Xương Sườn Mềm

Chương 54

Kiều Nguyễn đau lòng kiểm tra anh từ trên xuống dưới một lần: “Anh không bị xối đến chứ?”
“Không có.” Thẩm Phụ thay cô kéo khóa áo khoác lên: “Hơi tắc đường nên anh đến muộn một chút, em đói chưa?”
Giọng nói dịu dàng đến mức sắp chảy nước.


Kiều Nguyễn nắm tay anh thả lên bụng mình: “Bụng em lép kẹp rồi.”
Thẩm Phụ nhẹ giọng cười, thuận thế sờ sờ.
“Một chút thịt cũng không có.”
Trần Giáng đại khái là bị loại tình yêu sến súa này làm cho nổi da gà rồi, đứng ở đó trầm mặc ước chừng vài phút.


Sau đó mới không thể nhịn được nữa lên tiếng đánh gãy: “Cái kia……”
Thẩm Phụ ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía anh hơi lạnh.
Cùng với người vừa rồi hoàn toàn như hai người khác biệt.
Trần Giáng bị dọa co rụt cổ lại.
Đấy, tiêu chuẩn kép này thật sự quá rõ ràng mà.


Kiều Nguyễn không chú ý tới.
Cô bảo Trần Giáng đi cùng bọn họ.
“Mưa thế này không biết đến bao giờ mới tạnh, bọn em đưa anh về nhé.”
Trần Giáng lập tức gật đầu: “Được đấy.”
So với một mình ở đây ngồi chờ mưa tạnh, anh tình nguyện làm bóng đèn.


Nhưng xe của Thẩm Phụ, lái xe cũng là anh, cho nên Kiều Nguyễn cảm thấy hẳn là phải được anh đồng ý trước đã.
Vì thế cô hỏi anh: “Có thể chứ ạ?”
Thẩm Phụ cười khẽ gật đầu: “Có thể.”
Vì thế Trần Giáng ngồi hàng phía sau trên xe.


Lúc Kiều Nguyễn ra ngoài đã cầm bình sữa bò chocolate thả vào trong túi, lúc này đã được cô ủ ấm.
Cô dùng ống hút chọc vào, đưa tới bên miệng Thẩm Phụ: “Anh nếm thử đi, rất ngon.”
Ánh mắt Thẩm Phụ nhìn thẳng tình hình giao thông phía trước, nhẹ nhàng nghiêng đầu, ngậm lấy ống hút.


Ngọt quá, quá ngọt.
Đối với những thứ mình không thích, hình như cố gắng thế nào cũng không quen được.
Nhưng khi Kiều Nguyễn hỏi, anh lại cười gật đầu.
“Rất ngon.”
Trần Giáng duỗi đầu tới đây, cố ý ghê tởm Kiều Nguyễn, làm nũng nói: “Người ta cũng muốn uống.”


Giữa mày Kiều Nguyễn nhảy dựng, quả thật là bị không thể chịu nổi rồi.
Cô lấy từ trong túi xách ra một hộp khác, ném cho anh: “Lần trước không phải anh nói không thích vị chocolate à.”


Gần như mỗi lần có việc ra ngoài mua sắm đều là do Kiều Nguyễn và Trần Giáng, cho nên ở phương diện nào đó, bọn họ còn tính là tương đối hiểu biết nhau.
Ví dụ như thích ăn loại gì.
Trần Giáng một lần nữa ngồi lại, cầm hộp sữa bò trong tay quơ quơ.


“Còn không phải bởi vì em toàn mua loại quá ngọt à.” Anh oán trách Kiều Nguyễn: “Em có biết lúc em mới tới đã làm anh khϊế͙p͙ sợ thế nào không, anh nhìn em uống sữa bò, thả thêm hai thìa đường to tướng, anh cảm thấy em nhất định là mắc bệnh tiểu đường.”


Kiều Nguyễn nói: “Loại đường đó quá rởm, không ngọt.”
Đường là Trần Giáng đi mua, nghe được Kiều Nguyễn nói như vậy, anh lập tức phản bác: “Chỉ có đường rởm mới quá ngọt, anh mua loại đắt nhất đấy.”
“Cái gì mà đắt nhất, không phải anh ở giữa kiếm tiền lời riêng chứ?”


“Không chơi như vậy nha, nói không thắng lại công kích người ta, em như vậy là vũ nhục nhân cách của anh!”
Kiều Nguyễn ra vẻ cảm thán: “Còn cần vũ nhục sao?”
Hai người cứ như vậy bóc mẽ nhau, người đàn ông trên ghế điều khiển toàn bộ hành trình không nói lời nào.


Đi qua giao lộ nào đó đèn đỏ sáng lên, anh đột nhiên phanh lại.
Trần Giáng ngồi ghế sau may mà còn có ghế điều khiển chống đỡ, không thì đã vọt về phía trước.
Anh che ngực nhìn ra bên ngoài: “Sao đột nhiên lại phanh gấp thế, bên ngoài có tai nạn à?”


Giọng nam lạnh lùng, không mang theo một tia độ ấm: “Dây an toàn.”
Như đang nhắc nhở, nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được anh xuất phát từ quan tâm.
Trần Giáng quả thật hơi sợ Thẩm Phụ, người này rất quái dị.


Nói anh ta lạnh nhạt, nhưng anh ta đối đãi với Kiều Nguyễn lại không mang theo một tia hư tình giả ý, những ân cần đó đều là chân thành đào tim đào phổi.
Nói anh ta chân thành, quả thực cũng rất chân thành.
Chân thành không quan tâm đến mọi người, trừ Kiều Nguyễn.


Hơn nữa lạnh nhạt đến mức có chút máu lạnh.
Trần Giáng thậm chí có một loại cảm giác, nếu Kiều Nguyễn không ở đây, có lẽ mình đã bị anh ta vứt xác nơi hoang dã.
Vì thế anh thành thật thắt dây an toàn, dáng ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.


Kiều Nguyễn thấy hàng phía sau im lìm thì quay lại nhìn thoáng qua.
Trước khi ánh mắt cô dừng trên người Trần Giáng thì Thẩm Phụ dịu dàng gọi tên cô.
Cắt ngang tầm mắt.
Kiều Nguyễn lại nhìn về phía anh: “Làm sao vậy?”


Anh mở cửa sổ ghế phụ, đưa cho cô một chiếc khăn: “Có thể lau kính chiếu hậu anh không, anh nhìn không rõ.”
Kiều Nguyễn đáp lời, vươn tay ra ngoài cửa sổ, lau khô vệt nước trên kính: “Bây giờ rõ chưa anh?”
Anh gật đầu, dịu dàng: “Được rồi.”


Bọn họ đưa Trần Giáng về nhà trước, nhưng Thẩm Phụ cũng không lái xe vào, mà dừng xe bên ngoài giao lộ tiểu khu.
Từ đó đi vào còn phải đi bộ mười phút..
Thẩm Phụ giải thích với Kiều Nguyễn: “Bên trong đường hẹp, không tiện quay xe.”
Kiều Nguyễn cũng không nghĩ nhiều.


Nhưng thật ra trong lòng Trần Giáng đã sớm chửi ầm lên.
Đường bên trong còn hẹp?
Ba cái xe này đi cũng vừa.
Nhưng mà anh cũng không nói gì, chủ yếu là không dám.
Anh nói cảm ơn rồi xuống xe, Kiều Nguyễn thấy trời còn mưa thì tri kỷ đưa ô cho anh.


Trần Giáng nhìn chiếc ô cùng bộ với siêu xe thì cảm thấy chuyến này không lỗ.
Ngồi siêu xe, ô che mưa của siêu xe cũng dùng.
Dù sao cũng là anh kiếm lời.
Không tốn một đồng một hào đã được trải nghiệm tài xế siêu xe.
————


Nhà Trần Giáng cách nhà Kiều Nguyễn không xa, lái xe chỉ mất mười phút, đi bộ cũng chỉ mất 30 phút là đến.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Phụ hỏi Kiều Nguyễn: “Hai người ở gần nhau thế này cơ à?”


Kiều Nguyễn gật đầu, nói: “Nhà của em cũng là Trần Giáng xem giúp, nếu không phải có anh ấy thì không biết em còn phải tìm đến bao giờ.”
Tay trái nắm tay lái của anh hơi siết lại, anh không chút để ý hỏi một câu: “Bọn em thường xuyên liên lạc à?”


Kiều Nguyễn cảm thấy câu hỏi này của anh có chút không thể hiểu được: “Bọn em là đồng nghiệp, đương nhiên là thường xuyên liên lạc rồi.”
“Ngoại trừ công việc thì cũng sẽ liên lạc với nhau?”


Kiều Nguyễn đang cúi đầu trả lời tin nhắn của giáo sư, đầu cũng không nâng: “Vâng, có chứ, thỉnh thoảng lúc nghỉ cũng hẹn nhau ra ngoài tụ tập.”
Kiều Nguyễn không nghĩ nhiều, giữa đồng nghiệp với nhau, hẹn nhau ra ngoài cũng bình thường.


Ngày nghỉ mọi người hẹn nhau chơi ma sói hoặc trốn thoát khỏi mật thất để giết thời gian.
Bạn bè thời đại học đều vì tương lai mà ai đi đường nấy, chỉ có ngày lễ lớn như ăn Tết mới có thể tụ tập với nhau.
Ngày thường phần lớn là liên lạc với đồng nghiệp.


Trong nhà giáo sư có việc mừng, tiệc đầy tháng của cháu gái thầy, gửi thiệp mời cho cô, bảo cô đến lúc đó nhất định phải tham gia.
Những người khác trong văn phòng chắc là cũng được mời.
Bọn họ đang ở trong nhóm gửi tin nhắn, hỏi đi lì xì bao nhiêu.


Đến tận lúc Kiều Nguyễn về đến nhà, bọn họ vẫn chưa bàn bạc ra kết quả.
Ở dưới lầu đụng phải thằng nhóc hàng xóm đang được mẹ dắt đi siêu thị.
Nhóc ngoan ngoãn chào hỏi Thẩm Phụ: “Chào buổi tối anh ạ”


Mẹ nhóc ở bên cạnh vỗ đầu nhóc, nghiêm khắc hỏi: “Không nhìn thấy chị à?”
Nhóc lại chào hỏi Kiều Nguyễn.
Kiều Nguyễn cười nói: “Đi ra ngoài chơi à?”
Mẹ nhóc cũng cười: “Bút của nó hết mực nên đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một chút, thuận tiện đi siêu thị.”


Khi nói những lời này, ánh mắt của cô ấy ngẫu nhiên sẽ dừng trên người Thẩm Phụ, mang theo chút đánh giá.
Kiều Nguyễn biết cô ấy đang tò mò cái gì.
Vì thế động tác tự nhiên kéo tay Thẩm Phụ: “Giới thiệu với chị một chút, vị này là bạn trai của em.”


Hàng xóm sửng sốt hồi lâu mới cười chúc mừng: “Bạn trai đẹp trai quá.”
Thằng nhóc ở bên cạnh bổ sung: “Anh nấu cơm cũng rất ngon.”
Bà chị cười nói: “A Nguyễn có phúc thật đấy, tìm được bạn trai tốt như vậy.”
—————


Hàn huyên giữa hàng xóm với nhau kết thúc nhưng Kiều Nguyễn cũng không buông tay, tay cô dịch xuống dưới, nắm lấy tay anh.
Chỉ có đầu ngón tay của Thẩm Phụ là có chút ấm áp, còn lòng bàn tay thì lạnh buốt.
Kiều Nguyễn nhẹ nhàng xoa nắn vài cái: “Tâm trạng anh không tốt à?”


Thẩm Phụ là một người rất biết che giấu cảm xúc của mình, với điều kiện là, anh muốn che giấu.
Nhưng hiện tại anh chỉ kém không viết lên mặt mình năm chữ ‘tâm trạng anh không tốt’, chờ Kiều Nguyễn dỗ dành.
Kiều Nguyễn không mù, đương nhiên là thấy được.


Thẩm Phụ không nói chuyện, cửa thang máy chậm rãi khép lại, anh ấn nút chọn tầng lầu.
Dường như Kiều Nguyễn đột nhiên nhớ tới cái gì: “Sẽ không phải là anh ghen với Trần Giáng đấy chứ?”
Cô khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo ghét bỏ.
Ghét bỏ Trần Giáng.


Thẩm Phụ tuy rằng không mở miệng, nhưng nhìn cảm xúc của anh chuyển biến thì Kiều Nguyễn biết được mình đoán đúng rồi.
“Sao anh lại cảm thấy em với Trần Giáng có cái gì?” Cô cười bất đắc dĩ: “Bất kể em yêu ai, cũng không thể yêu Trần Giáng.”
Thẩm Phụ khẽ nâng mi: “Bất kể yêu ai?”


Nói nhiều sai nhiều, Kiều Nguyễn không nói, bắt đầu dỗ anh, dỗ thật lâu mới được.
Trước kia không cảm thấy, bây giờ ở bên nhau rồi mới thấy Thẩm Phụ cũng là một bạn nhỏ cần người dỗ dành.
Nhưng cũng dễ dỗ lắm, không cần nói quá nhiều, Kiều Nguyễn tùy tiện làm nũng một cái anh đã cười.


———-
Nghỉ đông của anh chỉ nhiều hơn Kiều Nguyễn mấy ngày, sau khi trở lại bệnh viện, anh dứt khoát trực tiếp ở bên nhà Kiều Nguyễn.
Vứt bỏ biệt thự đơn lập tấc đất tấc vàng, lựa chọn cùng Kiều Nguyễn hạnh phúc trong căn nhà một trăm mét vuông này.


Sau khi ở chung, cuộc sống của Kiều Nguyễn có sự bay vọt về chất, không cần phải gọi cơm hộp nữa.
Lúc công việc bận rộn, quần áo cũng không cần bị nhét trong máy giặt vài ngày không giặt.
Mỗi ngày tan tầm về nhà, trong nhà cũng không phải chỉ có Tiểu Hoa Lê một con mèo lẻ loi ngồi xổm ở cửa chờ cô.


Bây giờ bồi hồi chờ cô, trừ bỏ một con mèo, còn nhiều thêm một người.
Sau khi yêu đương Kiều Nguyễn mới bắt đầu hối hận, hối hận tại sao mình không yêu từ sớm đi
Mỗi lần nghe được cô cảm thán câu này, Trần Giáng đều tự đáy lòng cảm thấy đau đớn.


“Ông đây đương nhiên cũng biết chỗ tốt của yêu đương, nhưng vấn đề là không ai yêu ông!!”
Ước chừng thấy anh đáng thương quá, Chu Quân Quân nói mình có bạn thân cũng đang độc thân, vừa lúc bọn họ tuổi xấp xỉ, cuối tuần này hẹn cùng nhau ăn bữa cơm.


Nếu hợp nhãn duyên thì thêm phương thức liên hệ rồi chậm rãi trò chuyện.
Trần Giáng sau khi nghe xong muốn hành 300 cái đại lễ với cô ấy.
Ngày mai là thứ sáu.
Không hiểu sao Kiều Nguyễn lại nhớ tới mấy lời Thẩm Phụ nói với cô.
Muốn cùng cô trở về, gặp người nhà của cô.


Anh là chú mèo bị người ta vứt bỏ, khi có được một mối quan hệ mới, thứ đầu tiên anh cảm thấy không phải là vui vẻ.
Mà là sợ hãi, sợ lại lần nữa bị vứt bỏ.
Anh luôn cảm thấy mình là hoa dại ven đường tùy ý có thể thấy được.


Nếu không phải độc nhất vô nhị, như vậy sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào.
Kiều Nguyễn muốn cho anh biết, anh không phải mèo hoang, cũng không phải hoa dại.
Anh là bảo bối của cô.
Là Thẩm Phụ mà cô thích nhất nhất.
Cho nên, cô hẳn nên cho anh cảm giác an toàn mà anh luôn thiếu trong chuyện tình cảm.


Ăn xong cơm chiều, Kiều Nguyễn chủ động đứng dậy rửa bát.
Trong phòng khách, Tiểu Hoa Lê vẫn dính lấy Thẩm Phụ.
Mấy ngày qua, nó còn thân với Thẩm Phụ hơn cô.
Thẩm Phụ ở ban công nghe điện thoại, nó cũng đi theo ra ban công.


Chờ Kiều Nguyễn từ phòng bếp ra ngoài, Thẩm Phụ đã nghe xong điện thoại. Ban đêm gió lớn nhưng anh lại giống như không cảm nhận được, đứng ở đầu gió, thần sắc bình tĩnh.
Nhưng Kiều Nguyễn rất hiểu anh.
Càng bình tĩnh, càng đại biểu tâm tình anh chẳng ra gì.
Kiều Nguyễn lau tay đi ra ngoài: “Làm sao vậy?”


Anh phục hồi tinh thần, rũ mắt cười với cô: “Người kia gọi điện thoại tới, không quan trọng.”
Anh không giấu giếm cô bất kỳ chuyện gì, cô hỏi cái gì, anh đáp cái đó.
Nghe anh nói, Kiều Nguyễn đại khái có thể phỏng đoán được nguyên nhân anh không vui.


Cho dù người kia vứt bỏ anh nhiều lần, nhưng ông ta vẫn là người nuôi lớn Thẩm Phụ.
Kiều Nguyễn đi qua ôm anh.
Ôm thật chặt, cô gọi tên anh: “Thẩm Phụ.”
“Thẩm Phụ.”
Thẩm Phụ cúi đầu: “Hửm?”
Cằm cô nhẹ nhàng cọ cọ trên vai anh: “Đừng không vui.”


Anh cười gật đầu, đáp ứng cô: “Ừ.”
Thẩm Phụ của cô, khi còn là một bạn nhỏ, không có được sự yêu thương mà một bạn nhỏ nên có.
Cho nên Kiều Nguyễn muốn từng chút từng chút, đền bù cho anh.
Thẩm Phụ bây giờ, là bạn nhỏ của cô.


“Em mua vé, ngày mai chúng ta về nhà một chuyến đi.”
Thẩm Phụ sửng sốt: “Hửm?”
“Không phải nói muốn cùng em về nhà gặp bà nội à?” Kiều Nguyễn cố ý nói: “Nếu anh không muốn thì em trả lại vé.”
Thẩm Phụ vội vàng mở miệng: “Muốn.”
Giống như sợ cô đổi ý.


Anh dường như còn không biết Kiều Nguyễn có bao nhiêu thích anh.
Rõ ràng là một người rất thông minh, IQ cao như vậy.
Lúc theo đuổi Kiều Nguyễn cũng biết làm thế nào để khiến cô mềm lòng, biết dẫn đường như thế nào để cô nhận rõ nội tâm của mính.


Nhưng chính là một người như vậy, lại luôn không thấy rõ, Kiều Nguyễn rốt cuộc có bao nhiêu thích anh.
“Em gọi điện thoại cho bà nội nhưng không có ai nghe.”
Kiều Nguyễn mua di động cho bà, nhưng bà trước nay đều không mang theo ra cửa.
Mọi lần toàn để ở nhà.


Không có người nghe điện thoại là chuyện bình thường, không phải ở bên ngoài chơi mạt chược thì là đang làm vườn.
Muộn thêm một chút thì Kiều Nguyễn không dám gọi lại.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của bà.


Bởi vì chỉ ở hai ngày một đêm, cho nên đồ đạc cũng không mang nhiều lắm, một cái vali nhỏ như vậy là đủ rồi.
Nhưng quà cáp Thẩm Phụ mua cho bà thì mấy cái vali cũng không chứa hết.
Kiều Nguyễn nói: “Quá nhiều.”
Thẩm Phụ lại lo lắng có để sót cái gì không.


“Lấy thân phận mới gặp mặt phải coi trọng một chút.”
Hình như anh đang khẩn trương.
Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng Kiều Nguyễn vẫn cảm giác được.
Khi hai người ở bên nhau, thật sự sẽ tồn tại thứ gọi là tâm linh tương thông à?
Kiều Nguyễn đột nhiên rất muốn thử xem.


Cô ở trong lòng gọi tên Thẩm Phụ, giây tiếp theo, anh đột nhiên rũ mắt: “Làm sao vậy?”
Kiều Nguyễn sửng sốt: “Dạ?”
Thẩm Phụ cũng có một lát mờ mịt: “Em không gọi anh à?”
Kiều Nguyễn chớp chớp mắt.
Dường như không nghĩ tới sẽ linh nghiệm như vậy.


Thẩm Phụ nhẹ giọng cười cười: “Hình như anh nghe được em gọi tên anh, xem ra là ảo giác.”
Kiều Nguyễn ôm anh, đầu cọ tới cọ lui trong ngực anh: “Không phải ảo giác, trong lòng em đang gọi tên anh.”
Thẩm Phụ để đồ trong tay qua một bên, anh không muốn bởi vì mấy thứ này ảnh hưởng đến Kiều Nguyễn ôm anh.


Anh tươi cười ôn nhu, hỏi: “Ở trong lòng còn nói cái gì?”
“Mắng anh.”
“À?” Anh cười đầy chiều chuộng: “Tại sao lại mắng anh?”
“Tự nhiên muốn mắng, không được à?”
Thẩm Phụ nói: “Được, nhưng chỉ cho phép ở trong lòng mắng một mình anh.”
Kiều Nguyễn khó hiểu: “Tại sao?”


“Như vậy trong lòng em chỉ có một mình anh thôi.”
“Buồn nôn.”
“Hình như là rất buồn nôn.”
Hồi cấp ba đã từng không ngừng một lần ảo tưởng, cô và Thẩm Phụ yêu đương sẽ là cảm giác như thế nào.
Sẽ giống như trong TV diễn như vậy sao, oanh oanh liệt liệt, khúc chiết trăm bề.


Anh là hoàng tử trong lâu đài, mà cô chỉ là cô bé lọ lem ở xóm nghèo.
Nếu bọn họ ở bên nhau, có phải sẽ phải trải qua người nhà Thẩm Phụ ngăn cản, cùng với các loại gông cùm xiềng xích môn không đăng hộ không đối?


Lúc ấy còn quá ngây thơ, lúc nào cũng thích tưởng tượng lung tung theo cốt truyện phim truyền hình.
Nhưng cũng chính nhờ vào những đoạn tưởng tượng đó đã giúp cô vượt qua những hoảng loạn và khổ sở của yêu thầm.


Phim truyền hình chung quy chỉ là phim truyền hình, thứ bọn họ cần phải vượt qua, chỉ có chính mình.
Nếu có thể quay lại, cô vẫn sẽ thích anh từ sớm như vậy sao?
Vấn đề này cho dù có hỏi lại bao nhiêu lần, đáp án vẫn giống nhau.
Không phải sẽ hay không, mà là có muốn hay không.


Chuyện tình cảm vốn đều là mệnh, không phải do con người có thể định đoạt.
May mắn, chuyện xưa kết thúc có hậu.
———
Vé Kiều Nguyễn đặt vào chiều thứ 6.
Sáng hôm nay Thẩm Phụ khám bệnh, buổi chiều đi gặp người bệnh đã hẹn trước.
Ba giờ đã kết thúc.


Anh đến viện nghiên cứu đón Kiều Nguyễn tan tầm, biết được cô còn ở phòng thí nghiệm thì kiên nhẫn chậm rãi chờ.
Anh ngồi xuống chỗ của cô đọc sách.
Quyển sách đặt trên bàn chưa kịp cất đi, hẳn là trước khi vào phòng thí nghiệm thì cô đang đọc quyển này.


Tiệm tạp hóa giải ưu Higashino Keigo.
Trần Giáng vốn thấy chỗ làm việc có người, còn tưởng rằng là Kiều Nguyễn, đang định bưng ly cà phê chuẩn bị lại đây nói chuyện phiếm.
Kết quả vừa đi được vài bước thì thấy Thẩm Phụ.
Vóc dáng của anh rất cao, Trần Giáng đoán cũng phải 1m88.


Bộ tây trang cắt may theo thân người càng khiến dáng người thẳng tắp đoan chính hiện ra vài phần khí độ.
Trần Giáng cúi đầu nhìn chính mình, cảm thấy người với người quả nhiên có chênh lệch.
Thẩm Phụ cũng không phải kiểu người nhanh chóng dung nhập với hoàn cảnh khác.


Ngược lại, anh còn rất khó ở chung.
Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn ở chung với người khác.
Ngạo mạn, lại vô lễ.
Là một người mang theo thói hư tật xấu, nhưng những thứ đó chỉ dùng với những người khác.
Trước mặt Kiều Nguyễn, anh sẽ thu hết những lạnh nhạt của mình.


Không hề giữ lại mà dành toàn bộ dịu dàng cho cô.
Trong văn phòng ầm ĩ, mọi người đều thân thiện trò chuyện.
Thẩm Phụ không có nửa điểm phản ứng dư thừa, cũng không chịu chút ảnh hưởng nào, an tĩnh đọc sách.
Đọc được một nửa, Kiều Nguyễn từ bên trong ra.


Cô bỏ bao tay, nói với Lâm Trản những số liệu thực nghiệm.
Lâm Trản toàn bộ quá trình gật đầu, nghiêm túc nghe.
Mỗi lần từ phòng thí nghiệm ra, Kiều Nguyễn đều cảm thấy mình sắp mệt chết.
Cô vào phòng thay quần áo.
Lúc ra ngoài, Thẩm Phụ đã buông sách trong tay, ở cửa chờ cô.


Kiều Nguyễn ôm anh, nửa ngày không động tĩnh.
Khi Thẩm Phụ cho rằng cô ngủ rồi thì cô từ trong lồng ngực anh rời đi.
“Xong, đầy pin.”
Dáng vẻ một lần nữa khôi phục sức sống.
Thẩm Phụ cười khẽ rũ mắt: “Đói bụng rồi chứ, anh đưa em đi ăn.”


Anh thu dọn bàn làm việc của Kiều Nguyễn sạch sẽ, sau đó xách túi xách thay cô.
“Ăn bún tiết vịt đi, cái này ăn xong nhanh đói, em sợ đợi lát nữa về nhà không ăn được bà sẽ giận.”
Thẩm Phụ đẩy cửa kính để cô ra ngoài trước, sau đó chính mình mới đi ra.
“Được.”


Bọn họ một trước một sau rời đi, giọng nói bị cửa kính ngăn ở bên ngoài, cuối cùng hoàn toàn không nghe thấy nữa. 
Trong văn phòng lặng ngắt như tờ.
Không biết qua bao lâu, Chu Quân Quân là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc.


“Mấy người yêu đương đều phát ngấy như vậy à? Sắt thép thẳng nữ Kiều Nguyễn cũng không tránh được lời nguyền này.”
“Tôi mà có bạn trai đẹp trai như bác sĩ Thẩm, tôi còn ngấy hơn cô ấy, đừng bảo tôi xuống đất tự đi, tôi một ngày 24h đều phải treo trên người bác sĩ Thẩm.”


Trần Giáng nghe được lời này, mày nhăn lại: “Nói gì mà ghớm thế.”
Quả thực rất buồn nôn.
Buồn nôn đến mức da gà da vịt nổi hết lên rồi.
Trần Giáng chà xát cánh tay.
———–


Đa Trấn là một trấn nhỏ tương đối lạc hậu, không có đường sắt cao tốc đi thẳng tới, chỉ có thể ngồi xe lửa đến.
May mà cũng không xa lắm, chỉ ngồi khoảng hai tiếng là tới.
Bởi vì không phải ngày nghỉ cho nên trên xe không có nhiều người lắm.


Kiều Nguyễn dựa vào người Thẩm Phụ đọc sách, là quyển sách mà cô mới đọc được một nửa.
Thẩm Phụ trước khi lên xe đã mua chút trái cây, anh bóc quả vải đút đến bên miệng Kiều Nguyễn.
“Ngọt không?”
Kiều Nguyễn gật gật đầu: “Ngọt.”


Cô hỏi Thẩm Phụ trước đây ngồi loại xe lửa sơn màu xanh này chưa, anh lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên.”
“Cảm giác thế nào?”
Tốc độ của xe lửa không nhanh, anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cỏ cây ven đường đang mọc ra chồi non: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”


Không phải cảm giác ngồi xe lửa không tồi, mà là cảm giác cùng Kiều Nguyễn ngồi xe lửa không tồi.
Xe lửa đến trạm, bên ngoài nhà ga toàn là tài xế bắt đón khách.
Thậm chí còn có bán di động, cố tình đè thấp giọng nói, hỏi bọn họ có muốn di động không: “Vừa trộm xong, apple loại mới, 800.”


Thẩm Phụ hiển nhiên là lần đầu tiên trải qua loại sự tình này, mày nhíu lại.
Sau khi Kiều Nguyễn cự tuyệt người nọ, cô nói cho Thẩm Phụ: “Loại chuyện này rất thường thấy ở ga tàu hỏa những nơi xa xôi, về sau anh gặp nhiều cũng thành quen.”


Chờ đến lúc ngồi trên xe taxi, Thẩm Phụ trầm mặc vài phút, hỏi Kiều Nguyễn: “Ở ga tàu hỏa bị trộm đi động, chắc cũng là chuyện thường thấy nhỉ.”
Kiều Nguyễn: “……”
Giờ này còn sớm, sắc trời nhập nhoạng, bà nội vừa xem xong Bản Tin Thời Sự.


Nghe được tiếng đập cửa, nhìn thấy Kiều Nguyễn, hùng hùng hổ hổ nói: “Mới đi mấy ngày đã về, đi đi lại lại không cần tiền à?”
Hình như người càng già càng dễ khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng trong lòng cực kỳ hy vọng Kiều Nguyễn về nhà một chuyến.


Bà mở đèn nhà chính, sau đó nhìn thấy Thẩm Phụ đứng bên cạnh Kiều Nguyễn.
Trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cười mặt đầy nếp nhăn: “Ai da, tới thì tới thôi sao còn mang nhiều đồ như vậy làm gì.”
Bả bảo bọn họ vào nhà trước, chính mình ra phía sau pha trà.


Rồi lại bảo bọn họ ngồi, bà đi nấu cơm.
Kiều Nguyễn vừa muốn từ chối đã bị một ánh mắt của bà ngăn lại.
Sau đó cô cái gì cũng không dám nói.
Mấy món đều là cơm nhà, nhưng bởi vì suy xét đến Thẩm Phụ là người Phái Thành, cho nên bà nội không thả ớt cay.


Rất thanh đạm, Kiều Nguyễn ăn không vào nên điên cuồng gắp cho Thẩm Phụ.
Bà nội nhìn rất vừa lòng, cảm thấy Kiều Nguyễn xem ra hiểu chuyện hơn rồi.
Cơm ăn được một nửa, Kiều Nguyễn không cẩn thận lỡ miệng, nhắc tới ngày mai đi mua di động với Thẩm Phụ.
Bà nội nhíu mày: “Làm sao, di động bị trộm?”