Hắn hỏi, "Quân Lâm, cậu ở bên trong đang làm cái gì? Sao lại có nước chảy ra?" Lý Húc đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi vị hơi kỳ quái, nhưng có phần ngọt ngọt.
Mạc Quân Lâm trầm thấp ừm một tiếng. Bởi vì dương v*t vẫn bị Từ Nghiên mút chặt, hắn cắn răng mà nhịn, giọng nói có phần hơi mờ mịt.
Lý Húc nghe được, lại hỏi: "Cậu sao vậy, bệnh sao?"
Sao vậy? Làm gì? Đang làm bạn gái cũ của cậu? Đang chơi đùa với tiểu huyệt của Nghiên Nghiên.
Mạc Quân Lâm điên rồi, hắn muốn nói ra hết, ba năm qua, Nghiên Nghiên bị Lý Húc độc chiếm, hắn như thế nào, có ai hiểu rõ không? Như thế nào Mạc Quân Lâm có thể không tức giận cho được.
Hắn đè nén tức giận trong lòng, hít một hơi, lại nói: "Mình cảm mạo..."
Lý Húc nghe vậy cười một tiếng, "Mùa hè mà để bị cảm sao. Cậu đúng là ngốc."
Từ Nghiên không có tâm trạng mà nghe hai người đối thoại. Thân thể còn run rẩy, không còn sức để kêu lên, đầu choáng váng muốn xỉu, hai mắt cũng hoa đi.
Lý Húc bên ngoài cũng nhẹ nói một câu: "Được rồi, cậu bệnh thì nghỉ đi, ngày mai mình đi đến đội bóng quốc gia báo danh. Từ nay về sau, nhờ cậu chăm sóc Nghiên Nghiên."
Hắn dùng tay, gõ vào bên cửa một cái, coi như là hai người bọn họ đã hứa với nhau. Sau đó cũng không nói nữa, trực tiếp rời khỏi.
Từ Nghiên nghe được tiếng cửa lớn đóng lại, căng thẳng cũng buông xuống, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi, đập cực nhanh, buông tay xuống, Từ Nghiên cố hít thở không khí, thở dốc từ từ. Cô đáng thương như vậy, hắn lại làm hành vi cầm thú này, côn th*t kia ở trong cơ thể đang ra sức mà động. Mỗi lúc một nhanh hơn.
Vừa rồi kiêng kị Lý Húc, hắn không dám làm nhanh nữa, hiện giờ giống như bùng nổ, không kiêng nể gì nữa.
"Ngô, Quân Lâm...... Không cần, quá nhanh......"
Trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ ôn nhu, lại xin hắn tha thứ, bị đâm đến mất cảm giác, đôi mắt xinh đẹp đầy hơi nước, hai đầu nhũ đáng thương bị đè bẹp trên sàn nhà. Tiểu anh đào tròn tròn màu đỏ, cọ trên mặt đất, giống như được kích thích, cô khóc rống lên, nam nhân phía sau lại ra sức điên cuồng, không ngừng được.
Cô bị đè nặng, muốn đánh hắn cũng không đánh được. Chỉ khóc nghẹn ngào, một tiếng lại một tiếng chói tai. Khóc tới khàn khàn cả giọng, âm thanh lại trở nên vũ mị. Làm hắn càng kích thích, sau đó run run, ở trong cái mông vểnh lên của cô, làm đến điên cuồng.
Phát ra âm thanh bạch bạch bạch dâm mĩ.
Quy đầu đụng vào nơi sâu nhất trong cúc hoa, mỗi lần đụng vào bên trong giống như được nơi thần bí kia mút, liếm một cái.
Làm thêm vài chục lần, Mạc Quân Lâm kích thích mà bắn ra toàn bộ tinh dịch nóng hổi.
Hắn thở dốc, trong cơ thể cô lưu luyến, hai lần vẫn còn đầy tinh dịch trào ra.
Sau đó hắn rút côn th*t ra, cởi bao ra, tinh dịch đã chất đầy túi. Loại này hắn mua ở nước ngoài, xem ra không chọn sai loại, làm hai lần vẫn đủ mà đựng hết đống tinh dịch này.
Hắn không muốn Từ Nghiên uống thuốc, nếu không phải Lý Húc đến, hắn không có điên cuồng mà nhẫn tâm, làm cô hai lần.
Nghĩ đến Lý Húc vừa rồi ở bên ngoài, làm hắn lại nổi lên cảm giác, đúng là quá kích thích.
Hắn ôm Từ Nghiên vào ngực, vuốt ve thân thể cô, làn da bị hung hăng thương yêu mà đỏ rần. Lại nhớ tới bản thân hồi nhỏ, trong lòng liền không vui, nếu Lý Húc không chen ngang, Từ Nghiên chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Từ Nghiên cả người bủn rủn như bùn, đầu ốc trầm trầm, nhìn hắn lại nhìn chính mình. Tức giận không nhịn được.
Mạc Quân Lâm lên tiếng: "Nghỉ một chút, anh ôm em đi tắm." Lại dừng một chút, sau đó lại nói: "Nghiên Nghiên, lúc nãy có sướng không?"
Sướng, còn từ nào khác để diễn tả không? Hắn thật sự thoải mái muốn chết.
Nhưng mà cô bị hù, đến không còn cảm giác gì rõ ràng nữa.
Từ Nghiên xấu hổ, chui vào ngực hắn, hai cái tai hồng hồng lộ ra. Mạc Quân Lâm bật cười, chắc chắn là cô sướng lắm, nếu không, tiểu huyệt kia cũng không đòi hỏi mà mút chặt lấy côn th*t hắn. Cô đúng là mẫn cảm, một chút đều không nhịn được hắn trêu chọc.