Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 81: Ngoại truyện 1: Mộng trong kiếp trước

"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết. . . . . ." Quỳ trên mặt đất, nghe giọng nói thái giám lanh lảnh tuyên chỉ, Cầu Thế Trinh hận không thể đứng lên, nhào tới bịt miệng người đang đọc chiếu chỉ kia.

" Cầu Thế Trinh, tiếp chỉ tạ ơn, Cầu Thế Trinh, tiếp chỉ tạ ơn. . . . . ."

Thái giám gọi liền mấy câu, Tần Minh Trí quỳ gối phía sau Cầu Thế Trinh sốt ruột giục hắn: "Gia, mau lĩnh chỉ tạ ơn."

Cầu Thế Trinh ngây ngốc giơ hai tay lên tiếp nhận thánh chỉ, câu nói: thảo dân lĩnh chỉ tạ ơn đã ở trên môi, nhưng mãi vẫn không nên lời.

"Công công thứ lỗi, Gia nhà ta vui quá đến thất thần, công công chớ trách." Tần Minh Trí bò lên, lấy ra một tờ ngân phiếu vội vàng đưa tới.

"Chuẩn bị hôn lễ đi." Thái giám lườm một chút, một ngàn lượng, vừa lòng cười, cũng không so đo việc Cầu Thế Trinh coi rẻ thánh ân.

Đưa thái giám tiễn ngoài cửa lớn, Tần Minh Trí quay lại vẫn thấy Cầu Thế Trinh còn đang ngơ ngác quỳ ở đó, bất an hỏi: "Gia, thời gian chỉ có ba ngày, hiện tại phải đi chuẩn bị đồ để thành thân chắc không còn kịp rồi, hay có thể dùng tạm những đồ đã chuẩn bị trước cho hôn lễ của Gia và Thanh Lạc cô nương không?"

"Chuẩn bị cái gì? Ai nói ta muốn thành thân với Tiêu Nguyệt Mị?" Cầu Thế Trinh hoắc mắt từ trên mặt đất đứng lên, thân thể cao lớn đầy sát khí tiến tới gần Tần Minh Trí: "Cái gì cũng không cần chuẩn bị, ta không thành thân, muốn thành thân, ta cũng phải thành thân với Thanh Lạc."

"Gia. . . . . ." Tần Minh Trí bị dọa đến lui vài bước, ở trước ánh mắt như phun lửa của Cầu Thế Trinh, run runnói: "Gia. . . . . . Thánh chỉ. . . . . . Tứ hôn, người nếu không thành thân, kháng chỉ không tuân, cả phủ Cầu gia sẽ bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà."

"Tịch thu tài sản chém đầu cả nhà, ngươi đi hỏi, xem ai sợ hãi, hiện tại liền phát bạc cho chạy lấy người, ngươi cũng có thể đi, đi hết đi." Cầu Thế Trinh tức giận đấm mạnh một chưởng vào hương án (bàn thờ) trước mặt, bịch nổ một tiếng, Cầu phủ toàn bộ chấn động.

"Gia." Tần Minh Trí quỳ xuống, vừa rồi đám hạ nhân Cầu phủ đi theo tiếp chỉ còn chưa giải tán, trong tiền sảnh lúc này vẫn còn đông nghịt người.

"Các ngươi không cần bức ta, cứ việc tránh họa đi." Cầu Thế Trinh lạnh lùng nhìn quét những người đang quỳ trên mặt đất, phất tay áo xoay người, đi tới nội viện.

"Phu quân, phải làm sao bây giờ?" Lý thị run rẩy hỏi.

"Gia bị ma nhập rồi." Tần Minh Trí thở dài: "Cũng không biết vị nào đối với Gia làm ma chướng, vào phủ nhiều năm như vậy, trừ bỏ một người, khiến cho Gia có thể tươi cười, nhiều năm trôi qua như vậy, Gia vẫn một lòng, đối với các cô nương khác nhìn cũng không nhìn một cái. Hiện tại thánh chỉ hạ, Gia. . . . . ."

"Chúng ta cứ đứng nhìn Cầu phủ bị tịch thu gia sản, bị giết cả phủ như vậy sao?" Lý thị sốt ruột chà xát tay, những hạ nhân khác có thể chạy trốn, nhưng vợ chồng nàng là Quản gia, có muốn chạy cũng không thể.

"Ta đi tìm Ứng công tử, cũng chỉ có Ngài ấy mới có thể khuyên Gia được."

Nội viện im ắng, hạ nhân cả phủ vừa rồi đều đến phía trước tiếp chỉ, chỉ có Thẩm thanh Lạc không đi.

Cây tử đằng trồng bao quanh Ngưng Bích Uyển, thanh u lịch sự tao nhã, Cầu Thế Trinh nhẹ nhàng tiến vào, liếc mắt một cái đã gặp Thẩm thanh Lạc ngồi ở hành lang, dựa lưng vào cột trụ, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn vào hư không.

Sắc mặt của nàng đen tối khô khan, hốc mắt sâu thâm quầng, dường như so với trước đây ngàng càng gầy yếu, bộ y phục mới đẹp đẽ cũng không che nổi bả vai gầy gò.

Cầu Thế Trinh cảm thấy ngực đau như thắt, hắn nhớ tới lần đầu gặp mặt ở bờ sông Phượng thành ngày ấy, khi đó Thanh Lạc cả người vui vẻ đầy sức sống, khi Thanh Lạc mới vào Cầu phủ, lại biết bao kiều diễm, nàng ở dưới thân hắn nức nở uyển chuyển, than nhẹ ngâm nga, giống như hoa Hải Đường sau cơn mưa, như hoa lê thơm ngát.

Đều là mình hại nàng, Cầu Thế Trinh có khi hối hận muốn giết bản thân, nếu thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không bắt nàng uống canh phá thai, đứa nhỏ đó là con của hắn cũng được, làcủa Tiêu Nhữ Xương cũng thế, chỉ cần Thanh Lạc thích, hắn liền lưu lại.

"Thanh Lạc, dựa vào cột hành lang như vậy có lạnh không?" Biết rõ sẽ người đó sẽ không trả lời, Cầu Thế Trinh vẫn mở miệng hỏi.

Vẫn như lúc trước, Thẩm Thanh Lạc đến liếc mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn ngồi ngơ ngác.

Cầu Thế Trinh một trận chua sót, đi tới, đem Thẩm Thanh Lạc bế dậy.

"Ta không cần, ngươi buông ta ra." Thẩm Thanh Lạc cắn hắn đánh đấm hắn, vùng vẫy muốn thoát ra.

Những kháng cự của nàng khiến lòng Cầu Thế Trinh đang trống rỗng bỗng nổi sóng, lại một lần nữa, rõ ràng chính mình đã nói sẽ không bắt buộc nàng, nhưng vẫn không kìm lòng được hai tay ôm chặt lại.

Hắn đặt Thẩm Thanh Lạc ngồi xuống lan can, tách hai chân của nàng ra, Cầu Thế Trinh lấn người đè ép xuống.

Không gian nhỏ hẹp hạn chế cử động của Thẩm Thanh Lạc, nàng như cái thớt gỗ kích động, hoảng loạn nỉ non: "Không nên ở chỗ này, đám nha hoàn sẽ quay lại ."

"Không ở nơi này, vào trong nhà là có thể sao?"

Vào trong nhà nàng cũng không muốn, Thẩm Thanh Lạc cắn môi không nói.

Cầu Thế Trinh không hỏi, tay kéo vạt áo Thẩm Thanh Lạc ra, luân phiên nắn vuốt hai hạt hồng anh trên ngọn núi Thẩm Thanh Lạc, hắn nhịn không được rồi.

Cầu Thế Trinh không biết bản thân vì sao dễ dàng nổi dục hỏa như vậy, mỗi lần chỉ cần nhìn Thẩm Thanh Lạc, sờ da thịt trắng mịn của Thẩm Thanh Lạc một chút, bụng dưới của hắn liền nổi tà hỏa hừng hực bốc cháy lên.

Đem váy Thẩm Thanh Lạc vén lên, không cần thoát quần, ngón tay hắn đã dễ dàng chen vào nhị hoa giưa hai chân Thẩm Thanh Lạc.

Cầu Thế Trinh thoải mái mà ngô một tiếng, loại quần lót này rất thuận tiện, hắn tùy thời tùy chỗ muốn, mà Thẩm thanh Lạc lại luôn kháng cự, sau này hắn đã đem tất cả quần lót của nàng từ hai đũng rộng cắt thành một đũng (cái này ta cũng không hiểu lắm- ko biết anh giở trò gì nữa…bó tay), sau đó ra lệnh Ngưng Bịch uyển không được dùng kim chỉ, Thẩm Thanh Lạc có muốn khâu lại cũng không được.

Nhẹ nhàng mà ra vào vài cái, nơi đó của Thẩm Thanh Lạc đã chảy nước giàn giụa, thịt - cánh hoa hơi hơi rung động, hoa tâm kéo nhẹ - co giật.

"Thanh Lạc, muốnsao?" Cầu Thế Trinh cắn hút cổ Thẩm Thanh Lạc, hắn biết làm cách nào để khơi mào cảm xúc của Thẩm Thanh Lạc, quả nhiên mới mút vài cái, Thẩm Thanh Lạc đã thở gấp – mặt đỏ ửng – cả người căng cứng, ngón tay hắn ở trong hoa tâm của nàng ngoáy ngoáy, nước ở bên trong nàng liền thấm ướt.

Rút ngón tay, đem vật**của mình chen vào, ở cửa động nhẹ nhàng mà nghiên mài - masát, da thịt ma sát, khoái hoạt vui sướng khó diễn tả bằng lời, khiến cả người Cầu Thế Trinh ngứa ngáy như khiến bò.

Vẫn chưa đến thời điểm, hắn nhịn lại nhịn, ôm lấy cổ Thẩm Thanh Lạc, dây dưa với lưỡi của nàng, cắn cắn cổ của nàng, liếm vành tai của nàng, hướng lỗ tai nàng thổi hơi, khàn giọng hỏi: "Thanh Lạc, nàng muốn sao?"

". . . . . ." Thẩm Thanh Lạc cắn môi, không nói muốn cũng không nói không cần.

Cầu Thế Trinh không hỏi nữa, một bàn tay mò xuống hoa - tâm bốn phía gãi xoa, lúc nhẹ lúc mạnh, khi thì từ trên xuống dưới, ở cửa động không ngừng trêu chọc, lại không lại đi vào bên trong, cứ như vậy một lúc, chất lỏng bên trong Thẩm Thanh Lạc càng chảy nhanh hơn.

"Thanh Lạc, nàng sờ xem, nó cứng rắn rồi!"

"Nó có lúc nào không cứng rắn?" Thẩm Thanh Lạc mở miệng, mang theo oán giận, hung hăngnắm chặt.

"Thanh Lạc, để nó đi sâu vào bên trong đi." Hắn thấp giọng dụ dỗ, giọng nói khàn khàn, khẽ run, mang theo khát khao nóng bỏng.

Giống như bị hạ ma chú, Thẩm Thanh Lạc từ kháng cự dần thần phục, theo giọng nói Cầu Thế Trinh, người từ từ động, giúp vật kia thuận lợi đâm sâu vào thân thể.

"A!" Cầu Thế Trinh trầm giọng rống một tiếng, dùng lực nắm giữ eo nhỏ của Thẩm Thanh Lạc, đứng lên hung hăng va chạm. . . . . .

Chỗ sâu của nhị hoa dường như đang ngủ đông, vừa đau vừa ngứa, khiến toàn thân cảm thây kích thích, như gãi ngứa rót vào xương tủy, Thẩm Thanh Lạc mắt phiếm nước mắt, thống khổ mà lại vui vẻ ưỡn thẳng lưng đón đưa.

Mấy trăm lần ra vào, khi khiến Thẩm Thanh Lạc thần mê lòng say, Cầu Thế Trinh lại ngừng lại, rút vật** ra, ám ách phân phó: "Thanh Lạc, mau, đổi tư thế, nằm úp xuống."

Thẩm Thanh Lạc đứng không được, hai chân của nàng như muốn nhũn ra. Cầu Thế Trinh đợi không được, bế nàng quay lại, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy khuất nhục, phía trước của nàng dựa lên lan can bàn hai chân ở dưới đất, cái mông nhếch lên, tư thế giống này giống như con cẩu (con chó) vậy.

Không cho nàng kháng nghị, Cầu Thế Trinh đã cứng rắn đi vào, thân thể Thẩm Thanh Lạc lao về phía trước, cơ hồ đánh lên hành lang, miễn cưỡng vươn tay giữ lấy lan can ổn định thân mình, phía dưới lại bị Cầu Thế Trinh dùng sức va chạm biến thành kịch liệt run lên.

"A. . . . . . A. . . . . ." Tiếng rên rỉ trầm bổng vang lên, ở trong sân thoải mái bồi hồi.

"Ứng công tử, ngài khuyên nhủ Gia nhà ta đi. . . . . ."

Có tiếng nói từ xa vọng đến, từ cuối hành lang? Nhưng hai người ở cùng nhau hồn nhiên không phát giác, vẫn phát ra tiếng rên rỉ cùng tiếng gầm nhẹ khàn khàn của hoan lạc.

Cách Ngưng Bích Uyển còn có vài chục bước xa, Tần Minh Trí cùng Ứng Viễn Phi liền nghe được thanh âm hừng hực khí thế cùng kích tình cuồng nhiệt này, cơ bắp gò má Tần Minh Trí nhảy lên, xấu hổkhông biết nói cái gì cho phải, Ứng Viễn Phi dừng bước lại, trầm mặc, trên mặt gợn sóng bất động.

Thanh âm tràn ngập kích - tìnhkéo dài không ngừng, Tần Minh Trí muốn lui xa một chút, nhưng thấy Ứng Viễn Phi vẫn đứng ngây ra đó, cũng đành đứng yên.

Trời càng ngả về phía tây, lúc hai chân Tần Minh Trí đã cứng ngắc, thanh âm làm cho người ta xấu hổ rốt cục cũng ngừng lại.

"Ứng công tử, khiến ngài đợi lâu rồi, ta đi kêu Gia một tiếng."

"Đợi chút đi, chờ Thế Trinh đi ra đi." Ứng Viễn Phi thấp giọng nói, không biết vì sao, Tần Minh Trí cảm thấy giọng nói bình tĩnh kia giống như còn hàm chứa sự đau khổ bi thống. Bất quá cũng chỉ là ý niệm chợt lóe lên, Tần Minh Trí không suy nghĩ nhiều, lắc đầu nói: "Gia chỉ cần vào ngưng Bích Uyển, không có người kêu là không đi ra."

"Nga?"

"Ai!" Tần Minh Trí thở dài, nói: "Vị chủ nhân ở Ngưng Bích Uyển dường như không được khỏe, chỉ cần Gia đi vào, liền giống như lảng tránh Gia, vị kia chủ nhân ăn uống đều là Gia đút, thậm chí nghe nói, rửa mặt súc miệng đều là Gia hầu hạ, khi Gia không ở đó, vị kia chủ nhân cả người không nhúc nhích chỉ ngẩn người ngồi một, cũng không sai bọn nha hoàn làm cái gì."

"Là nàng ấy có nỗi khổ tâm!" Ứng Viễn Phi ẩn ẩn thở dài.

"Có cái gì khổ? Chẳng phải do Gia đã từng hại nàng mất đứa nhỏ sao, nhưng đã mấy năm nay, gia vẫn một lòng chung tình, cô nương khác một người cũng không chạm vào, như vậy còn chưa đủ sao?"

"Dù có làm nhiều, nhưng có thể nàng nghĩ đó là thương hại." (…)

"Nàng ta căn bản không thương Gia, nếu là yêu Gia, có cái gì không thể tha thứ?" Tần Minh Trí không cho là đúng.

"Không, chính là bởi vì yêu quá sâu! Quá yêu, nên mới không thể tha thứ!"

Không phải nói vợ chồng không có cách nào chia rẽ sao? Bản thân mình cũng không ít lần vung tay với thê tử, nhưng đảo mắt cái là làm lành ngay, Thẩm Thanh Lạc oán hận lớn như vậy, đều là do cầu Thế Trinh chiều hư nàng rồi. Tần Minh Trí còn muốn nói tiếp, đột nhiên liền kinh sợ , hắn phát hiện, Ứng Viễn Phi lúc nào cũng ‘vân đạm phong king’ (ko quân tâm đến thị phi), thế nhưng hốc mắt ửng đỏ, mặt mày tràn đầy vắng lặng cùng bi thương.