Xu Thiên Dẫn

Chương 36

chiếu dạ bích quang sa mạn nông, dâng hương lượn lờ túy hồn về

ngọc bích trong đêm xuyên màn sa, hương say lòng lượn lờ bốn phía

Từ lúc Long đế rời cung, Sư Linh liền cẩn thận tuân mệnh, đôn thúc long vệ trong coi hành cung phương Nam.

Để tránh phiền phức, long vệ đóng giữ trước cửa điện hành cung, phong tỏa luôn thông đạo vào núi, không để cho yêu quái vào tiến cống. Kỳ thực từ ngày ấy, sau khi chúng yêu quái này rời khỏi, yêu quái vùng đất phía Nam cũng biết bên trong hành cung ngoại trừ vị Long đế phương Nam kia, còn có vị Tham Lang tinh quân hàng yêu phục ma, ai còn dám coi thường ngay cả mạng nhỏ cũng muốn sao?

Vì vậy hành cung phương Nam liền lặng yên khôi phục lại sự an tĩnh hai nghìn năm qua.

Sau khi rút đi bộ áo giáp huyền thiết, Sư Linh trên người chỉ mặc một thân vải thô ngồi ở trước cửa điện, mây màu rơi vào một bên sườn mặt hắn, trong tay túm một miếng vải nhung, một chút một chút chậm rãi lau thanh giáo huyền thiết, nhãn thần trông về nơi xa, cảnh sắc trước mặt vô hạn, thế nhưng tựa hồ không có gì nhập vào trong mắt hắn.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, cũng vẫn chưa khiến cho hắn chú ý, thẳng đến khi một tay khoát lên trên vai hắn, hắn mới đột nhiên cả kinh, nâng tay nhìn người: “Hào Lăng, ngươi không đợi ở bên trên hạ xuống đây làm cái gì?” Ban đêm không có việc gì, bọn họ những … tường long giáp vệ này quen đọngở cột trụ khảm rồng, hai nghìn năm qua đều đã thành thói quen.

Hào Lăng ngắm thanh giáo trong tay hắn liếc mắt một cái: “Nếu thanh giáo này không được đúc bằng huyền thiết, chỉ sợ đã bị ngươi mài thành tú hoa châm rồi.”

“Á…” Sư Linh cúi đầu nhìn, binh khí trên tay hắn trơn bóng như mới, không thấy một chút tỳ vết nào.

Hào Lăng hỏi: “Ngươi lo lắng cho long chủ?”

“Long chủ thần uy ra sao, cần gì phải khiến cho ngươi ta quan tâm…”

“Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?”

Sư Linh nhắm mắt, mười hai tường long giáp vệ cùng chỗ mấy nghìn năm, có lúc chỉ cần một ánh mắt một động tác, đã đủ để thấu hiểu, hắn không có cách nào giấu tâm sự gì với người thân mật nhất là Hào Lăng.

“Hào Lăng, ngươi có từng gặp qua, mấy nghìn năm qua, trong lòng long chủ vương vấn người nao chưa?”

Hào Lăng thẳng thắn lắc đầu, vị thần long đế quân kia, đôi mắtnhìn thương sinh linh bằng nửa con mắt chưa từng có ai có thể đọng lại trong đó? Nhưng mà hắn bỗng nhiên mạnh tỉnh ngộ: “Ngươi là nói… Tham Lang tinh quân?!”

Sư Linh trầm mặc, hắn không muốn gật đầu, rồi lại không có biện pháp lắc đầu.

Theo Ứng Long nhiều năm, tuy nói tâm tư long chủ ai cũng đoán không ra, nhưng sự tồn tại của Tham Lang tinh quân, cùng với trình độ quan tâm của long chủ, đã sớm thoát khỏi phạm vi hắn nhận biết.

Hào Lăng hàng long mày nhảy dựng: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ, Tham Lang tinh quân cùng với long chủ, giống như là Ðát kỉ với Thương Trụ?”

Lời này đủ làm cho Sư Linh run như cầy sấy, nhớ tới cái vị thần nhân kia cả người sát khí khuôn mặt nghiêm khắc, nếu thấy kẻ nghịch đạo trời trái thiên quy không cần phải hỏi vung kiếm bổ tới, những lời này của Hào Lăng khiến hắn nổi hết gai ốc, biểu tình nhất thời như nuốt phải một trăm con ruồi.

“Ngươi biết rõ ta điều không phải có ý tứ này!!” Thiếu chút nữa vạch đen nảy lên, bất quá đối phương cố ý đập phá giả thuyết kia khiến hắn cảm thấy thoải mái không ít.

Trong rừng sâu, chim tước khẽ ngân nga, rừng cây lay động. Đất phương Nam được Ứng Long phù hộ, khí hậu phì nhiêu, khắp nơi xanh biếc, bọn họ ở trong núi canh giữ hành cung phương Nam hơn hai nghìn năm, luôn nhất mực nghe lệnh Ứng Long, bảo vệ nơi này. Hôm nay… Sư Linh vô ý thức vuốt phẳng thanh giáo lạnh như băng theo bên người đã lâu lắm rồi, mặc dù binh qua chỉ gác ở một xó, nhưng tường long bay liệng là một trong những tộc tiềm tàng cốt mạch dũng mãnh gan dạ, chẳng bao giờ phai mờ.

Hắn đưa mắt nhìn về phía tầng mây nơi góc trụ Nam cực: “Chờ long chủ trở về, ba trụ trời còn lại, sợ là cũng sắp sụp.”

“Ừ.” Tin tức này vẫn chưa thể làm Hào Lăng động dung, hắn chuyển mắt trông về phía phương Đông xa xa, “Hôm nay, chỉ còn lại có Ngao túc Đông Hải, nếu ngay cả trụ nơi đó cũng sụp xuống, thì hiện nay tích nhật khó thể nào chu toàn.” Ngày trước, Cộng Công với Chuyên Húc tranh đoạt đế vị, khiến Bất Chu Sơn nổi giận, làm gãy trụ trời, phá vỡ sự ràng buộc. Góc trời Tây Bắc bị nghiêng, vì thế nhật nguyệt tinh thần đều biến đổi (tinh tú – mặt trời, mặt trăng và các vì sao), lục địa Đông Nam bất mãn, sông ngòi biển cả đại dương dâng trào. Hắn mặc dù chưa từng tận mắt thấy dị biến thiên địa, nhưng từng nhìn long chủ kể lại việc này, ánh mắt thâm thúy khó hiểu, cũng biết lúc trụ trời bị hủy, xác thực tam giới đại họa, thần yêu kinh sợ.


Hôm nay, một lần nữa tái hiện.

Tuy rằng thần nhân trên chín tầng trời, sẽ không đứng đó mở mắt mà nhìn mọi chuyện phát sinh, nhưng mà Nữ Oa đã qua đời, còn có ai có thể luyện thạch vá trời, đủ sức chống đỡ tai ương này?

Sư Linh lúc này đã đứng dậy, hắn đứng ở bậc thang không quay đầu lại, chỉa mũi giáo xuống đất: “Nhớ kỹ năm xưa, ta từng được người hỏi qua, nếu theo long chủ hạ phàm, ngay cả bỏ qua danh hiệu tôn sư tường long trên cửu thiên, mất đi địa vị rồng tiên, ngươi hối hận sao?”

“Xí —— ai muốn ở trên trời làm rồng trong ao sống mơ mơ màng màng, chờ ngày nào đó vị tiên nhân nào đó đi ngang qua cố tình đi ra ngoài khoe khoang sao?!”

Giọng nói hào sảng mang theo phóng khoáng từ sau lưng Hào Lăng vang lên.

“Hình Kha, nếu luận khoe khoang, cũng chỉ có Sư Linh một thân vảy kim lân có tư cách đi? Còn lớp vảy trên người ngươi, đen như tro nhìn thấy muốn bỏ chạy, ai muốn đem cái đuôi như cá chạch ra ngoài?”

Nam tử cao to như thiết sắt phi thường bất mãn trừng cái khuỷu tay đang khoát lên trên vai hắn của đồng bạn, phỉ nhổ: “Ngươi cũng không khá hơn ta là bao, màu chàm rồng ở trên trời vơ tay hốt một nắm được cả xấp dầy!!” Ở phía sau bọn họ, giáp vệ như bóng ma từng bước từ trong điện đi ra, áo giáp đen, trong ngọn gió ẩn giấu mũi nhọn, chiến ý trong mắt bọn họ đã rèn luyện ngàn năm, cùng với sự trung thành không oán không hối hận.

Không cần lời hào sảng chứa đầy chí khí, cũng không cần phát thệ độc, Sư Linh thấu tỏ tâm ý … của những đồng bạn ở chung mấy nghìn năm này.

Hắn cuộn thanh giáo lại, sau đó đưa mắt trông về cực Nam phía xa.

“Long chủ sắp trở về.”

=================================================

Không khác với dự liệu của Sư Linh, lúc chạng vạng, trên trời thanh loan ngân vang tiếng hót, chủ nhân hành cung phía Nam trở về.

Chỉ là…

Tham Lang tinh quân từ trên lưng chim loan xanh bước xuống sắc mặt không đổi, nhãn thần càng rét lạnh, bên cạnh là người được chúng vệ nhắc tới không lâu, Ứng Long nói một câu nhưng bởi vì giọng nói rất khẽ, thế cho nên bàn chúng long vệ mình cuộn trên trụ không có khả năng nghe được.

Hai người như cơn gió đi qua hành lang, “Hắt xì hắt xì ——” có một con rồng ở trên trụ khảm nào đó nâng đầu lên hỏi người bên cạnh: “Ta nói này… Ngươi có thấy vừa rồi long chủ hình như… Là bị kéo vào phải không?”

Vị rồng nào đó sát vách ngay cả mí mắt cũng lười mở, lầm bầm nói: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.”

“Đồm độp!!”

Cửa bên trong tẩm cung bị người mạnh mẽ đẩy ra, mà gần như cũng tiết lộ tâm tình người đang đẩy cửa.

Nơi này là chỗ ở của Ứng Long ở Nam cực, đình đài lầu các xa hoa lộng lẫy, tẩm cung hoa mỹ tự nhiên cũng không phải nói chơi.

Trong đêm ngọc bích tỏa sáng nhè nhẹ, cũng không phải khắp nơi đều được rọi sáng, mạn sa bình phong tuy rằng là vách ngăn không gian, nhưng ánh sáng nhạt xuyên thấu qua bình phong chạm rồng khắc hoa, cùng với sa mạn mỏng như cánh ve, không tiếng động loạt qua. Chung quanh đã được bày trí hương lô từ lâu, bên trong tràn ra Long Tiên Hương cực phẩm, tẩm cung lan tràn một loại mập mờ không rõ.

Đáng tiếc người vào cả người đầy sát khí, khiến cảm giác kỳ diệu tiêu hơn phân nửa.

Chợt nghe có người thở dài: “Tinh quân nể mặt, cửa trong tẩm cung bản tọa không phải được làm từ gỗ sắt…”


“Nếu bị phá hủy, bản quân đền cho ngươi.”

Thiên Xu tránh người ra, để Ứng Long đi vào, sau đó trở tay đóng cửa điện, khoát tay chặn lại, đương nhiên cũng tạo vách chắn. Vách chắn này không để người bên ngoài đi vào, phong tỏa luôn tiếng động trong điện. Sau đó, hắn nhìn thoáng qua trong vòng quanh tẩm cung, giường rồng to đến mức khoa trương, hừ nói: “Long vương tình nguyện nằm ở trên giường, hay là muốn bản quân tự mình động thủ?”

Ứng Long nâng mi, vạn năm qua, vô luận thần tiên ma quái yêu tà, cũng không có ai dám nói lời uy hiếp đối với vị Long đế yêu vực này.

Chỉ là lời Tham Lang tinh quân nói ra, nghe vào tai không có ý tứ uy hiếp, tuy nhiên Ứng Long cũng tuyệt không nghi ngờ đối phương nói là làm.

Thở dài, nói: “Không dám làm phiền.” Liền cất bước đi tới giường, thân thể cao to đột nhiên lắc lư, không đợi hắn đứng vững, dưới nách một cánh tay luồn vào kéo lấy hắn.

Hai bên trái phải, hai hàng lông mày trên khuôn mặt Thiên Xu nhíu chặt.

Ứng Long không khỏi bật cười, lần này, xác thực thương thế rất nặng.

Long tộc vốn năng lực hồi phục mạnh mẽ, cũng không vì mất một phần máu thịt, mất đi lục phủ ngũ tạng là lâm vào tình trạng nguy hiểm, đương nhiên nếu mạo hiểm làm vậy lại kéo dài lâu ngày, lạm dụng nguyên thần để duy trì, lại thi triển thuật súc thủy, thuyên chuyển mạch nước trong thiên địa, thu nước hóa tinh, cứ thế pháp lực bị xói mòn, khó tiếp tục duy trì nguyên mệnh.( nguyên thần giữ mệnh)

Thiên Xu giúp đỡ Ứng Long nằm thẳng trên giường, sau đó nhìn quanh tẩm cung, thấy trên đầu giường một cái tráp giống như được người tùy ý đặt nơi đó, từ bên trong tản ra từng trận từng trận long tức bừng bừng phấn chấn lan ra ngoài. Hắn đi qua vươn tay vừa mở nắp liền nhìn thấy, quả nhiên nằm trên trong chính là quả tim bị Ngu Cương đóng băng nhưng hoàn hảo không sao đặt ở bên trong. Rõ ràng đã thu hồi trái tim, nhưng vẫn không chút để ý thi pháp phục hồi như cũ, hắn thực sự chẳng thể nào hiểu nổi trong óc Ứng Long nghĩ cái gì, nếu nói muốn nghịch thiên phạm thượng, không phải càng phải nên nhanh chóng khôi phục lại sao, không quan tâm tới vết thương nếu không may phạm phải sai lầm nào hẳn phải chết không thể nghi ngờ?

Ngực không hiểu cảm thấy có chút phiền não: “Long vương thật có bản lĩnh, vết thương mổ tim cũng coi như thường.”

Ứng Long đang có chút suy nghĩ ngắm nhìn lưng bóng lưng bận rộn của hắn: “Gần đây trái tim không nghe lệnh… Bản tọa đang muốn thử nhìn một chút, nếu là không đặt trở lại, có thể khôi phục lại dáng dấp lúc trước hay không…”

“Bản quân chỉ biết, lần thử này của long vương, không khác gì với hành động tự sát.”

“A… Không có tim không đau, tinh quân hẳn là rõ ràng hơn bản tọa mới phải.”

Thiên Xu buông mắt, dùng pháp lực tháo bỏ lớp băng cứng, sau đó xoay người lại, nhìn Ứng Long một cái: “Câm miệng. Nằm thẳng ra.” Hắn động tác cực nhanh, một tay đặt trên vai Ứng Long, thi triển thuật, xé rách áo bào, thuật chướng mắt dùng trên người Ứng Long bị mạnh mẽ cởi bỏ, lúc này trên làn da màu mật ong rắn chắc trong ngực lộ ra vết thương dữ tợn không gì sánh. Thiên Xu khẽ cau mày, trở tay đem khỏa tim huyết quang mơ hồ, bàn tay khéo léo ấn vào ***g ngực hắn.

Khỏa tim hòa hợp trong hư không, nó không những vào trong cơ thể Ứng Long mà bàn tay Thiên Xu cư nhiên cũng chèn vào trong đó, liên một mạch ẩn hiện hư hình, da thịt cách khoảng không nhập vào một thể.

Nổi đau nhập tâm tuyệt không tầm thường, ngay cả Ứng Long cũng không tránh khỏi kim đồng khẽ nhíu.

Nhưng mà đây chỉ là bắt đầu, phải trùng tu lại tâm mạch nổi đau đớn càng sâu hệt như lúc móc tim. Có khi càng hơn, mỗ tim cũng chỉ một đao xẻo lấy thẳng thắn lưu loát, thế nhưng để phục hồi như cũ phải tinh tế chữa trị phục hồi từng phần, có thể so với hành hình lăng trì.

Khoảng thời gian nửa canh giờ, bình thường đối với thần thượng cổ mà nói càng chưa mất thời gian một cái chớp mắt nữa là, thế nhưng đau đớn làm cho thời gian trở nên dài dằng dặc.

Ứng Long nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, hơi thở chầm chậm, bình tĩnh phảng phất như đang yên giấc.

Nhưng mà trên làn da màu mật ong trong ngực mặc lân ẩn hiện bất động, tiết lộ sự thật hắn đang phải thừa nhận đau đớn thật lớn. Thiên Xu biết, nếu không phải hắn cực lực khống chế, sợ rằng đã sớm lộ ra chân thân.

“Nếu là…” Thanh âm của Thiên Xu có chút do dự, “Đau quá, ta sẽ dùng túy long quả.” Long tộc là thiên thú, được tự nhiên ưu ái kháng độc, dược vật bình thường không thể nào làm mất cảm giác, chỉ có túy long này kết thành túy long quả, long tộc nếu dùng nó như say như chết, bất tỉnh nhân sự.

Ứng Long nghe vậy mắt nhìn khuôn mặt cách hắn cũng không xa, bóng ảnh ngược hiện rõ trong đôi mắt vàng ánh, trên trán Thiên Xu tất cả đều là mồ hôi hột, từng giọt từng giọt ngưng lại tụ giọt nặng, dọc theo đường cong cương nghị chảy xuống cằm, rơi vào trong vạt áo.

Nổi đau trong tim Ứng Long, làm người mệt mỏi nhưng cũng rơi vào tim Tham Lang tinh quân.

“Không cần đâu.” Khóe miệng hiện lên đường cong hoàn mỹ, “Nỗi đau nhức tuy sâu, cũng… So ra kém với nỗi đau nhức khi bị bứt vảy.”

“…” Thiên Xu trong lòng trầm xuống, lúc đầu trên tỏa yêu tháp ra tay cường bứt nghịch long lân, để Cự Môn tinh quân chống đỡ lôi kiếp nghịch thiên, khi đó trong lòng hắn chỉ nhớ ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam tử… Ánh mắt không khỏi dịch xuống, dừng chỗ yết hầu Ứng Long tuy đã khỏi hẳn từ lâu nhưng dấu vết vẫn còn.

Nghịch lân không thể so sánh với cái khác, cho dù trải qua nghìn vạn năm, cũng sẽ mang theo, nổi khuất nhục bị bứt nghịch lân, sợ là vĩnh viễn đều phải ở lại trên người vị Long đế phương Nam này.

“Chuyện nghịch lân kia, cũng chỉ là bất đắc dĩ.” Thanh âm Thiên Xu có chút khô khốc, “Bản quân thua thiệt long vương, nếu cần giúp gì, trong phạm vi có thể nhất định sẽ hoàn lại.”

“Hoàn?”

Ứng Long trừng mắt nhìn, trong ánh mắt mệt mỏi phiếm ra hứng thú dạt dào, “Tinh quân dự định làm sao hoàn lại?”