Bầu trời phía đông vừa rạng, một đám mây đen từ phía tây đã vội thổi tới khiến sắc trời tối sầm cả lại. Chỉ trong chốc lát, mưa bụi bắt đầu giăng kín, liên miên không dứt.
Một chiếc xe ngựa màu nâu, cửa che mành sa dừng lại trước cổng Vân phủ, hai xa phu cao lớn cảnh giác đảo mắt nhìn khắp bốn phía, cung kính mời một chàng trai anh tuấn, khí vũ hiên ngang trong xe bước xuống.
Người này vẻ mặt an nhiên, ra hiệu với xa phu, ý bảo đến gõ cửa. Trời vẫn còn nhá nhem tối, người trông cửa của Vân phủ chật vật mãi mới bước được xuống giường, dụi mắt hỏi. “Công tử, cậu tìm ai vậy?”
Chàng trai trẻ tuổi phe phẩy chiếc quạt giấy, phủi đi mấy giọt nước mưa dính ướt trên người, trầm giọng đáp: “Ta có hẹn với Vân tiểu thư, hôm nay cùng đi tiễn một người bạn. Nàng ấy đã dậy chưa?”
“Vậy mời công tử vào trong tránh mưa, để lão đi đến hậu viện xem sao. Này, Trúc Thanh”, người trông cửa quay đầu nhìn thấy Trúc Thanh đang múc nước giếng trong sân, vội gọi, “Có vị bằng hữu của tiểu thư đến tìm, tiểu thư dậy chưa?”
“Ai lại tới sớm như vậy chứ?” Trúc Thanh chật vật kéo gàu, khẽ mím môi lẩm bẩm. Sau đó, nàng ta vẩy sạch nước trên tay, thong thả bước ra cổng xem sao.
“Á...” Trúc Thanh trông thấy vị công tử đứng ở ngoài cổng, sợ hãi bịt chặt miệng, xoay người chạy nhanh về khuê phòng của Vân Ánh Lục. Cả Vân phủ bị đánh thức bởi tiếng thét chua như giấm của nàng ta. “Tiểu thư, mau mau... là người đó... hoàng...” Trúc Thanh hổn hển nói không thành lời.
Người bị nàng đánh thức xoay người quay lại, nhưng chỉ nghe thấy nửa câu trên, nửa câu sau thì chẳng biết là gì, một đám hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Vân Ánh Lục buộc dây lưng xong, từ trên lầu bước xuống.
Quả thực không nên để người kia phải đợi lâu.
“Tiểu thư, người... tự mình tới đón cô tiến cung?” Trúc Thanh lắp bắp hỏi.
“Không phải!” Vân Ánh Lục rảo bước nhanh hơn, “Em đừng hét lên như thế, bộ muốn cả thành Đông Dương này biết hay sao. Anh ta không phải là người có thân phận bình thường, tuyệt đối phải giữ bí mật.
“Vâng, vâng!” Trúc Thanh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đột nhiên nàng đứng sững lại, “Tiểu thư, em chỉ tiễn tiểu thư tới đây thôi, không ra cổng đâu”. Nàng vừa rồi nhất thời kinh hoảng, còn chưa kịp hành lễ với hoàng thượng.
Hoàng thượng người sẽ không trách tội nàng chứ?
Vân Ánh Lục liếc nhìn Trúc Thanh rồi gật đầu chấp thuận. Lưu Huyên Thần đang đứng trong sảnh, tao nhã ngắm nghía chiếc quạt trong tay.
Vân Ánh Lục bước vào, trông thấy người trông cửa đang đứng cạnh, nên không chào Lưu Huyên Thần, chỉ mỉm cười hỏi. “Chờ lâu không?” Hoàn cảnh bất thường lại sinh ra thân thiết.
Lưu Huyên Thần nhướn mày giễu cợt, “Cũng không phải lần đầu chờ Vân thái y. Muốn gặp nàng, dù sao cũng phải học cách kiên nhẫn”.
Đôi mắt Vân Ánh Lục cong lại thành hình bán nguyệt vui vẻ. “Sao lại có chuyện đó chứ, anh ra lệnh một tiếng, tôi nhất định sẽ chạy đến ngay”.
Lưu Huyên Thần nhún vai, mặt vẫn lạnh tanh như thể vừa nghe xong một câu chuyện cười kém duyên. Xa phu vén mành lên, hai người lần lượt bước lên xe. Vân Ánh Lục nhìn trước nhìn sau một hồi rồi ngạc nhiên hỏi, “La công công sao không theo cùng? Chỉ có mấy thị vệ này thôi ư?”
“Nàng cho là ngự giá thân chinh, phất cờ nổi trống, rêu rao qua phố thì hay lắm sao?” Lưu Huyên Thần liếc mắt nhìn cô đầy khinh thường, “Đều là chuyện tốt mà nàng gây ra, trẫm có thể để lộ ra sao?”
“Trên đời này còn có chuyện Lưu hoàng thượng không thể để lộ sao?” Vân Ánh Lục vặn hỏi, vẻ mặt điềm đạm dịu dàng. Xe ngựa quành qua một góc rẽ, người hơi nghiêng về phía trước, cô nắm chặt lấy thành ghế.
“Chuyện mà Vân thái y làm, mười chuyện thì có chín chuyện không thể để lộ”.
“Tôi toàn làm những chuyện kinh khủng như vậy sao?” Vân Ánh Lục chống cằm, nghiêng mặt nhìn hắn.
“Còn dám nói nữa sao”. Lưu Huyên Thần hậm hực đáp. “Nhưng trẫm vốn không phải người khoan dung độ lượng, sớm muộn gì nàng cũng phải trả giá thôi”.
Vân Ánh Lục cười khẽ, “Chỉ cần Lưu hoàng thượng sai bảo, vi thần nhất định không phụ lòng người”.
“Dám vỗ tay cam kết không?” Lưu Huyên Thần khích bác giơ tay lên.
Vân Ánh Lục vỗ tay đánh bộp, “Có gì là không dám chứ!”
Năm ngón tay của Lưu Huyên Thần siết lại, nắm chặt tay cô, khóe miệng vương chút nét cười mờ ám. Xe ngựa rời khỏi thành một lúc rồi dừng lại ở thập lý đình[1] ở ngoại thành. Trong đình, một đôi nam nữ đang đứng trú mưa, cách đó không xa là một cỗ xe bốn ngựa đang đỗ dưới tàng cây ven đường.
[1] Thời xưa, các thành trì cách nhau rất xa nên thường xây đình để người đi đường nghỉ chân. Thập lý đình hay trường đình là những ngôi đình cách nhau mười dặm.
Vân Ánh Lục chạy vội vào thập lý đình tránh mưa.
“Vân thái y!” Một tiếng gọi vui mừng cất lên. Cô còn chưa định thần lại thì đã bị một cô nương lạ mặt lao đến ôm chầm lấy.
Vân Ánh Lục ngạc nhiên, không dám tin vào tai mình.
“Nương nương?” Cô khẽ gọi.
“Là nguyên soái phu nhân!” Gương mặt đầy sẹo của Ngu Tấn Hiên khẽ co giật, hắn dịu dàng vỗ vai thê tử, ý dặn nàng không nên quá kích động.
Ngu Mạn Lăng buông Vân Ánh Lục ra, quay đầu đối diện với ánh mắt ôn hòa của Lưu Huyên Thần, trong nháy mắt, lệ tuôn như mưa. “Hoàng thượng!” Nàng nhẹ nhàng khom người hành lễ quân thần với Lưu Huyên Thần.
“Mạn Lăng, vừa thành thân đã quay sang khách khí với trẫm là sao?” Lưu Huyên Thần mỉm cười đỡ Ngu Mạn Lăng dậy.
Vân Ánh Lục lén lút quan sát nét mặt mọi người. Rõ ràng cô chưa hề nói gì với Lưu hoàng thượng, sao anh ta lại biết hoàng hậu giả chết, còn được gả cho Ngu nguyên soái nữa chứ?
Ông trời ơi, ông trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô lúc thì nhìn Ngu Mạn Lăng lúc thì quay sang Lưu hoàng thượng. Lưu Huyên Thần ném cho cô ánh mắt “sẽ tính sổ với nàng sau”, rồi quay sang hàn huyên với Ngu Tấn Hiên.
“Đại quân xuất phát đã bao lâu rồi?”
“Thần đã cho phó soái dẫn quan xuất phát từ canh năm, hiện tại hắn đã đi được ngoài năm mươi dặm, lát nữa thần cho ruổi ngựa đuổi theo. Tối qua, lương thảo đã được vận chuyển an toàn, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Hoàng thượng yên tâm, không đánh lui tặc tử Bắc triểu, thần tuyệt đối không quay về triều gặp người”.
“Trẫm tin khanh”, Lưu Huyên Thần quay lại nhìn Ngu Mạn Lăng, “Mạn Lăng, Từ Ânay về sau, muội không được phép thở ngắn than dài nữa. Trẫm thật sự vui thay cho hai người đấy, đây quả là kết cục tốt đẹp nhất cho cả ba chúng ta”.
“Hoàng thượng, tạ ơn người đã luôn khoan dung thần thiếp. Năm năm trong cung, thần thiếp đã sống rất vui vẻ”. Ngu Mạn Lăng tủm tỉm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không tiêu hóa nổi của Vân Ánh Lục, nói tiếp. “Thần thiếp có thể thỉnh cầu hoàng thượng một chuyện không?”
“Nói đi!”
“Xin hoàng thượng hãy đối đãi với Vân thái y như với thần thiếp trước kia. Tất cả những thứ thần thiếp có được hôm nay, nếu không có Vân thái y, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng nơi đáy nước mà thôi. Thần thiếp nợ Vân thái y nhiều lắm”.
Hồn phách Vân Ánh Lục rốt cuộc cũng chịu quay về chốn cũ, cô vội vàng xua tay. “Không, không cần đâu, đấy chỉ là việc tôi nhấc tay là xong thôi. Hoàng hậu nương nương, à quên, nguyên soái phu nhân không nợ gì tôi hết, nếu là người khác tôi cũng sẽ làm vậy”.
“Nàng xem mình là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao?” Lưu Huyên Thần chớp thời cơ châm chọc. Ngu Tấn Hiên và Ngu Mạn Lăng nhìn nhau bật cười.
“Thừa tướng và phu nhân có sao không?” Nhắc tơi thừa tướng, ánh mắt Lưu Huyên Thần tối sầm lại, nhưng mọi thứ lướt qua rất nhanh, rất khó để nhận ra.
Ngu Mạn Lăng khẽ cười trả lời, “Đương nhiên là kinh hoảng vô cùng. Phụ thân còn nghiêm khắc răn dạy muội và phu quân một trận, thiếu chút nữa là lấy côn bổng ra đánh phạt”.
“Thà bị đánh ta còn thấy dễ chịu hơn”. Ngu Tấn Hiên lầm bầm trong miệng.
“Thừa tướng có bỏ qua không?” Lưu Huyên Thần hỏi thẳng.
“Phụ thân nói thần phải sống phải chết trung thành với hoàng thượng, bằng không sao có thể xứng với lòng khoan dung như biển cả của hoàng thượng”.
“Được rồi, được rồi, đừng tâng bốc trẫm nữa. Ba chúng ta là bằng hữu tốt nhiều năm, có thể nhìn thấy người có tình sống bên nhau, âu cũng coi như giải quyết xong một tâm nguyện của trẫm. Thôi không nói nhiều nữa, chờ khi nào hai người đem tin khải hoàn quay về, trẫm nhất định sẽ lại ra thập lý đình nghênh đón”.
Ngu Tấn Hiên trịnh trọng gật đầu, hắn kéo Ngu Mạn Lăng cùng quỳ, hai người hành lễ trọng với Lưu Huyên Thần rồi Ngu Tấn Hiên quay sang Vân Ánh Lục chắp tay nói: “Vân thái y, đại ân này không lời nào cảm tạ cho hết. Ngày sau bản soái có chỗ nào hữu dụng, xin cô nương cứ mở lời”.
“Phu quân, sau này chàng nhất định sẽ có cơ hội dốc sức vì Vân thái y”. Ngu Mạn Lăng thân thiết cầm tay Vân Ánh Lục, “Vân thái y, ta tin rằng có một ngày chúng ta sẽ có quan hệ mật thiết hơn, sẽ lại cùng nắm tay trò chuyện thoải mái trong tẩm điện”.
Vân Ánh Lục vui vẻ gật đầu, “Tôi rất mong chờ ngày ấy”. Cô vốn không đủ tinh tế để nhận ra ẩn ý trong lời Ngu Mạn Lăng, nhưng Lưu Huyên Thần thì không như vậy, mắt phượng nhíu lại, hắn quở trách nhìn Ngu Mạn Lăng.
Ngu Mạn Lăng cả cười rồi dịu dàng bước lên xe ngựa cùng phu quân. Trong giây lát, cỗ xe ngựa kéo nhanh chóng biến mất trong màn mưa bụi mịt mù.
“Phu quân, sao thiếp thấy chàng đối với hoàng thượng còn tốt hơn cả với thiếp?” Ngu Mạn Lăng nhìn Ngu Tấn Hiên vẫn đang quay mặt dõi mắt nhìn theo sau, vẻ mặt phụng phịu đầy ghen tỵ.
Thập lý đình càng lúc càng xa ngút mắt.
“Hoàng thượng đối với ta mà nói, không chỉ là một vị quân chủ, người còn là bằng hữu, là...” Ngu Tấn Hiên thu hồi ánh mắt, yêu thương ôm Mạn Lăng trên đầu gối mình, “Nàng ghen tị sao?”
Ôi, nguyên soái xuất chinh sa trường mà không cưỡi chiến mã, lại ngồi trong xe ngựa cùng thê tử, không biết bọn lính dưới trướng sẽ đồn thổi thành giai thoại gì đây?
Ngu Mạn Lăng tháo chiếc mũ sa che mặt xuống, cười nói: “Có một chút! Nếu có một ngày thiếp và hoàng thượng cùng rơi xuống sông, chàng sẽ cứu ai trước?”
“Đương nhiên là hoàng thượng”. Ngu Tấn Hiên chẳng hề do dự đáp.
Mạn Lăng bĩu môi hờn dỗi, “Phu quân độc ác, chờ chàng cứu hoàng thượng xong, nói không chừng thiếp đã chết đuối rồi, khi đó chàng sẽ phải hối hận cả đời”.
“Không đâu, nếu không cứu được nàng, ta sẽ đuổi theo tới tận Âm phủ, lấy mạng mà đền”. Khẩu khí anh dũng hoàn toàn không giống nói đùa.
“Ôi, phu quân ta thật đúng là không ngốc bình thường. Chàng yên tâm đi, tình huống đó không thể xảy ra đâu. Hoàng thượng được bảo vệ cẩn mật như vậy, ngay đến cả mép sông chắc gì đã được lại gần, dù nhỡ có sẩy chân rơi xuống nước, thì đám thị vệ đông như kiến cỏ của người cũng sẽ hăng hái nhảy xuống ứng cứu. Thiếp hiểu phu quân, hoàng thượng trong lòng chàng rất quan trọng, thiếp cũng vậy, nên mới thật tâm chúc phúc huynh ấy. Kỳ thật huynh ấy là người rất trọng tình cảm, hậu cung phi tần nhiều như mây, nhưng trong lòng huynh ấy vô cùng cô đơn. Năm năm thiếp ở trong cung, chưa từng thấy huynh ấy sủng ái, thổ lộ tình cảm với ai. Nhưng mà, hiện tại hình như huynh ấy đã không còn cô đơn nữa, lại còn biết nói đùa, thật là mất uy thiên tử”.
“Nàng muốn nói đến Vân thái y sao?” Ngu Tấn Hiên nhíu mày.
Ngu Mạn Lăng gật đầu.
Tấn Hiên mỉm cười, hắn cũng cảm thấy dạo gần đây tính tình hoàng thượng đã thay đổi, nhưng hóa ra là để chinh phục trái tim Vân thái y sao, hắn tặc tặc lưỡi. Con đường tình ái của hoàng thượng xem ra còn đằng đẵng lắm đấy!
Tại thập lý đình, Vân Ánh Lục và Lưu Huyên Thần cũng không lưu lại lâu, cỗ xe ngựa của vợ chồng Ngu Tấn Hiên vừa khuất dạng, hai người cũng xoay người về xe.
Vừa lên xe, Lưu Huyên Thần liền nhìn Vân Ánh Lục chằm chặp, ra chiều có oán phải trả, có nợ phải chịu. Dưới ánh mắt chòng chọc của hắn, Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, giơ tay chịu trói. “Lưu hoàng thượng, tạ ơn anh...”
“Nàng tạ ơn trẫm chuyện gì?” Lưu Huyên Thần nhanh chóng ngắt lời, “Không ít lần trẫm cho nàng cơ hội tự thú, nhưng nàng vẫn mặt không đổi sắc, một mực chối từ. Nàng đúng là một tiểu hồ ly biết che giấu cái đuôi đong đưa của mình. Hôm nay trẫm dẫn nàng tới đây là nàng tận mắt chứng kiến, không còn dám nói bừa. Nói đi, nàng có lừa trẫm không?”
“Có”. Vân Ánh Lục cúi đầu hối lỗi.
“Vân Ánh Lục ơi là Vân Ánh Lục, nàng mượn gan ông trời sao? Nàng dám trộm hoàng hậu của trẫm để nam nhân khác cưới làm vợ, nàng nói xem sự sỉ nhục đó trẫm có thể nuốt trôi hay không?”
“Không thể. Hả?” Vân Ánh Lục ngẩng đầu ngạc nhiên, “Lưu hoàng thượng, không phải anh vẫn muốn tác hợp cho Ngu nguyên soán và hoàng hậu sao?”
“Đó là chuyện của trẫm, vì sao nàng phải nhúng tay vào? Nàng liên quan gì tới trẫm chứ!”
Ánh mắt như hổ rình của Lưu Huyên Thần càng lúc càng ghé sát, Vân Ánh Lục bất giác lùi người ra sau, nhưng sau lưng là thành xe, không còn chỗ để trốn nữa rồi.
Cô dán sát người vào vách xe, thất thần nhìn đôi mắt sáng rực của Lưu Huyên Thần, hồn xiêu phách lạc, không biết nên xử trí thế nào.
“Lưu hoàng thượng, thực xin lỗi! Tôi xin nhận lỗi với anh”. Giọng cô không khỏi có chút nghẹn ngào lo sợ.
“Nhận lỗi? Nhận lỗi có thể khiến hoàng hậu trở về bên trẫm sao?”
“Nếu nương nương trở về, người trong cung sẽ bị dọa đến điên mất”.
“Nhưng còn trẫm thì sao, nàng tính bồi thường thế nào?” Hắn sang sảng quát lớn.
Vân Ánh Lục chớp mắt liên tục, như thể vừa mới có một con côn trùng xúi quẩy bay vào mắt, cắn răng trả lời: “Vậy tôi cam tâm... ngồi tù”.
“Ngồi tù trẫm lại phải ngồi cùng nàng, canh đám chuột rắn không cho chúng xơi tái nàng. Thị vệ trong cung cũng phải tăng ca bảo vệ nàng trước đám người lòng lang dạ sói kia. Đây không phải là lại gây thêm phiền phức sao? Ngồi tù không được”.
Chém đầu đương nhiên càng không được, cô vẫn còn yêu mạng sống lắm!