Vân Ánh Lục gần như là kiệt sức, ngủ liền một mạch tới tận sáng sớm ngày hôm sau. Khi ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, khiến cô chói mắt, Vân Ánh Lục mới chống tay ngồi dậy, cảm thấy trong người thật sảng khoái mọi mệt mỏi dường như đã tan biến hết.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Vân Ánh Lục nhặt từ trên gối lên một sợi tóc dài. Dưới ánh nắng rực rỡ của một ngày chớm thu, cô cẩn trọng cầm sợi tóc kia buộc chung với một sợi tóc dài của mình, miệng lẩm bẩm.
Kết tóc kết phu thê!
Cô cười ngây ngốc một hồi lâu, lòng thầm nghĩ, mình thật sự rất yêu, rất yêu người bên gối này.
“Nương nương, người tỉnh rồi à!” Đứng ở ngoài cửa ngó vào thấy Vân Ánh Lục đã tỉnh dậy, Mãn Ngọc vội vàng bước vào.
“Hoàng thượng dặn để nương nương ngủ thêm một lúc, đừng quấy rầy nương ngương nên nô tỳ vẫn chờ ở bên ngoài tới giờ!”
Vân Ánh Lục mỉm cười hỏi, “Hoàng thượng lâm triều rồi à?” Cô mặc thêm áo ngoài rồi bước xuống giường.
“Người lâm triều đã được một lúc rồi, hai ngày nữa, triều đình có chuyện đại sự nên hoàng thượng phải nhanh chóng giải quyết những việc khác thì mới có thời gian được”.
“Chuyện quốc sự trọng đại gì thế?” Vân Ánh Lục thuận miệng hỏi.
Mãn Ngọc đang búi tóc cho Vân Ánh Lục tròn mắt đáp. “Đương nhiên là chuyện đại hôn của hoàng thượng và nương nương rồi. Nương nương không thể nào cả đời làm hoàng hậu không ra ánh sáng được!”
“Hoàng thượng đã công bố với bên ngoài rồi à?” Vân Ánh Lục không khỏi băn khoăn, cô vừa làm phẫu thuật cho Tần Luận xong hằng ngày còn phải tới Tần phủ thăm khám, làm như vậy e rằng sẽ có điều thị phi ảnh hưởng tới Lưu Huyên Thần. Bây giờ không giống trước nữa, cô luôn nghĩ cho hắn.
“Không công bố tên của nương nương, nhưng hoàng thượng đã tuyên bố chuyện đại hôn trước triều đường rồi”.
Hoàng thượng thật sự là đã chu toàn mọi việc thay cô. Nếu không công bố tên của tân nương cô vẫn có thể tiếp tục công việc của mình. Vì vậy dùng điểm tâm xong, Vân Ánh Lục vẫn tới thái y viện làm việc, đến nơi đã thấy Tiểu Đức Tử nằm trong phòng trực ban ngáy khò khò vì quá mệt.
Cùng nghề đôi lúc cũng là oan gia, tin tức tối hôm trước cô phẫu thuật thành công đã sớm truyền vào trong cung, mấy vị thái y không ai hỏi han gì, mặt cũng không lộ rõ vui giận ra sao. Vân Ánh Lục vốn không để bụng mấy chuyện này, một mình tới dược phòng chế thuốc giải độc cho Tần Luận.
Bỗng nghe có tiếng gọi, Vân Ánh Lục bước ra thì thấy Nguyễn Nhược Nam đang đứng chờ mình bên ngoài.
Sắc thu dần rõ nét, trong Ngự hoa viên cây cối trĩu quả, hoa đua sắc thắm. Hai người chậm rãi đi dọc theo đường mòn trong hoa viên.
“Hôm nay bản cung tới chúc mừng cô, một là vì cuộc phẫu thuật tối hôm trước đã thành công rực rỡ, hai là vì đại hôn sắp tới.” Nguyễn Nhược Nam mặc một bộ váy la màu xanh da trời, mái tóc lúc này đã chớm dài đến vai.
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng cảm tạ.
“Vân thái y, cô sẽ là hoàng hậu tôn quý không cần phải tới thái y viện làm việc nữa”.
“Đây là công việc của tôi, không phải cần hay không cần”.
“Thế nhưng sau hôn lễ, cô có còn được làm công việc này nữa không?”
“Tôi sẽ không từ bỏ công việc này, tôi nghĩ hoàng thượng cũng sẽ đồng ý cho tôi làm như vậy”.
Nguyễn Nhược Nam lặng ngắm lá rụng chao liệng trước mặt, buồn bã nói. “Vân thái y, hoàng thượng, người… thật sự rất yêu cô. Nếu lúc trước người cũng đối với bản cung được một phần như vậy thì tốt biết mấy, bản cung… Xin lỗi, những chuyện đau lòng đó bản cung không nên nhắc tới thì hơn, mọi chuyện đều đã qua rồi”.
Nguyễn Nhược Nam vội vàng quay đầu, cố giấu giọt nước mắt sắp tràn mi, ngẩn ngơ đọc mấy câu thơ:
Hoa rụng tàn hồng thanh hạnh nhỏ
Én liệng nhà ai nước biếc xanh.
Tơ liễu đầu cành lay trong gió,
Chân trời đâu chốn thiếu cỏ thơm?
Trong sân đánh đu, ngoài đường vắng
Ngoài đường khách bước, mỹ nhân cười.
Tiếng cười đã nhạt, âm dần tắt.
Đa tình sầu não bởi vô tình[1].
[1] Bài thơ Điệp luyến hoa của Tô Đông Pha.
Không ngờ Nguyễn Nhược Nam vẫn còn lưu luyến với Lưu Huyên Thần như vậy, Vân Ánh Lục không khỏi chấn động trong lòng nhưng cố vờ như không có gì, lảng sang chuyện khác, “Chỉ còn hai hôm nữa là tới ngày giảng kinh, cô chuẩn bị xong cả chưa?”
“Bản cung đã chuẩn bị từ mấy ngày trước rồi, với lại đây là lần giảng thứ hai nên bản cung không còn căng thẳng nữa”.
“An Nam công chúa, cô có thích công việc nữ quan này không?”
Nguyễn Nhược Nam tiện tay hái một chiếc lá, xé nát thành nhiều mảnh nhỏ rồi để mặc cho gió thổi bay, giọng đầy ai oán. “Bản cung đã không còn trong sạch, ngoài kết cục này liệu còn có lựa chọn nào tốt hơn không?” Nguyễn Nhược Nam kéo tay Vân Ánh Lục nói tiếp. “Bản cung thật sự rất ngưỡng mộ cô”.
“Cô…có nghĩ tới lựa chọn khác không?”
Nguyễn Nhược Nam bật cười chua xót, “Nghĩ tới thì như thế nào? Đóa hoa đôi tám, nào ai có thể thật sự tâm nguội như tro tàn? Chỉ là vận mệnh trêu người nên đành phải như thế thôi. Bản cung đã từng có rất nhiều mộng ước nhưng giờ đây tất cả đều tan biến thành tro bụi. Trên đời này có mấy người may mắn như Vân thái y cô đâu?”
Giọng điệu ai oán của Nguyễn Nhược cứ Nam lẩn quẩn mãi bên tai Vân Ánh Lục khiến cô không khỏi băn khoăn lo lắng.
Nguyễn Nhược Nam không nói thẳng ra nhưng Vân Ánh Lục hiểu được, cô ấy mặc dù chấp nhận vận mệnh an bài nhưng tận đáy lòng vẫn không khỏi ôm ấp tình yêu và nỗi nhớ mong của mình với Lưu Huyên Thần.
Nỗi nhớ mong ngày qua ngày tích tụ lại đã biến thành một tấm lưới vây bủa khiến Nguyễn Nhược Nam không thể nào thoát ra được. Vân Ánh Lục đột nhiên trở nên trầm mặc, phản ứng của Nguyễn Nhược Nam giống như từng viên đá không ngừng gây ra những đợt sóng trào mạnh mẽ trong lòng cô.
Nguyễn Nhược Nam đã là thê tử của Lưu Huyên Thần nên không có gì ngạc nhiên khi nàng ấy có tình cảm sâu nặng như vậy, nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là có nữ nhân khác ở trước mặt mình lại thể hiện tình yêu của họ với phu quân của cô.
Vân Ánh Lục ý thức được rằng, mình đã được gả cho người đàn ông không chỉ thuộc về một mình cô. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ có phi tần khác chạy tới khóc lóc về việc tranh sủng nữa kia!
Cảm giác được ân sủng cũng thật chua xót quá!
Trong cô vừa mới có một chút tự tin giờ đã lại dao động.
Mặc dù đã ngủ một giấc dài nhưng Vân Ánh Lục vẫn cảm thấy mệt mỏi nên ăn trưa xong, mới đặt bát xuống cô đã ngáp dài ngáp ngắn.
“Nàng đi nghỉ cùng ta đi, nàng xem mắt nàng vẫn còn đỏ kìa”. Lưu Huyên Thần kéo cô vào lòng, vuốt ve mái tóc đen nhánh.
“Thôi, lát nữa thiếp phải xuất cung khám bệnh cho Tần công tử rồi”. Cô nhắm mắt khẽ nói, “Huyên Thần, đêm nay thiếp muốn quay về Vân phủ ở cùng cha mẹ một hôm có được không?”
Vẻ mặt Lưu Huyên Thần chợt trở nên u uẩn, khó hiểu, “Uyển Bạch, chúng ta đã thành thân rồi mà!”
Vân Ánh Lục đỏ mặt lẩn tránh. “Nhưng hôn lễ… còn chưa cử hành”.
Lưu Huyên Thần đột nhiên nghiêm giọng chấn chỉnh. “Uyển Bạch, y thuật của nàng so với hiện tại tiến bộ gấp trăm ngàn lần mà sao tư tưởng lại lạc hậu đến vậy? Nếu nàng để ý tới lễ tiết thì hôm ở hành cung đã không quyến rũ ta như vậy. Ta e là nàng không phải để ý đến lễ tiết mà là đang trốn tránh điều gì đó phải không?”
“Đâu có, đâu có…” Cô ngập ngừng, ánh mắt có phần dao động. Lưu hoàng thượng sao thông minh quá vậy, chàng có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?
“Vậy sao chưa đại hôn mà nàng đã ghét phải ở cùng ta? Nếu đã như vậy, ta sẽ không ép nàng nữa. Dù sao giờ đây danh tiếng của Vân thái y đã lẫy lừng thiên hạ, ta dù thân là thiên tử chí tôn cũng không dám bức ép”. Lưu Huyên Thần nhìn cô đầy giận dỗi.
“Huyên Thần, tối nay nhất định thiếp sẽ không về muộn, chàng chờ thiếp cùng ăn tối nhé”. Cô cuống quýt dỗ dành.
Cô không phải là người giỏi oán thán cũng không muốn phải hối tiếc về sau. Được yêu là hạnh phúc chứ không có gì sai trái.
“Nàng không miễn cưỡng chứ”. Người đàn ông của cô uy nghi hỏi.
“Không hề, đây là nhà thiếp mà, thiếp phải về nhà mình chứ. Á…đau…” Lưu Huyên Thần đột nhiên cắn nhẹ tay cô khiến lòng bàn tay mềm mại lưu lại một hàng dấu răng mờ mờ.
“Ta tưởng nàng không hiểu, hóa ra là nàng hiểu rất rõ!” Lưu Huyên Thần đắc ý nói. “Lần sau nếu nàng còn dao động ta sẽ không chỉ trừng phạt như thế này đâu. Đi thôi, xe ngựa đang chờ bên ngoài rồi”. Lưu Huyên Thần nắm tay cô, lạnh lùng đi ra ngoài.
Ngày hôm trước còn dịu dàng chân thành nói muốn ở cạnh hắn, giờ chưa gì mới quay đi đã muốn đẩy hắn ra? Trở mặt nhanh thật đấy! Nàng suy nghĩ gì trong đầu, hắn sao lại không biết?
Còn muốn hắn phải thể hiện thế nào nữa thì nàng nhớ kỹ đây? Hắn không chỉ nói mà những gì cần làm hắn đều đã làm. Chỉ còn thiếu khắc lời thề của hắn vào lòng nàng thôi.
Lưu Huyên Thần vừa đỡ Vân Ánh Lục lên xe, cô đột nhiên xoay người hôn nhẹ lên môi hắn rồi nhanh chóng chui vào trong xe, kéo mành xuống.
“Xin lỗi, chồng yêu”. Khi nụ hôn lướt qua, hắn rõ ràng nghe được bên tai câu nói này thoảng qua. Lưu Huyên Thần nhìn theo bóng xe ngựa xa dần lòng tràn đầy hạnh phúc.
Ngày hôm nay, Tần phủ vẫn là ngựa xe như nước, nhưng không phải là người vây xem ồn ào mà là nhóm bạn làm ăn với Tần phủ và một số bằng hữu đến thăm Tần công tử. Tin Vân Ánh Lục phẫu thuật thành công đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Đông Dương. Người kể chuyện thêm mắm thêm muối khiến câu chuyện càng lúc càng trở nên ly kỳ. Vân Ánh Lục bỗng chốc trở thành tiên tử không gì là không làm được.
Ai mà chẳng tò mò với tiên tử nên họ tới Tần phủ vừa là để thăm người bệnh lại vừa muốn tận mắt xem dung nhan thực sự của tiên tử thế nào.
Những không ngờ, “tiên tử” nghiêm lệnh trong mấy ngày này Tần Luận cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và hạn chế tiếp xúc với người ngoài. Mà “tiên tử” cũng không thường xuyên ở trong phủ. Cho nên những người đó hưng phấn bừng bừng bước vào Tần phủ để rồi lại mặt mày ủ ê đi về. Vì thế, tung tích “tiên tử” lại càng được che phủ bởi tấm mạng huyền bí.
Thế nhưng, có một người Tần phủ không hạ lệnh tiễn khách.
“Đỗ đại nhân, mời ngài ngồi.” Trúc Thanh mỉm cười dịu dàng nói lời chào hỏi với Đỗ Tử Bân rồi đặt trước giường Tần Luận một chén trà, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
Hai đêm nay, Tần Luận đã được chuyển sang sương phòng của mình. Mặc dù sắc mặt vẫn vàng như nghệ nhưng tinh thần hắn đã khá lên rất nhiều.
“Sao Trúc Thanh lại ở chỗ công tử?” Đỗ Tử Bân do dự một lát rồi hỏi.
“Ánh Lục lo gia nhân trong phủ tay chân lóng ngóng không biết chăm sóc người bệnh nên để Trúc Thanh lại chăm sóc ta. Ta giờ như cái bình sứ dễ vỡ làm khó nàng ấy rồi”. Tần Luận mỉm cười tự giễu.
Đỗ Tử Bân nhíu mày quan sát khắp phòng rồi thở dài nói.“Ánh Lục đối với công tử đặc biệt”.
Hắn và Tần Luận đều từng có hôn ước với Ánh Lục, nhưng có lẽ… trong lòng Ánh Lục, Tần Luận vẫn luôn quan trọng hơn hắn.
Tần Luận mím đôi môi khô nứt, nghiêm giọng nói “Đỗ đại nhân, không phải đại nhân đang nghĩ Ánh Lục chữa bệnh cho ta vì nàng vẫn còn tình cảm với ta chứ?”
Đỗ Tử Bân im lặng không đáp.
“Ta cũng ước là như vậy, thế nhưng Ánh Lục đối với ta chỉ là tận trách của người thầy thuốc mà thôi, nói chính xác ra thì nàng ấy đối với ta nhiều nhất cũng chỉ như một hảo bằng hữu chứ không hề có kỳ tình cảm nam nữ gì. Thật ra, người Ánh Lục thực sự để ý đến là đại nhân”.
Đỗ Tử Bân ngẩn ngơ tự vấn, vì sao hắn không cảm nhận được điều này?
Tần Luận thở dốc, cố nói thêm, “Hôm ở Linh Vân các, chứng kiến việc đại nhân làm, nếu là người khác thì hẳn đã khóc lóc ầm ĩ, phẩy tay bỏ đi rồi. Nhưng Ánh Lục vì tôn nghiêm của đại nhân mà ngay cả danh tiết cũng không màng, chẳng lẽ đó không phải là vì thực lòng quan tâm tới đại nhân sao? Tới lúc đó, ta mới quyết định buông bỏ Ánh Lục”.
Đỗ Tử Bân kinh ngạc đứng bật dậy, hốt hoảng hỏi. “Hôm đó ở Linh Vân Các, ta…đã làm gì?”
Tần Luận mệt nhọc nhắm nghiền mắt. “Nếu Ánh Lục không nói gì với Đỗ đại nhân thì đại nhân cứ coi như là không biết đi! Đừng lãng phí khổ tâm của Ánh Lục. Cám ơn đại nhân đã ghé thăm, ta mệt rồi, Đỗ đại nhân đi thong thả.”
Đỗ Tử Bân giống như du hồn lảo đảo ra khỏi Tần phủ, hắn dắt ngựa vật vờ đi trên đường. Rất nhiều chuyện lướt qua không ngừng trong đầu khiến hắn vô cùng bối rồi, nghi hoặc.
Không được, hắn nhất định phải tra ra chân tướng sự việc.
Đỗ Tử Bân nhảy phắt lên lưng ngựa, nắm dây cương phi thẳng tới Linh Vân các.
Linh Vân các gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến Kì công tử bận tối mắt tối mũi. Kì Tả Thừa tướng và Tề vương bỏ ra không biết bao nhiêu bạc mời được mấy gã dị nhân chuyên hạ cổ từ Bắc triều đến, nhưng không biết tại sao, vừa rời khỏi Linh Vân các bọn họ đã mất tăm mất tích. Y hoài nghi đám người này lén trở về Bắc triều hoặc đã bị kẻ khác bắt cóc.
Thế nhưng ai bắt bọn họ mới được chứ? Ai có thể ngờ mấy gã ngoại quốc lại ẩn thân ở một nơi trăng hoa như thế này, hơn nữa việc bọn họ ở trong này là tuyệt mật cơ mà.
Ai lại có mắt thần, nhìn xuyên thấu qua tường được nhỉ?
Y trở về bẩm báo với phụ thân, Kì Tả Thừa tướng lạnh lùng bảo y không được phép lộ ra cũng không cần tìm kiếm, cứ coi như chưa từng trông thấy mấy người này là được rồi.
Y lấy làm khó hiểu nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của phụ thân.
Đó chưa phải là rắc rối duy nhất, còn có một chuyện khác khiến hắn đau đầu hơn. Các cô nương trong Linh Vân các dạo gần đây đột nhiên không an phận, lén lút truyền tai nhau rằng trong thành Lâm Sơn mới mở một Túy Hồng Viện còn lớn hơn Linh Vân các gấp mấy lần, không chỉ có đình đài lầu các tao nhã, mà tiền thưởng cho các cô cũng cao hơn. Ở đó còn có cả các nhạc sư và vũ sư được vời từ Tây Vực đến để luyện ca múa cho các cô. Ở Túy Hồng Viện một năm, các cô nương có thể kiếm đủ bạc để tự mua cho mình một tiểu viện không nhỏ rồi. Thử ngẫm xem, cơn gió mát này thổi tới, lòng ai mà không ngứa ngáy cơ chứ?
Cùng là phường buôn phấn bán hương, dựa vào cái gì mà người ta kiếm được nhiều, chúng ta kiếm được ít chứ? Các cô nương có chút nhan sắc trong Linh Vân các bắt đầu rục rịch rời đi. Người có bạc thì tìm cách chuộc thân, người không có bạc thì nghĩ cách bỏ trốn.
Chỉ trong vào ngày, các cô nương ở Linh Vân các đã đi quá nửa, lại đều là hàng mỹ nữ thượng đẳng. Mỹ nữ xoay gót bỏ đi, khách quen lại không đuổi theo chiếu cố sao? Kì công tử mặc dù không dựa vào đây mà sống, nhưng tốt xấu gì cũng là sản nghiệp mình gây dựng nên, nhìn tình cảnh như vậy tâm tình y có thể tốt được không?
Trong Kì phủ cũng không lấy gì làm thái bình, Kì Sơ Thính ba ngày hai lượt chạy về phủ khóc sướt mướt. Lúc đầu, Tề vương còn ý tứ tới đón về sau thì thẳng thắn tỏ rõ thái độ lạnh nhạt. Nếp nhăn trên trán Kì Tả Thừa tướng càng ngày càng hằn sâu, không khí trong phủ lúc nào cũng nặng nề khiến Kì công tử ở nhà thì buồn mà ở trong các cũng phiền. Thời gian này thật sự là vất vả. Y không để ý thân phận công tử của thừa tướng, tự mình ra sân khấu trấn thủ chỉ huy, xem có thể xoay chuyển càn khôn hay không?
Trời còn chưa tối hẳn, y đã sai đám quy nô treo đèn lồng đỏ khắp dọc hành lang. Cửa lớn mở toang, các cô nương trang điểm lộng lẫy xếp thành hang dài chờ tiếp khách. Trong các, hạt dưa, hoa quả, trà bánh, từng đĩa được xếp ngay ngắn.
Mới vừa sắp xếp xong xuôi, đã nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, Kì công tử vui mừng thầm nghĩ hôm nay khách tới sớm thật. Các cô nương mặt mày rạng rỡ, nhất tề ngẩng đầu sẵn sàng đón khách.
Người khách giao cương ngựa cho quy nô, sải bước vào trong.
“Đỗ đại nhân… sao lại là ngài?” Kì công tử vừa thấy Đỗ Tử Bân, mặt mày biến sắc, tóc gáy dựng đứng cả lên.
Đỗ Tử Bân lạnh lùng nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt dừng trên người một cô nương đang liếc mắt đưa tình với hắn. Chính là cô gái mặc áo đỏ chủ động chào hỏi trên đường mấy hôm trước.
“Sao vậy, bản quan không thể tới đây à?” Đỗ Tử Bân quay sang nhìn Kì công tử hỏi.
Kì công tử cười gượng quay về phía Đỗ Tử Bân chìa tay mời ngồi rồi cuống quýt thanh minh. “Không, không! Đỗ đại nhân là quân tử văn nhã, thuần khiết thanh cao, Linh Vân các lại là nơi phong hoa tuyết nguyệt e là sẽ làm bẩn phẩm cách của đại nhân thôi”.
“Kì công tử nói như vậy là không muốn chào đón bản quan thì phải?” Đỗ Tử Bân vén áo bào, thoải mái ngồi xuống.
Kì công tử vội xua tay, “Không, không, ai đã tới tới đây thì đều là khách cả. Được đón tiếp Đỗ đại nhân, đương nhiên là vinh hạnh của Linh Vân các rồi”. Y đánh hơi thấy Đỗ Tử Bân không phải đến để thưởng hoa ghẹo nguyệt mà là có ý đồ khác nhưng lại không nghĩ ra cách gì để đuổi đi, nên đành cố ý trì hoãn, “Đỗ đại nhân, vậy cho phép tiểu đệ giới thiệu cho huynh một vị giai nhân”.
“Không cần, chọn cô này đi!” Đỗ Tử Bân chỉ vào cô nàng vừa nháy mắt với hắn.
“Đỗ đại nhân, còn cả thiếp nữa!” Trong hàng, một cô ả khác cũng lớn tiếng tranh đoạt.
“Được,ta chọn hai cô này”. Đỗ Tử Bân gật đầu.
“Vẫn là hai người đó sao? Đỗ đại nhân hẳn chưa quên tình xưa nghĩa cũ đây mà”. Kì công tử cười dâm đãng, nhanh chóng sai quy nô dẫn Đỗ Tử Bân lên phòng. Hai cô nàng vui mừng khôn xiết mỗi người một bên vây quanh Đỗ Tử Bân đi như chạy lên lầu.
Mỗi bước chân lên lầu, trái tim Đỗ Tử Bân lại bị xé toạc thêm một mảnh.
Có một số việc hắn có thể đoán ra tám chín phần. Nhưng thôi, nếu đã đến đây thì cứ hỏi cho cẩn thận, đây là thói quen của hắn.
Sau khi quy nô mở cửa phòng, đưa lên trà bánh rồi lui xuống. Vừa thấy Đỗ Tử Bân đóng cửa lại, hai cô ả uốn éo không ngừng, mỉm cười liếc mắt đầy quyến rũ với hắn.
Đỗ Tử Bân nghiêm mặt, chỉ về phía giường bảo hai ả ngồi xuống.
Hai cô nàng hồ nghi liếc nhau, bất an đi tới giường rồi khép nép ngồi xuống. Đỗ Tử Bân lấy một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, lạnh lùng quan sát bọn họ.
Hai cô nàng vừa thấy bạc, mắt híp cả lại vì thèm muốn.
“Đỗ đại nhân, đêm nay ngài muốn từng người hay là giống như lần trước, tỉ muộn chúng em cùng phục vụ?” Cô ả liếc mắt đưa tình lúc trước bỡn cợt hỏi.
“Hôm nay bản quan không có hứng thú với chuyện đó”. Đỗ Tử Bân dằn lòng tiếp tục tra hỏi, “Bản quan vô cùng vấn vương dư vị ngày hôm đó. Vì vậy hôm nay, chúng ta chơi một trò chơi, ai nói rõ được chuyện ngày hôm ấy không sót chữ nào thì nén bạc này thuộc về người đó.”
“Đỗ đại nhân, ngại không gạt chúng tiểu nữ chứ?” Hai cô nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Bản quan không lừa các ngươi, nhưng muốn được nghe kể thật tường tận, từ khi bản quan đến Linh Vân các cho đến khi rời khỏi phòng, trong lúc đó ai đã vào. Không được phép bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất”.