giả thân phận a!
Cố Thừa cười cười, hỏi sang chuyện khác: "Có cảm thấy lạnh hay không?"
Ân Tử Mạch lắc đầu: "Vừa này khi ta tỉnh lại có phải ngươi truyền chân khí cho ta hay không? Cảm giác cả người ấm áp, rất thoải mái." Nghĩ đến nội lực thuần dương của Cố Thừa, Ân Tử Mạch hiếu kỳ hỏi: "Nghe nói võ công của ngươi là kế thừa hay là toàn bộ các ngươi đều có một thân nội lực như vậy?"
Cố Thừa cười nói: "Võ công của ta không phải kế thừa, lại nói thì chính là cả một đoạn kỳ duyên."
Ân Tử Mạch: "Chẳng lẽ là rơi xuống vực mà gặp được tuyệt thế cao thủ?"
Cố Thừa hơi kinh ngạc, không nghĩ tên ngốc này cũng có thời điểm thông minh.
Ân Tử Mạch: "....Biểu tình của ngươi là làm sao? Hay là bị ta nói trúng rồi?"
Cố Thừa gật gật đầu: "Ngươi nói đúng rồi. Năm đó ta tám tuổi không cẩn thận té xuống vách núi, lại ngoài ý muốn mà gặp được tuyệt thế cao nhân. Sư phụ ẩn cư hơn hai mươi năm, ta lại vừa lúc rơi đúng động người đang ở."
Ân Tử Mạch: "....Sau đó sư phụ ngươi liền đem võ thuật cả đời truyền lại cho ngươi?!"
"Ân, sư phụ nói đây là duyên phận."
Ân Tử Mạch trợn mắt há hốc mồm.
Người này, kiếp trước đã tích báo nhiêu đức để kiếp này có thể rơi trúng động của tuyệt thế cao nhân a!
"Lần này vì sao ngươi nhanh như vậy đã đoán được ta cùng sư phụ gặp mặt như thế nào?" Cố Thừa hỏi.
Ân Tử Mạch đắc ý nói: "Bởi vì ta thông minh!"
Phim truyền hình đều là có chung một kịch bản như vậy!
Nhớ đến ngày nhỏ xem phim, nam chính đều rơi xuống vách núi mà gặp được cao nhân hoặc là nhặt được bí kíp. Lúc ấy hắn luôn nằm mơ đi tìm vách núi mà rơi xuống như vậy.
Tả Yến vội vã trở về, thấy Phong Lai canh trước cửa phòng Cố Thừa, hỏi: "Giáo chủ đâu?"
Phong Lai chỉ cửa: "Ở bên trong, nhưng đang...."
Tả Yến không đợi hắn nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Phong Lai: "...."
"Công tử, ta...." Sau đó hắn nhìn thấy Ân Tử Mạch bị Cố Thừa ôm trong lòng, hai người đều không mặc gì. Còn ở tư thế cực kì ái muội.
Tả Yến: "....." Hắn đang nhìn thấy ảo giác phải không?! Cái người bị Cố Thừa ôm vào lòng thực sự là giáo chủ?!
Cố Thừa vung một vạt nước về phía Tả Yến, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài!"
Tả Yến choáng váng mà đi ra ngoài, cửa cũng quên đóng.
Phong Lai đỡ Tả Yến, lại giúp hắn đóng cửa, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
Tả Yến giương mắt nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp nói: "Ngươi....Cũng nhìn thấy?"
Phong Lai gật gật đầu: "Vừa nãy ta cũng định nói với ngươi."
Tả Yến cả người đều cảm thấy không khoẻ.
Hắn ở cửa đi đi lại lại, nắm tay này liên tục đấm vào lòng bàn tay kia, hỏi: "Công tử....Vì sao lại ngồi trong bồn tắm cùng Cố Thừa? Đến quần áo còn không mặc?"
Phong Lai: "....Đã rất rõ ràng rồi, không phải sao?"
Tả Yến: "..."
Hắn có cảm giác đã chịu quá nhiều kinh hách (1)!
(1) Kinh hách: Sợ hãi cùng bất ngờ.
Thấy thân hình Tả Yến lung lay sắp đổ, Phong Lại lại vỗ vỗ vai hắn nói: "Ngươi đừng quá rối rắm, không chừng giáo chủ chỉ là đơn thuần cùng minh chủ trao đổi tình hình."
Tả Yến dùng ánh mắt "Ngươi cho là ta ngốc sao" nhìn hắn.
Rốt cuộc trao đổi cái gì mà ngồi cùng một bồn tắm, còn không mặc quần áo?!
Tả Yến bên cạnh không nói gì nữa, Phong Lai bên cạnh đã kinh hách qua, giờ nhàn nhã nhìn biểu tình rối rắm của hắn hận không thể quay ngược thời gian lại.
Trong phòng.
Ân Tử Mạch lừa mình dối người gắt gao bắt Cố Thừa nói: "Hắn vừa rồi nhất định không nhìn thấy ta!"
Cố Thừa hùa theo hắn nói: "....Ân, hắn chỉ nhìn thấy ta."
Ân Tử Mạch: "...."
Đợi tí nữa hắn nói với Tả Yến cùng Phong Lai hắn và Cố Thừa chỉ là trao đổi tình hình đơn thuần, rồi cùng nhau tắm rửa, bọn họ có tin hay không?!
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nước đã lạnh, ta đem ngươi ra ngoài." Cố Thừa nói.
Ân Tử Mạch dùng sức lắc đầu: "Ta có thể tự đi được!"
Cố Thừa thấy vẻ mặt cảnh giác của hắn, cười nói: "Ngươi khẩn trương cái gì? Nếu là ta đối ngươi muốn làm cái gì, hiện tại ngươi cảnh giác không còn kịp."
Ân Tử Mạch ngẫm lại cũng đúng, hắn vừa rồi bị ngất hoặc không có ngất, lấy võ công của Cố Thừa làm cái gì đó với hắn tương đối đơn giản.
Cũng nói, nếu thời điểm hắn hôn mê, Cố Thừa đối hắn làm cái kia, không chừng hàn khí trong cơ thể cũng được giải, võ công có lẽ cũng khôi phục vài phần.
Ân Tử Mạch tức khắc liền cảm thấy rối rắm.
Trong đầu, hai bên tai ầm ĩ, một bên nói muốn bảo trì trinh tiết thẳng nam! Một bên lại nói, muốn làm được đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, bất quá chỉ là bị chọt cúc hoa một cái, cũng không mất miếng thịt nào, cùng lắm là chảy hai giọt máu....
Hắn đem tâm tình phức tạp mà đứng lên, vừa định bước ra khỏi bồn, nhưng vì hai âm thanh ầm ĩ bên tai làm choáng váng, đứng không vững liền trực tiếp ngồi xuống, vừa lúc áp lên Cố Thừa.
"!!!!" Thượng để mau nói cho hắn, nơi hắn ngồi không phải bộ phận mấu chốt của nam nhân đi!!!!
Cố Thừa: "..." Cố Thừa tuy có định lực, nhưng đối với một cái ngồi hào phóng của Ân Tử Mạch cũng không nhịn được tê một tiếng.
Ân Tử Mạch: "...." Thời gian có thể quay trở lại không?!
Cảm giác Ân Tử Mạch cả người cứng đờ, Cố Thừa khẽ thở dài, một tay ôm hắn ra khỏi bồn, lấy khăn lau người sau đó trực tiếp nhét người vào trong chăn.
Ân Tử Mạch có rúm vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Cố Thừa.
Cố Thừa: "..."
Hắn quay lưng về phía Ân Tử Mạch, nhanh chóng lau người rồi tìm y phục.
Ân Tử Mạch nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Cố Thừa hơi khựng lại, sau đó lập thức bình tĩnh nói: "...Không sao."
"Ta không phải cố ý.......Vừa rồi mải suy nghĩ mới đứng không vững..."
Cố Thừa bất chợt quay lưng lại, nâng cằm hắn nghiến răng, ám muội nói: "Còn giải thích ta sẽ cho rằng đây là ngươi cố tình câu dẫn ta."
Ân Tử Mạch: "!!!!"
Hắn lập tức ngậm chặt miệng lại!
Sau đó yên lặng đem chăn kéo lên.
Cố Thừa bị hắn chọc cười, cỗ khí khô nóng vừa nãy cũng biến mất, hắn ngồi xuống bên giường, nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm thuộc hạ của ngươi lấy quần áo."
Ân Tử Mạch không dám mở miệng, dùng sức gật đầu.
Cố Thừa xoa xoa đầu hắn, sau đó đi ra ngoài.
Tả Yến cùng Phong Lai vẫn luôn cảnh giữ ngoài cửa, nghe được tiếng mở cửa, hai người đồng thời nhìn qua.
Cố Thừa đi ra.
Hai người nhìn về phía sau Cố Thừa.
....Giáo chủ vì sao không cùng ra?!
Tả Yến xoa xoa tay, tận lực bình tĩnh hỏi: "Công tử nhà ta đâu?"
Cố Thừa liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đang nghỉ trên giường của ta."
Tả Yến: "...."
Phong Lai: "...."