Edit: Galanthus
Beta: Đằng Yên
Không biết có phải do đang bận việc hay không mà Đổng Mặc không thấy anh trả lời điện thoại, đợi đến lúc chính thức tan tầm, cô vẫn không thấy điện thoại mình có bất cứ động tĩnh gì. Cô thay quần áo, mang theo điện thoại đứng ở cổng chờ anh, cô cũng đã định gọi lại cho anh, nhưng lại sợ làm gián đoạn công việc quan trọng của anh thì sao? Thôi thì quên đi.
Cô đợi đến khi trời tối đen mới rời đi.
Tối nay không phải trực ban nên Đổng Mặc định về nhà nấu cơm tối cho cha, nhìn điện thoại trên tay không có động tĩnh gì, cô đành phải đi trước, khi nào gặp sẽ giải thích với anh sau.
Nhìn thấy Đổng Mặc hàng ngày ở bên ngoài bận rộn như vậy, Đổng Nghiễn cảm thấy rất đau lòng, nhưng lại nghĩ có Ôn Hành VIễn ở bên cạnh cô, ông cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Ông kéo Đổng Mặc lại hỏi: “Đổng Mặc, con nói cho cha biết, tại sao con và Hành Viễn…”
Đổng Mặc cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó mới trả lời ông: “Chú Ôn là một người rất đáng tin cậy!”
“Hành Viễn lớn hơn con đến 11 tuổi, con không cảm thấy tủi thân sao?” Đối với sự an toàn của Đổng Mặc, ông cũng có suy nghĩ của riêng mình.
“Không sao đâu ạ!” Cô cũng không giấu diếm cha suy nghĩ của mình, thành thật nói với cha. Nhìn thấy mặt cha từ từ giãn ra, cô khó hiểu hỏi: “Cha, con không biết vì sao chú Ôn lại kết hôn với con.” Rõ ràng anh là người rất xuất sắc, theo lý mà nói, chắc hẳn anh có rất nhiều sự lựa chọn.
Đổng Nghiễn lắc đầu, mà ông cũng không có ý định trả lời câu hỏi này.
Ngày hôm sau đi làm Đổng Mặc mới biết nguyên nhân vì sao Ôn Hành Viễn không trả lời điện thoại của cô ngày hôm qua. Thì ra anh đột xuất bị điều động đến thành phố D điều tra vụ án, sự việc xảy đến bất ngờ, lại phải đến thành phố D quá vội vàng, nên cũng không có thời gian giải thích với cô.
Vừa hay, hôm nay đội cũng nhận được một án giết người tương đối khó giải quyết, đội phó Vưu Nhiên dẫn dắt Ô Hàng, Tống Ninh cùng điều tra án. Đổng Mặc phải ở lại dọn dẹp văn phòng, cho dù cô có quan tâm đến vụ án đó như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn biết rằng mình chỉ là người mới, mà mỗi người đều phải trải qua một quá trình nhất định, hiện tại cô vẫn chưa thể đi theo mọi người đi điều tra án được.
Tuy có khá nhiều việc lặt vặt nhưng Đổng Mặc cũng không vội, cô luôn quan sát lắng nghe, âm thầm ghi nhớ trong lòng những gì đội phó đang dẫn dắt mọi người để giải quyết vụ án giết người kia. Khi không có nhiệm vụ gì, cô lại đến bệnh viện thăm Đổng Nghiễn. Mặc dù mới chuyển viện tới đây chưa lâu nhưng cha cô thích ứng rất nhanh, cho dù là trị liệu bằng hoá chất hay sử dụng phương pháp gì, ông đều rất lạc quan tiếp nhận. Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cha mỗi ngày, Đổng Mặc cũng thấy được an ủi phần nào.
Đến khi Ôn Hành Viễn trở về đơn vị, vụ án giết người mà đội nhận được cũng đã được phá thành công. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là người lập công lần này không phải là Vưu Nhiên mà là Tống Ninh.
Ngay buổi chiều hôm đó, Tống Ninh đề nghị mọi người, buổi tối không trực ban thì cùng nhau đi liên hoan, mọi người đều hưởng ứng rất nồng nhiệt. Những người đã ở lâu trong đội đều biết, việc liên hoan quả thực không hề dễ dàng, lần gần đây nhất mọi người đi liên hoan đã là cách đây nửa năm rồi. Hơn nữa lần này liên hoan là do đội chi tiền, đội trưởng và đội phó đều tham gia, cho nên mọi người đều rất phấn khởi.
Khi nghe được tin này, Đổng Mặc liền đưa mắt nhìn lên lịch công tác của mình, không may là hôm nay cô không có lịch trực ban, bữa cơm này, cô không thể tránh khỏi.
Thực ra cô cũng không muốn tham gia những buổi liên hoan như thế này, bởi vì hầu như cô đều chỉ có thể một mình ngồi một bên giết thời gian mà thôi. Cô biết rằng lần liên hoan này cũng không có gì lớn, nhưng cũng là điều cần thiết, cô cũng nên theo số đông, tránh làm cho mọi người mất hứng.
Sau khi giao ca, Đổng Mặc vẫn dành chút thời gian ghé qua bệnh viện, đợi đến lúc gần tới giờ hẹn cô mới rời bệnh viện đi tới địa điểm đã hẹn trước.
Lúc này, trời bỗng nhiên mưa nhỏ, những hạt mưa rơi tí tách tí tách xuống lòng đường, mặt đường ướt sũng phản chiếu ánh đèn neon vào buổi tối. Một cơn gió nhẹ từ đâu thổi tới mang theo chút hơi lạnh. Đổng Mặc đút tay vào túi áo, chạy đến trạm xe buýt gần đó, cô xuống xe ở trạm Tĩnh Viên.
Mới đi được vài bước, cô đã thấy mọi người đều đang đứng bên ngoài. Cô cảm thấy nghi hoặc. Mới bước qua bên kia, Tống Ninh thấy Đổng Mặc không cầm theo ô liền mang theo ô của mình lại đứng che cùng cô. Đổng Mặc nhìn Tống Ninh cười hỏi: “Cám ơn, sao mọi người không vào?”
“Không có việc gì đâu. Bên trong rất đông người nên không có chỗ ngồi, Ôn Hàng đang đặt chỗ rồi, hơn nữa đội trưởng và đội phó vẫn đang trên đường đến.” Tống Ninh giải thích.
Một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh, Đổng Mặc lui về phía sau vài bước, nhường ra một lối đi, Tống Ninh thấy vậy cũng lùi xuống đứng bên cạnh cô. Một lúc sau, Ôn Hành Viễn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cùng với khuôn mặt không có biểu tình gì của đội phó.
Ôn Hành Viễn kéo của sổ xuống nói với mọi người: “Tôi đi đỗ xe trước.” Anh không nhìn Đổng Mặc, nhưng Đổng Mặc thấy thần sắc anh trong rất mệt mỏi, mấy ngày nay chắc là không được nghỉ ngơi đầy đủ.
“ẦM!!”
Đột nhiên một tiếng động lớn từ phía sau truyền đến, bởi vì đang ở rất gần nên Đổng Mặc và Tống Ninh đều bị chấn động, thậm chí còn có thể cảm thấy rõ ràng phía sau xe rung mạnh.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bất động, Đổng Mặc và Tống Ninh gần như là quay đầu lại cùng lúc, chỉ thấy phần thân thể người rơi tứ tung trên đỉnh xe. Tống Ninh không thể kìm nổi sự sợ hãi hết lên một tiếng, hai chân cô trở nên mềm nhũn không ngừng run rẩy, Vưu Nhiên liền bước xuống xe đỡ lấy cô. Sau đó, những người xung quanh cũng bắt đầu la hét chói tai.
Đầu óc Đổng Mặc dường như trống rỗng chỉ trong vài giây, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy máu, nhìn máu chảy không ngừng theo mái tóc, từ đỉnh xe rơi từng giọt xuống mặt đường, ở chính giữa trán cô gái đó còn dính theo chất dịch màu trắng đục, có thể đầu đã bị ép tới vỡ nát, hơn nữa, con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
Cô còn chưa nhìn đến dưới cổ, trước mắt đã tối đen, tầm mắt lạnh lẽo được một đôi bàn tay ấm áp che khuất, sau đó giọng nói lạnh lùng rõ ràng của Ôn Hành Viễn vang lên trên đầu cô, nhanh chóng chỉ huy mọi người: “Ô Hàng, mau gọi điện cho người trong đội, Hứa Dương, chỉ đạo mọi người sơ tán những người xung quanh.”
Dù sao mọi người đều là cảnh sát chuyên nghiệp, vừa rồi chuyện xảy ra quá bất ngờ nên có chút hoảng hốt, bây giờ mọi người đều trở về dáng vẻ chuyên nghiệp, nhanh chóng hành động.
Bởi vì người chết ở rất gần Đổng Mặc và Tống Ninh cho nên hai người đều rất khiếp sợ, nhất là Tống Ninh. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, ai mà nghĩ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người chết máu me bê bết ngay trước mắt mình, cho dù bình thường có gan dạ thế nào, nhưng bất ngờ như vậy vẫn khiến cho bị doạ. Đừng nói đến cô, tất cả mọi người xung quanh không ai là không bị doạ, ngay cả Ôn Hành Viễn và Vưu Nhiên cũng phải ngây người ra một lúc.
Đổng Mặc cố gắng đè nén sự kinh hoàng, bình tĩnh một lúc mới lật tay của Ôn Hành Viễn xuống.
Ôn Hành Viễn theo bản năng lại che lại, kéo cô đi về phía sau: “Đừng nhìn, đi theo tôi, không có việc gì đâu!” Anh vừa trấn an Đổng Mặc vừa nhìn lên toà nhà cao tầng phía trước.
Đổng Mặc im lặng một chút, vô cùng nghiêm túc gọi một tiếng “Đội trưởng Ôn!”
Ôn Hành Viễn nghe thấy tiếng cô chợt ngẩn người, cúi đầu nhìn cô bé đang bị mình che cả hai mắt, chỉ thấy cô đĩnh đạc gọi tên anh một cách rõ ràng, bỗng nhiên anh mới phản ứng lại, Đổng Mặc, em vốn đã không còn là cô bé nhỏ ngày xưa nữa rồi.
Anh tự giễu mình, sau đó mới buông tay ra khỏi mắt cô, cười gượng, ngay lập tức xoay người nhìn về phía Vưu Nhiên.
Đổng Mặc cũng nhìn thấy sắc mặt Vưu Nhiên tái xanh, để cho Ô Hàng đỡ lấy Tống Ninh, Vưu Nhiên tự mình lên nhìn cô gái kia, liếc mắt nhìn đến cổ cô gái, sắc mặt Vưu Nhiên trở nên lãnh đạm. Ôn Hành Viễn thấy có điều bất thường, bước về phía trước nhìn kĩ một chút mới giật mình nhớ ra khuôn mặt kia.
Ôn Hành Viễn quay đầu lại nhìn Vưu Nhiên, đang định mở miệng hỏi thì Vưu Nhiên đã lên tiếng: “Hành Viễn, tầng 13, phòng số 75.” Cô bình tĩnh nói xong, đưa mắt nhìn lên toà nhà trước mặt.
“Đội phó, sao cô lại biết…?” Ô Hàng thắc mắc hỏi, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Vưu Nhiên ngắt lời, “Đổng Mặc, cô đi lên cùng tôi, Ô Hàng, anh chịu trách nhiệm ở đây.” Cô lập tức ra lệnh, nói xong liền đi về phía cửa lớn cửa khách sạn. Ôn Hành Viền nhìn theo bóng lưng cô, bước hai, ba bước theo Vưu Nhiên đi vào, Đổng Mặc nhận được nhiệm vụ giật mình đuổi theo sau hai người họ.
Hai người đi về phía trước vừa nhanh vừa kiên quyết, Đổng Mặc thấy Vưu Nhiên đi đến thang máy bấm sô, đợi cô đi vào rồi mới đóng lại.
“Người chết là Quý Văn Hiên, 54 tuổi.” Vưu Nhiên vừa gằn từng từ nói vừa giở ví ra lấy điện thoại đưa cho Đổng Mặc: “Đây là số điện thoại của chồng và con bà ta.”
Đổng Mặc rất ngạc nhiên, đội phó sao lại tường tận thân phận của người chết như vậy? Lẽ nào lúc còn sống đã quen nhau? Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên định của Vưu Nhiên thầm suy đoán trong lòng.
“Đinh!” Thang máy mở ra, Vưu Nhiên đi ra trước, Ôn Hành Viễn đi theo phía sau, đi được nửa đường, Vưu Nhiên đột nhiên quay sang nói với Đổng Mặc: “Đi đến quầy lễ tân lấy chìa khoá phòng 75, rẽ theo hướng này.” Cô chỉ vào cái hành lang bên cạnh Đổng Mặc.
Đổng Mặc làm theo những gì mà Vưu Nhiên đã nói, đi đến quầy lễ tân, lúc ấy có một người phụ nữ trung niên đang làm việc, thấy Đổng Mặc đưa thẻ cảnh sát ra, nghe qua sự việc, không dám nói hai lời liền giao chìa khoá cho cô.
Khi cô cầm được chìa khoá tới nơi, cửa đã được mở, hơn nữa Ôn Hành Viễn cùng với Vưu Nhiên đang ngồi trên sô pha không nói gì, cô cảm thấy không khí có chút kì lạ, nhìn quanh cũng không thấy có gì bất thường.
Ôn Hành Viễn vô cùng nhạy cảm phát hiện ra Đổng Mặc đang đứng ở cửa, liền bứơc về phía cô: “Chúng ta đi thôi!”
Đổng Mặc vẫn chưa kịp phản ứng lại, đi ư? Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Hành Viễn, anh cũng không nói gì, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
“Đội trưởng Ôn, vụ án này điều tra xong rồi sao? Hình như vẫn chưa…”
Người chết là mẹ kế của Vưu Nhiên, vì quá uất ức trong một thời gian dài nên mới tự sát.” Ôn Hành Viễn trả lời những nghi vấn trong lòng Đổng Mặc, giải thích với cô. Đổng Mặc dừng chân lại, trong đầu sáng tỏ, chau mày lại: “Người chết là mẹ kế của đội phó?”
Anh gật đầu: “Không cần phải nghĩ nhiều, đội phó tự biết rõ việc của gia đình mình.” Đổng Mặc thấy sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy, vừa định mở miệng hỏi thì lại bị anh kéo vào thang máy, cô đem nghi vấn nuốt trở về trong bụng. Hình như trong lòng Ôn Hành Viễn có điều gì phiền muộn, Đổng Mặc nhìn thấy anh cứ im lặng, cô đưa tay lên gãi gãi sau gáy.
Vừa mới ra khỏi thang máy, Đổng Mặc đã bị gọi lại.
“Lát nữa đợi tôi cùng về nhà em lấy hành lý.”
“Lấy …” cô mới nói được một từ, Ô Hàng đã nhanh chóng chạy đến ngắt lời cô, báo cáo tình hình với Ôn Hành Viễn, anh ngay lập tức cùng với Ô Hàng đến ngay tiền sảnh khách sạn, Đổng Mặc nhìn theo bóng anh, miệng lẩm bẩm nghi vấn: “Cái gì hành lý?”