thủy bạc thành điệp u như minh, vân khinh dạ trọng phục kiến trầm
«nước lạnh lẽo tựa U Minh, tảng mây đêm tầng xếp tầng»
Nước vốn dĩ trong suốt, lạnh lẽo, sâu thăm thẳm.
Dòng nước mênh mông bát ngát, tầng tầng cách trở, đen kịt u ám.
Song đại dương mênh mông, nước sâu ngàn thước, xung quanh đen kịt, vừa tăm tối lại vô cùng tĩnh mịch.
Vùng biển phía Bắc có biển cả, quanh năm đóng băng dày ba thước, nơi này cực kỳ khắc nghiệt, động vật sống dưới nước (thủy tộc) đừng nói là cá tôm cua, hải mã, ngay đến cá mập cũng khó có thể sinh tồn.
Nhưng mà trong Thuỷ tộc đã có bộ tộc, định cư nơi đây từ rất lâu rồi.
Biển sâu thăm thẳm, bỗng một trận sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, phảng phất như đang di động tựa như đẩy hòn đảo trôi lênh đênh.
Ngư ảnh (bóng một loài Cá) từ trong biển sâu tuần tra tới lui, thân hình cực kỳ khổng lồ, to đến mức tựa như đảo nhỏ chìm dưới mặt nước biển, cá lớn bị vây hãm trong đó cũng tìm không thấy một khe hở nào để chui ra, càng bị chìm xuống, vết nứt khe hở càng rộng.
Trong khe núi u ám, lạnh lẽo, mơ hồ phát ra một tầng ánh sáng mờ nhạt, tuy không tỏa sáng rực rỡ như ánh sáng mặt trời tỏa sáng bốn phương, chí ít cũng thắp sáng đủ để sọi xung quanh trở nên rõ ràng.
Dưới đáy cốc có một cái động thiên nhiên khác, cây cối bao quanh rộng rãi, che khuất huyệt động như cung điện dưới đáy biển, chỗ phát ra ánh sáng mờ nhạt chính là một khối hàn ngọc cực kỳ quý hiếm được đặt trên giường. Tảng đá trong suốt, tỏa ra những tia sáng le lói.
Hàn ngọc là bảo bối trong thế gian khó gặp, vốn có thể tìm thấy ở vùng đất cực kỳ băng lãnh. Nhưng mà khỏi cần tìm kiếm chi cho mất công sức, ở nơi này chỉ cần cúi đầu xuống xòe bàn tay ra cũng đủ để hốt vào, hàn ngọc nơi này nhiều như vì sao trên trời, chất trên giường sáng trưng.
Chủ nhân huyệt động này, chính là Thuỷ tộc vùng biển phương Bắc lạnh khủng khiếp này, bộ tộc duy nhất sống được ở nơi đây —— Côn tộc. Vùng biển phương Bắc có một loài Ngư, chính là loài Côn ngư nổi danh. Thuở xưa, khi Bàn Cổ sơ khai. Loài Côn này cực kỳ khổng lồ, ước chừng dài khoảng mấy nghìn dặm. Di chuyển không phát ra một âm thanh, nhẹ nhàng trở mình nhảy xuống biển, lấy những loài cá khác làm thức ăn, cứ như thế khiến một thời gian sau quanh đây không tìm ra một sinh vật nào khác.
Cá Côn tự nhiên không thể so sánh với những loài Thuỷ tộc bình thường khác, quanh năm sinh tồn ở phương Bắc lạnh lẽo không gì sánh được, một thân vảy than chì bóng loáng như da đồng áo giáp, đầu cứng tựa nham thạch, mồm to như cái bát, ánh mắt trợn to, trăm loài cá khác xung quanh đều tự biết mình chạy được xa bao nhiêu thì chạy. Một lần cá Côn há mồm, khẳng định nước biển cả trăm dặm cũng một ngụm nuốt hết vào bụng nó. Bất quá, nó hành động tương đối chậm chạp, không nhanh nhẹn khéo léo như loài khác.
Trong huyệt động có đàn Côn sống ở trong đó, mỗi khi chúng bất động, mắt thường nhìn vào chỉ thấy, dưới đáy biển một gò núi nhấp nhô dao động lên xuống mà thôi.
Trong khi, chúng nó tựa hồ sớm đã quen sinh hoạt ở dưới đáy biển Bắc tĩnh lặng đen kịt, loài Côn bất động ngàn năm, cả người phủ đầy san hô, hầu như hoàn toàn cùng nham thạch dưới đáy biển hòa hợp một thể.
Bất thình lình, một trận dao động khác thường đánh vỡ yên tĩnh ở đây.
Trong đàn Côn, ở chỗ sâu nhất tận đáy động một cự Côn phút chợt mở to mắt, thân hình rõ ràng to lớn hơn gấp mấy lần so với những con Côn khác, cất giọng “Ù ù” chấn động, ngư đầu đàn chậm rãi vươn mình lên, bất quá chỉ một động tác đơn giản như vậy, ấy vậy mà nhất thời trong đáy biển tầng tầng lớp lớp cát bụi cuồn cuộn tứ tung mù mịt.
Những con côn khác đang ở ngủ say đều bị giật mình tỉnh giấc, đồng loạt mở mắt, nhưng mà nơi này không có một tia ánh sáng. Chung quanh một mảnh hắc ám, nhưng đàn côn vẫn như trước bình tĩnh, không có bất kì động tĩnh gì.
Ngay lúc này, không gian u tối xuất hiện một cái đuôi hắc long, dương nanh múa vuốt, thân dài xoay quanh, long âm thét gào đinh tai nhức óc, thế tới hung mãnh liền phá tan yên tĩnh lâu ngày khiến cho cự côn cũng thấy hoảng sợ. Rồng vặn mình dưới đáy nước biển sâu thẳm, sóng cuộn trào mãnh liệt, cái giường chấn động không ngớt, từ trên cao những nhũ thạch nặng nề rơi xuống, nện ở trên đầu giường của đàn côn.
May mà cự côn da dày kiên cố, mắt thấy không có tổn thương gì, chỉ bất quá chiếc giường cự côn ngăn nắp lập tức biến thành một đống rối tinh rối mù.
Sào huyệt bị hủy, nhất thời đàn cá Côn trở nên hung hãn, lập tức từ lòng sông ngóc lên, đánh về phía hắc long. Đuôi Côn mạnh mẽ đập tới, chỉ sợ san hô đá ngầm cũng sẽ y chang như quả trứng chim bình thường bị đập nát vụn thành mảnh nhỏ. Nhưng không, khi đuôi Côn ngư đánh đến cũng là lúc hắc long vụt biến trong hư không. Ngay sau đó, lại hiện ra trước mắt, long là loài đứng đầu Thuỷ tộc, ở trong nước tất nhiên vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt, hắc long thân dài cuồn cuộn, quật mạnh vào đuôi cự Côn.
Móng vuốt rồng sắc bén không gì sánh được, hắc long cúi người về phía trước, lúc này trên lưng côn hiện ra năm vết thâm tím kéo dài có thể thấy được xương trắng bên trong. Loài Côn da dày kiên cố, nghìn vạn lần năm qua cũng chưa từng chịu qua thương tích. Hôm nay hầu như bị xé rách ra, vừa đau vừa giận, đuôi dồn hết lực mạnh mẽ công kích bổ vào người hắc long.
Hắc long tránh cũng không tránh, đuôi long khẽ đảo qua, chỉ nghe dưới đáy nước vang lên một tiếng xương vỡ. Côn ngư chỉ cảm thấy dường như đụng phải một tòa núi khổng lồ, lúc này xương bị phá nát, đau đến nỗi ở trong nước phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Hắc long thế nhưng nào chịu buông tha hắn, tiến lên phía trước, móng vuốt sắc bén giẫm lên đầu ngư ——
“Ầm ầm!!” Một tiếng nổ vang lên, cá Côn nặng nề bị nện ở trên giường, không thể nhúc nhích.
Côn tộc xưa nay xưng bá phương Bắc, chưa từng gặp qua cường địch như vậy. Lúc này sợ đến kinh hoàng thất thố, không hề dám … tiến lên khiêu chiến nữa. Hắc long không cho là đúng, giơ móng vuốt lên, tựa như mới vừa rồi giẫm lên bất quá chỉ là tảng đá, đặt chân lên trên một khối hàn ngọc.
Lúc này chúng côn mới nhìn rõ, hắc long thân hình cực to, cá Côn nào có thể so sánh được. Quả thật, thấy xấu hổ cực kỳ. Một đôi cánh dài trải rộng, kiêu ngạo, uy vũ mạnh mẽ. Nhưng mà căn bản không phải cái gì long thân, mà chỉ là cái bóng ngưng tụ!
Thật sự thì cũng không hiếm thấy, bất quá đây lại là bản thể, chỉ có bóng chứ không thể sử dụng khí lực, nhưng mà hắc long này không chỉ yêu lực mạnh mẽ, mà uy lực này không gì sánh được. Nếu lợi hại như vậy, chính là cái bóng chủ nhân…
Lúc này hắc long mới mở miệng nói: “Đạo đãi khách như vậy, thực khiến cho bản tọa thất vọng.”
“Ứng Long vương?”
Đàn Côn tránh ra hai bên, Côn vương chậm rãi tới gần, mấy trăm đôi mắt vững vàng nhìn thẳng hắc long.
Hắc long hôm nay chính là cái người thân bị cầm tù trong tỏa yêu tháp, yêu đế Ứng Long!
Nhưng tận mắt thấy cái kẻ này chân đang đặt trên hàn ngọc, quan sát Côn vương.
Sau đó chậm rãi nói rằng: ” Xem ra Côn vương, cuộc sống không tồi.”
Lời này ý không sai?
Côn vương lạnh nhạt nói: “Năm đó long tộc đem côn tộc ta đưa vào biền Bắc lạnh khủng khiếp, khác với tứ hải giàu có, đông đúc sinh sôi nảy nở, điều này Ứng Long vương không phải quên đi?”
Hắc long cười to: “Chuyện đã xảy ra vạn năm, quả thực cũng hơi lâu.” (J, anh vô sỉ thế)
“Ứng Long vương lần này, không phải vì muốn ôn chuyện cũ mà tới đây chứ?”
“Bản tọa mấy ngày gần đây đi bái phỏng một vị cố nhân, vừa vặn tiện đường ghé đây, đến xem bạn cũ… Tiện thể hỏi một việc, Côn vương hôm nay còn có ý định muốn thay thế vị thế của long tộc, đứng đầu tứ hải?” Long ảnh lời nói hời hợt, hình như thực sự bất quá đúng là tiện đường trò chuyện.
Nhưng mà một câu” đứng đầu tứ hải ” kia, y như là thuốc nổ khiến Côn tộc nổ tung.
Ai có mắt mà không thấy tứ hải phì nhiêu giàu có lại đông đúc, cá tụm thành đàn, phương Bắc lạnh khủng khiếp này đâu có thể sánh bằng? Tuy nói côn tộc ở phía Bắc định cư đã vạn năm, nhưng ai lại không muốn vào tứ hải, trở thành kẻ đứng đầu nơi màu mỡ kia?!
Cự côn vương thanh âm có điểm run rẩy: “Ngươi… Nói thế là có ý gì?”
Phương Bắc bên ngoài khơi đang yên tĩnh, đột nhiên lại nỗi lên một cột sóng, hắc long từ trên cao giang đôi cánh hạ xuống cụm mây.
Một trận gió cấp chín chợt nổi lên, bóng đen theo gió tan đi, ảnh rồng biến mất không dấu vết. Trước mặt hiện ra một nam tử cao to. Khuôn mặt không chút biểu tình, một thân huyền bào thần bí.
Nam tử trên đám mây quan sát sinh linh bên dưới, như vị thần nhìn ngắm chúng sinh.
Nhìn đàn côn ngư đang ở ngoài khơi hướng phía Đông hải bơi đi, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong mờ nhạt.
Trận pháp Tham Lang phong ấn trong tỏa yêu tháp chỉ có thể nhốt thân thể hắn.
Nếu muốn làm mưa làm gió, hà tất tự mình động thủ? Luôn luôn có những hạng người ngu muội lao đầu vào chỗ lợi, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.
Vùng đất rộng lớn lại vô cùng trù phú, trải dài vô tận, luôn có rất nhiều kẻ không ngừng vờn nhau… bon chen hưởng miếng bánh ngọt này.
Sống mấy vạn năm, xem qua bao nhiêu lần lẽ nào lại không rõ, cự côn cũng không ngoại lệ.
Tỏa yêu tháp vừa vỡ, thiên hạ đại loạn, chính là thời cơ tốt cho cự côn vương một người nắm lấy. Mà hắn, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, chỉ điểm giúp cho côn tộc nhìn rõ đường đi mà thôi. Tứ hải đích thực là nơi dồi dào lại vô cùng rộng lớn, từ lâu cái lợi đã che mờ mắt Côn vương, khiến hắn đã vội quên mất một chuyện, từng bại dưới tay long tộc.
Con đường này đi tới đâu cùng đều là tử lộ, thực hiển nhiên trí nhớ của hắn không tốt, cũng quên mất phải thông báo cho Côn vương một tiếng.
Dù sao đường sống, tử lộ, hắn bất quá cũng chỉ là một người qua đường.
Côn tộc…
Gió rất nhẹ, bóng đen hình người lặng lẽ theo gió mà mất hút, tiêu thất vô hình vô ảnh.
Đây cũng chỉ là một khúc dạo đầu mà thôi.
================================================
Lúc này trong một hang động trong núi, Thiên Xu ngồi vững vàng ở trước thạch động lưng chừng núi, khoanh chân tĩnh lặng.
Màn đêm buông xuống, chim thanh loan bên người hắn cũng không dám quấy rối, nó cuộn mình khép hờ đôi cánh, im lặng ngồi chờ một bên.
Cũng không phải là hắn cố tình ngồi đây, mấy ngày nay luôn bôn ba khắp nơi, mặc dù tinh thần hắn đã được ngoan luyện, nhưng dù sao hiện tại mang thân thể người phàm, cho dù có khỏe mạnh cách mấy, ăn thêm vài viên tiên dược đi nữa thì chỉ thân thể này cũng khó có thể chống đỡ.
Vì vậy hắn quyết định tạm nghỉ trong núi.
Trong núi u tĩnh*, vầng trăng khuyết soi rọi trên đỉnh đầu, dùng linh khí trong trời đất tu luyện, bất quá chỉ mất vài ngày sức lực Thiên Xu đã khôi phục lại.
u tĩnh*: u tối ~ yên tĩnh
Hắn hôm nay ngồi đây, cũng chỉ để nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi đợi bình minh lên.
Ngay lúc này, bỗng nhiên chỉ cảm thấy tâm niệm khẽ động, Thiên Xu hai mắt mở ra, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Nhưng thấy trăng khuyết trên bầu trời, nhanh chóng bị tầng mây nhàn nhạt che lấp, thậm chí vầng sáng đã khuất, nhưng duy chỉ có bắc đẩu thất nguyên tinh vẫn lấp lánh trên bầu trời, nhấp nháy lung linh.
Chuyện bảo châu tạm thời không có gì tiến triển, kỳ thực trong lòng Thiên Xu lo lắng không thôi. Trước đó hôm đêm trăng rằm, hắn với Vũ Khúc tinh quân Khai Dương nỗ lực đi tìm linh châu. Hiên Viên Huyền Châu cùng với Phá tinh quân Diêu Quang đem một viên bảo châu khác đặt vào trong bảo tháp, thế nhưng không thấy tác dụng gì.
Hiên Viên Huyền Châu có nói mặc dù cũng bảo châu này là linh vật một phương, nhưng nếu để trấn áp bách yêu trong tháp cũng có điều khiếm khuyết.
Từ khi tỏa yêu tháp mất đi viên linh châu đến nay giống như đống đổ nát, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể thi triển pháp thuật trấn giữ tỏa yêu tháp, tạm thời giữ ổn định.
Hôm nay bóng đêm bao trùm, bốn bề vắng lặng, hắn cùng với mấy vị tinh quân đang hạ phàm tìm châu, nghĩ lại không khỏi ngâm ra một tiếng thở dài.
Mặc dù sớm biết trần thế rối ren, tinh quân nhập phàm không tránh khỏi gặp phải nhiều rắc rối. Ấy vậy thế nhưng mà, hắn thật sự không có ngờ tới, chuyện mấy tinh quân gây ra, một người so với một người càng kinh động không thôi, thậm chí có người, cử chỉ hành vi thật khiến cho thiên lý khó mà dung tha.
Vũ Khúc tinh quân Khai Dương luyện hóa Kim Ô, phạm phải tội lạm sát, nếu không có Lý Thiên Nhãn thần tướng cứu, lại cam tâm tình nguyện đền tội, không cần Thiên Quân thẩm vấn, hắn người thứ nhất dùng Bàn Cổ tạc bổ (chém) tên đó!
Vốn tưởng rằng Văn Khúc tinh quân Thiên Quyền, người ổn trọng nhất, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm. Ai dè, hắn dĩ nhiên lại không hiểu sao vừa mới hạ phàm lại… lại thu tiểu báo yêu Vân Kiêu làm đồ đệ. Thậm chí hắn phóng thích cả tinh nguyên, suýt nữa tính mệnh khó giữ được, việc này rơi vào trong tai chúng tiên thế nhưng chỉ là bàn luận xôn xao một hồi, không có một vị tiên gia nào muốn truy xét tường tận, xem ra nhân duyên của Thiên Quyền trong thiên giới cũng không tệ lắm.
Về phần Liêm Trinh tinh, Ngọc Hoành xưa nay luôn hành xử thấu đáo lại tự dưng trở thành yêu. Cũng chẳng biết vì sao thủy chung không muốn bỏ qua một thân yêu tính để quay về tiên thể. Hôm nay bị nhiễm yêu tính, một mình chạy vào trong tỏa yêu tháp cùng minh xà thượng cổ Cửu Minh kia dây dưa không rõ. Minh xà chịu tội, các vị thiên quân trong thiên giới giao hắn cho Ngọc Hoành giáo hóa. (J aka làm thú cưỡi mới ghê)
Lộc Tồn tinh quân, Thiên Ki là người khôn khéo nhất trong thất nguyên tinh, lúc hạ phàm lại không thèm tuân theo khuôn phép. Ai ngờ, trước đó không tiếc tổn hại tinh nguyên, hắn vội vội vàng vàng gấp gáp tới lại nhìn thấy tên đó cùng một ma giáo khanh khanh ta ta. Hắn vốn dĩ muốn ngay lập tức diệt trừ hậu họa, nhưng mà Thiên Ki thế nhưng lại dốc toàn sức ngăn trở, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là cảnh báo y quản kỹ, chớ để yêu ma làm hại nhân gian.
Chỉ có Phá tinh quân Diêu Quang tuy là một trong tam sát*, nhưng hiểu được khi nào nên thu liễm sát tính, đến nay chưa từng gặp phải mầm tai vạ, nếu như không phải mang sát khí nặng, thì y hẳn là bàn tay của quan âm bồ tát, làm việc chuyên cần mệt mỏi.
tam sát*: Tham Lang, Thất Sát (bên Nam Đẩu), Phá Quân
Chuyện tình của bọn họ tuy nói vẫn chưa giải quyết trọn vẹn, nhưng ít ra tạm thời không việc gì, nhưng hôm nay trong lòng hắn lại có dự cảm xấu vô cùng là vì sao?
Cụm mây trắng cuối cùng trên bầu trời cũng khuất hẳn, màn trời đen kịt, bần trời trên cao đã không còn ánh sáng của vầng trăng, một mảnh hắc ám bao quanh, có vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Theo làn gió bay đi, thật khó với tới…
Thiên Xu thần sắc nhất thời ngưng trệ.
Ứng Long!
Thiên mệnh luân hồi, càn khôn âm dương, vốn là trong tay chính đạo.
Tất cả chuyện gây hại cho thế nhân thế nhưng lại từ Ứng Long mà ra.
Ứng Long vốn là thần linh thượng cổ, nhận được thiên ân, đã từng vì thiên vực lập hạ chiến công hiển hách, phụ trợ Hiên Viên, trợ giúp Đại Vũ, thế nhân vô cùng tôn sùng, xây điện để thể hiện tấm lòng biết ơn.
Hắn thế nhưng lại muốn đảo ngược càn khôn, nghịch lại đạo trời.
Giam cầm trong tỏa yêu tháp ngàn năm, một chút cũng không có ý hối cải. Yêu long cuồng ngạo không cố kỵ, có thể nào chịu ở yên?
Ứng Long nhập phàm, sợ rằng mọi chuyện sẽ không yên.
Hơn thế, Thiên Xu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai nghìn năm trước Ứng Long cùng hắn đánh một trận, bất quá chính xác là hai bên thế lực ngang nhau.
Hắn có thể thắng đúng là chỉ bởi vì hắn bỏ qua tất cả.
Mà Ứng Long có điều cố kỵ.
Hôm nay trừ phi hắn tự mình canh gác, bằng không tỏa yêu tháp mất đi linh châu, cho dù hắn có bày trận pháp tỏa yêu, cũng khó mà cầm chân Ứng Long hoàn toàn.
Sợ rằng lúc này…
Ứng Long không có ở trong tháp.