Chuyển ngữ: Umi
Biên tập: Iris
Ở một nơi khác, sau khi ra viện, vì nhiều nguyên nhân nên Vưu Văn quyết định bán căn nhà ở thành phố A rồi nhờ luật sư thanh toán số nợ lúc nợ lúc trước, coi như là xóa bỏ dấu vết tồn tại cuối cùng của mình ở thành phố A. Mặt khác, Vưu Văn biết được tin Lâm Nam vừa mới trở về nên anh ta đích thân đến nhà Lâm Nam một chuyến.
Anh ta nhàn nhã ngồi ở phòng khách, một chân gác lên chân còn lại, còn đung đưa theo nhịp nhìn Lâm Nam mệt mỏi đi vào, mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm, chỉ mới mấy ngày không gặp, sao trên mặt đã có thêm nếp nhăn rồi?”
Khóe môi anh ta còn mang theo nụ cười xấu xa. Lâm Nam nghe thấy tiếng nói, nghiêng đầu nhìn thấy người ngồi trên ghế là ai thì sắc mặt không khỏi trở nên khó coi. Ban đầu cứ nghĩ rằng cho dù hung thủ trong vụ án này có là ai đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ làm tên Vưu Văn này gặp bất lợi, nhưng không ngờ Vưu Chi Nguyên lại tự sát, còn để lại cho hắn ta một khoản tài sản kếch xù. Nếu như đó không phải là lời nói lúc tự sát, anh nhất định sẽ nghĩ cách không để Vưu Văn thừa kế, đáng tiếc đó là di thư giấy trắng mực đen rõ ràng.
“Anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu đâu. Nhìn sắc mặt của anh kìa, có muốn tôi quyên góp ít tiền để giúp anh đến bệnh viện và cải thiện bữa ăn của mình không?” Lâm Nam không chịu yếu thế đáp lại, đồng thời cũng ngồi xuống đối diện Vưu Văn.
Vưu Văn cười mỉa một tiếng, sau đó nhíu mày lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo trong chiếc túi đặt bên cạnh: “Đây là quà chia tay của tôi dành cho anh. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Anh ta vừa nói vừa đưa cái hộp đến trước mặt Lâm Nam. Vưu Văn tự thấy từ trước đến nay, bản thân chưa bao giờ là người lấy ơn báo oán, người nào chọc giận anh ta thì tuyệt đối sẽ không có chuyện anh ta nhân nhượng. Kẻ đó chắc chắn phải lãnh mọi hậu quả, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Nam nhìn thoáng qua chiếc hộp nhỏ, nhận lấy rồi mở nắp hộp, thấy bên trong là một ngón tay quen thuộc, sắc mặt liền tái mét nhìn Vưu Văn.
“Đối với món quà lần trước anh tặng cho Vưu Nhiên, tôi cảm thấy không đủ thành ý. Nói gì thì Vưu Nhiên cũng đã từng là vị hôn thê của anh, sao tôi có thể để thứ này dính đầy máu được? Vì thế, tôi đã ngâm nó trong dung dịch formalin rất lâu, còn cột cho nó một cái nơ xinh xắn nữa, như vậy vừa có thể giữ lâu, lại vừa lịch sự. Tôi nghĩ nhất định anh sẽ hài lòng.”
Anh ta có ý bảo người đối diện nhìn kỹ thứ trong hộp, ngón áp út bị băng bó của anh ta nổi bật giữa khoảng không, không khí có phần kỳ quặc. Nhân lúc Lâm Nam chưa kịp phản ứng, anh ta phủi phủi người, đứng lên nói: “Hy vọng món quà này đủ để làm anh thích thú, dù sao nó cũng đã chứng kiến anh lật đổ người từng một tay che trời trong giới làm ăn này, sau này muốn có cơ hội lặp lại cũng không được đâu.”
Lâm Nam không lạ gì tính kiêu căng tự đại của Vưu Văn nhưng vào lúc này rồi anh ta còn mở miệng nói những lời như thế làm anh thấy thật nực cười.
Vưu Văn nhìn nét mặt co giật của lâm Nam thì thu lại nụ cười, cất giọng lạnh buốt: “Lâm Nam, đừng tưởng đây chỉ là lời nói đùa. Tin hay không tùy anh, sẽ nhanh đến ngày anh quỳ dưới chân tôi một lần nữa!”
Điều anh ta muốn không chỉ là lấy lại tôn nghiêm bị bọn họ chà đạp vì phá sản, mà còn là chiếc mặt nạ vênh váo, đắc ý vô cùng xấu xí của bọn họ.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Nam bị uy hiếp như vậy, những lời nói vừa rồi đối với anh ta không khác gì một cái đánh rắm nên không cần thiết phải nghe. Anh ta cất chiếc hộp, nói: “Mong anh giữ gìn sức khỏe, tôi ở đây chờ anh.”
Vưu Văn vỗ tay mấy cái, trên mặt giữ nụ cười đi ra khỏi nhà Lâm Nam.
Ôn Hành Viễn dừng xe ở một con đường nhỏ dẫn vào nghĩa trang rồi cùng Đổng Mặc xuống xe đi vào. Sắc trời đã khá tối và cũng bởi vì nghĩa trang được xây trên sườn núi nên lúc này ngoài đối phương thì họ không thể nhìn rõ những người khác, chỉ thấy lờ mờ cách cổng nghĩa trang không xa có ánh đèn.
Hai người vừa mới bước lên vài bậc thang thì thấy có hai người đang đứng dưới ánh đèn, nhìn kỹ lại thì ra là Vưu Văn và Vưu Nhiên. Ôn Hành Viễn nhanh chóng kéo tay Đổng Mặc ngăn cô: “Tạm thời đừng qua đó.”
Đổng Mặc quay lại nhìn Ôn Hành Viễn, nghe lời dừng lại không đi nữa, có lẽ nghe tin Vưu Văn sắp đi xa nên đội phó mới tới đây.
Lúc này, Vưu Văn vừa cười vừa nhìn Vưu Nhiên không mời mà tới, hai tay đút trong hai túi áo: “Chị đến để trả lại cho tôi món quà mà tôi đã tặng cho người khác à? Nếu chị muốn trách mắng thì miễn đi. Hai chị em chúng ta trước giờ đều chưa thân đến mức can thiệp vào chuyện của nhau.”
Trên mặt Vưu Nhiên hiện lên tia ảo não, gặp Vưu Văn rồi mới thấy bản thân không nơi đến đây, chẳng biết lúc nãy đầu óc bị động kinh thế nào mới nghĩ tới việc gặp mặt Vưu Văn lần cuối. Cô hiểu Vưu Văn, một khi đã nói bỏ đi là sẽ đi nhưng cô không ngờ anh ta lại bán mấy căn hộ quý giá, ngay cả căn nhà của Quý Văn Huyên mà anh ta cũng không do dự chuyển nhượng cho người khác.
Như vậy có nghĩa là anh ta thực sự rất quyết tâm.
Vưu Nhiên không nói gì, mà anh ta cũng không có gì để nói, nhưng vì sợ hai người cứ đứng đó im lặng hồi lâu sẽ sinh ra lúng túng. Một khi đã lúng túng chỉ e sẽ bán đứng nội tâm của cả hai nên anh ta sờ cánh mũi, nói: “Tôi sẽ nghĩ rằng vì trước đây chúng ta đã từng chịu khổ trong gia đình nên chị mới sinh lòng đồng cảm mà đến đây từ biệt tôi, vì thế tôi sẽ đón nhận.”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi được vài bước thì thấy Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn đang đứng trên bậc thang. Anh ta hơi sững sờ, sau đó quay đầu sang chỗ khác đùa: “Chị dẫn theo đồng đội đến đây là để phòng ngừa tôi giết người chiếm gia sản sao?”
Đổng Mặc vội xua tay: “Không phải, tôi tới đây để tìm anh.”
“Tìm tôi? Chẳng phải hồi chiều gặp tôi rồi sao? Mới đó đã nhận ra cô không quên được tôi, muốn giữ tôi lại đây à?” Anh ta bước xuống vài bậc thang, cúi đầu nhìn Đổng Mặc.
Ôn Hành Viễn biết người phía trước luôn ba hoa nên không quan tâm đến lời anh ta nói, chỉ lay cánh tay Đổng Mặc: “Em ở đây nói chuyện với anh ta, anh qua bên kia một lát.”, rồi đi về phía Vưu Nhiên.
Vưu Văn nhìn theo bóng lưng Ôn Hành Viễn, khóe môi hiện lên nụ cười khinh thường, sau đó nhìn Đổng Mặc, dáng vẻ như muốn nói ‘Có gì thì nói mau’ nhưng bàn tay trong túi áo đang nắm một chiếc hộp nhỏ, phân vân không biết nên lấy ra hay không.
Nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của Vưu Văn, những lời Đổng Mặc muốn nói không làm sao thốt ra được. Cô suy nghĩ một chút, đến khi thấy vẻ sốt ruột trên mặt Vưu Văn, nghĩ rằng anh ta không chờ được nữa nên mới nói: “Cảm ơn anh vì ngày đó đã tin tôi.”
Đợi lâu như vậy chỉ để nghe một câu này? Vưu Văn hơi thất vọng, nhún vai: “Đổng Mặc, có ai nghi ngờ về trí thông minh của cô không?”
“Hả?” Đổng Mặc ngẩng đầu làm lộ ra gương mặt rối rắm, vẻ mặt sửng sốt vì bị trêu chọc làm anh ta phải cố gắng kìm chế không cười ra tiếng. Anh ta chậm rãi quan sát Đổng Mặc, chỉ hận không thể nhìn thấu người cô. Đổng Mặc nhìn ánh mắt khó hiểu của anh ta, cố gắng mở miệng: “Mặc dù không biết anh định đi đâu nhưng tôi tin qua chuyện này anh sẽ hiểu ra một số chuyện.”
Cô ngừng lại nhìn Vưu Nhiên đang ở đằng sau anh ta một chút rồi mới nói tiếp: “Sống tốt nhé.”
Nhìn thấy cô vẫn nghiêm túc từ đầu đến cuối, cuối cùng anh ta không nhịn được mà bật cười: “Ai mà cưới cô nhất định sẽ chết vì vô vị.”
Sau đó vươn tay nhéo má cô: “Đừng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, đàn ông nhìn thấy sẽ bỏ chạy hết đấy. Con gái phải biết làm nũng, dịu dàng, cười nhiều một chút thì đàn ông mới thích được, huống chi…” Anh ta dừng lại một chút, rút tay về đút vào túi vào, thở ra một hơi: “Cô cười lên khá đẹp.”
Cô ngẩng đầu, định nói gì đó thì Vưu Văn đã vòng qua người cô: “Bông hoa nhỏ, những lời tôi nói đều là chân lý, đến lúc không có ai cần thì đừng núp một chỗ khóc lóc đấy.”
Anh ta thoải mái phất tay, thoải mái bước xuống bậc thang, trong túi áo là món quà từ biệt anh ta đã tỉ mỉ chuẩn bị cho Đổng Mặc, nhưng cuối cùng lại không đưa cho cô. Trong lòng anh ta hơi lưu luyến, mặc dù thời gian bên cạnh bông hoa nhỏ không lâu nhưng cuộc đời là vậy mà. Chúng ta luôn phải gặp người đặc biệt trong trong một quãng thời gian nhất định, sau đó có thể cùng nhau bước tiếp, nhưng đáng tiếc anh ta và cô chỉ là khách qua đường mà thôi.
Bởi vì bây giờ trên lưng anh ta gánh quá nhiều thứ, anh ta không thể cho người khác một mái nhà trọn vẹn, cũng chẳng thể cho ai sự bình an yên ổn.
Anh ta lên xe, lấy chiếc hộp trong túi áo ra, đó là một chiếc nhẫn tinh xảo. Lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này, người đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta chính là cơ thể nhỏ nhắn của Đổng Mặc nên anh ta liền mua không chút do dự. Nhưng bây giờ… Anh ta ngắm nhìn chiếc nhẫn rất lâu, rồi lại nhìn ngón áp út bị băng bó của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ sở. Anh ta lấy ra một sợi dây nhỏ màu đỏ, sau đó luồn chiếc nhẫn vào rồi đeo lên cổ mình. Chiếc nhẫn đang áp vào làn da cùng với một tình cảm thầm kín sẽ làm trái tim canh ta cảm thấy ấm áp.
Vưu Nhiên đi tới trước mặt Đổng Mặc nhìn cô, há miệng ra nhưng không nói gì, một lát sau mới nói: “Chào mừng cô đến chỗ chúng tôi làm việc, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.”
Cô ấy vừa nói vừa vươn tay làm Đổng Mặc hơi ngẩn người. Cô nhìn Ôn Hành Viễn một chút rồi mới đưa tay ra, nắm lấy tay đội phó. Thế này là coi như cô đã chính thức vào đội cảnh sát rồi phải không? Ít nhất là cô đã nhận được sự chấp nhận của đội phó – một người mà cô rất kính trọng, điều này làm cô vui vẻ không ít.
Vưu Nhiên lái xe đến đây nên chào tạm biệt hai người rồi rời đi. Ôn Hành Viễn nhìn cô gái nhỏ cuối cùng cũng gỡ bỏ tâm sự thì yên lòng, định bảo cô về thì cô đột nhiên hỏi: “Chú Ôn, Vưu Văn tốt hơn những gì mọi người nghĩ về anh ấy.”
Ôn Hành Viễn cười nhẹ, gật đầu: “Lúc trước vì cậu ta chôn giấu cảm xúc quá kỹ lưỡng, nếu không có vụ án này thì chúng ta cũng sẽ không biết tình cảm sâu đậm của cậu ta dành cho người nhà họ Vưu.”
“Tuy nhiên, Đổng Mặc à” Hai tay anh đặt lên vai Đổng Mặc, “Không phải ai cũng giống Vưu Văn. Người trong xã hội có quá nhiều, không có cách nào hiểu thấu được hết. Lần này em may mắn gặp phải người có bản tính không xấu, nhưng đó không phải lý do để em buông lỏng cảnh giác. Có thể trong bóng tối đang có người xấu theo dõi từng đường đi nước bước của em, vì thế, nghe lời chú Ôn, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không được tự mình xông lên. Anh hy vọng anh có tư cách để em dựa dẫm.”
Anh không biết khi nào kẻ đó sẽ hành động, cũng không có được tin tức gì về những lần Đổng Mặc gặp nguy hiểm nên anh phải nói cho cô biết.
Đổng Mặc thấy anh nghiêm túc như vậy thì lập tức gật đầu, đến khi thấy nụ cười nở trên gương mặt anh mới yên tâm. Những lời này của chú Ôn làm cô rất khó hiểu, giống như cô đang gặp nguy hiểm vậy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà không nghĩ ra được gì nên nghĩ anh chỉ là đang quan tâm đến cô thôi, có lẽ là lo cô làm việc không suy nghĩ thấu đáo mà xảy ra vấn đề.
Lúc bọn họ về đến nhà thì cũng đã hơn chín giờ tối. Kể từ khi vụ án của Vưu Chi Nguyên kết thúc, bọn họ cũng khá rảnh, ngay cả Ôn Hành Viễn cũng không có việc gì quan trọng.
“Đổng Mặc, lấy ly giúp anh.”
Ôn Hành Viễn đứng bên cạnh máy pha cà phê lên tiếng gọi. Đổng Mặc đang ngồi trên sô pha nhìn màn hình máy tính vội vàng mang dép chạy đến tủ lấy ly. Đội trưởng Ôn nhìn đôi dép không được mang ngay ngắn của cô chỉ im lặng cười mấy tiếng rồi nhận cái ly: “Không cần phải vội thế đâu. Mà sao chỉ lấy một cái? Em không uống sao?”
Đổng Mặc lắc đầu: “Không cần đâu, cháu uống nước lọc là được rồi.” Cô không thích uống cà phê, nước lọc hợp với cô hơn.
Thấy cô như vậy anh cũng không ép, rót cà phê vào ly rồi nói: “Anh lên lầu trước. Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, anh đã đổi chăn sạch cho em rồi.”
Anh nói xong liền bưng cái ly đi lên lầu, bỏ lại Đổng Mặc đang đứng hình. Lúc này cô mới nhớ buổi tối còn có việc quan trọng, nhưng sao chú Ôn lại có thể bình tính nói chuyện đó với cô như vậy? Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ sao?
Nghĩ vậy làm Đổng Mặc không khỏi đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng đập thình thịch liên hồi, sự lo lắng và hồi hộp bao trùm lấy cô. Điều này làm cô liên tưởng đến lần đầu tiên thực tập ở đội cảnh sát, lần đầu tiên cùng ba chiến đấu, lần đầu tiên tiếp xúc với thi thể… Cảm xúc của những lần đầu tiên ấy cũng giống như cảm giác của cô lúc này. Hôm nay cũng là lần đầu tiên của cô.
Cô xoay người, tay ôm máy tính nhưng thần trí đã bay lên chín tầng mây, đợi đến lúc tỉnh lại thì cũng không biết mình vừa nghĩ gì. Cô lắc đầu, nhìn màn hình máy tính hạ quyết tâm rồi gõ mấy chữ lên khung tìm kiếm, kết quả nhanh chóng hiện ra. Cô nhìn chằm chằm những dòng chữ trên màn hình, những câu trả lời đó lập tức làm cô dựng tóc gáy, gương mặt đỏ bừng.
“Lần đầu tiên của tôi không hề thấy đau, chỉ là cảm giác ở nơi đó rất lạ.”
“Tôi ấy hả? Lão nhà tôi không dịu dàng tí nào hại bà đây đau muốn chết, hận không thể đạp lão ta xuống giường.”
“Khó chịu.”
“Rất kỳ diệu.”
“…”
Đầu óc cô dần mơ hồ, sao cảm giác của mỗi người đều khác nhau hết thế này, chẳng lẽ phải tự mình thực hành mới biết được? Còn nữa, ngoài việc thả lỏng ra thì không cần quan tâm đến việc gì khác sao?
Cô vừa nghĩ vừa bấm vào một trang web. Lúc đầu màn hình duyệt web đứng im, sau đó lại hiện lên rất nhiều cửa sổ mà trên màn hình là hình ảnh một đôi nam nữ không một mảnh vải che thân. Cô giật mình, vội nhấn chuột tắt cửa sổ, nhưng tắt cái này lại hiện lên cái khác. Cô lập tức quýnh quáng, tay không ngừng nhấn chuột.
“Đổng Mặc.”
Sau lưng truyền đến giọng nói của chú Ôn.
Lưng cô nhất thời lạnh ngắt.