vân đài bích điện tây hải bạn, hà quang thải chiếu thủy tinh loan
cải dầu xanh biếc ngoài bờ Tây Hải, thủy tinh hào quang rực rỡ
Trong tứ hải, vùng Tây Hải mỹ lệ như viên minh châu trân quý, bên bờ trải dài những đặng núi đá, bao phủ xung quanh là đầm cỏ xanh lá mạ bạt ngàn. Ngày một nhô lên cao, nước biển trong xanh một màu, mặt trời rọi sáng chói lọi, từng đợt sóng dồn dập vỗ về.
Thảm cỏ xanh cạnh bờ từng dải tốt tươi, vòm cây phất phơ đón gió, trên mặt nước phản phất soi rọingọn núi tuyết xa xa, mây bay lượn lờ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh tạo nên khung cảnh núi tiên biển tiên.
Ngoài ngoại ô cây cỏ xanh biếc, hoa cải dầu nợ rộ, từng dải từng dải nối liền nhau, sắc vàng óng ả. Cơn mưa phùn mới bắt đầu nay đã vội dừng, trên những khóm hoa vàng óng ánh đậu li ti giọt nước mưa kiều diễm ướt át, khiến sắc hoa càng thêm xán lạn, như đang lạc vào thiên cảnh.
Bỗng nhiên, một trận vó ngựa mạnh mẽ lao nhanh về phía này thanh âm đinh tai nhức óc, theo lý thuyết tại nơi phong cảnh xinh đẹp như vậy, tự nhiên có ngựa hoang chạy trốn cũng không kỳ quái, nhưng mà thanh âm này thế nhưng lại giống như là từ trên không trung truyền đến!
Chẳng mấy chốc, tiếng vó giẫm đạp từ xa lại gần, nóng chảy. Những đám mây trắng lượn lờ bay trên cao kia bị bỏng, bị đốt cháy đen, mắt thấy đúng là có sáu bảy vó ngựa kèm theo đóm lửa phi tới, hơi thở từ mũi phun ra, những lân kỵ đạp khoảng không lao vút tới, phía sau kéo theo một cỗ xe đẹp đẽ quý giá, nhẹ nhàng lơ lửng đến đây!
Không chờ cây cỏ bên bờ hoàn hồn, long ngâm từ trên cửu thiên đột ngột xuất hiện khiến cho bọn nó sợ đến bốn chân như nhũn ra. Tầng mây chợt bị đạp vỡ vụn, nhìn thoáng qua mười hai cái đuôi đang dương nanh múa vuốt, rồng liệng uy vũ vô cùng bay lượn trên không, theo sát cỗ xe phía trước.
Một hàng nhắm thẳng hướng Tây Hải mà đi, lúc này trong núi chợt cơn mưa che khuất sau tầng mây nhanh chóng tụ lại, bất quá chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ mặt trời liền bị che khuất dạng, lúc này phảng phất như bị đè xuống, trút cả vào mặt đất.
Sấm bí hơi, sầu muộn vội thức tỉnh dậy, một đạo điện quang sét đánh xé rách không gian yên tĩnh vừa có, trời tuôn mưa tầm tả…
Dưới đáy biển long cung Tây Hải, chung quanh Bích Cung là bầy san hô xanh lục hồng vàng khoe sắc, cột trụ thủy tinh, tường ngói lưu ly, quả thật là một thần cung mỹ lệ huyền ảo dưới đáy biển.
Huyền bào nam tử khoanh tay xuyên qua cây cầu thủy tinh trong suốt, đưa mắt chung quanh, nhìn như một vị khách đang tùy ý ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
“Mấy nghìn năm chưa ghé rồi, xem ra nơi này thay đổi cũng không nhiều lắm.”
Phía sau hắn, là mười hai vệ sĩ thân vận huyền thiết mặc trên người khôi giáp nặng trịch. Những giáp vệ này tuy tay không nắm binh khí nhưng một thân đằng đằng sát khí thật là làm cho người ta muốn chùn bước.
Long cung Tây Hải này tuy mang dáng dấp khí phái bất phàm, nhưng mà hôm nay thoạt nhìn lại có chút vắng vẻ, thậm chí ngay cả thủ vệ cùng lính tôm tướng cua cũng không thấy một bóng người, mặc dù có một vị khách không mời mà đến cũng không có người thông truyền, mặc cho hắn tùy ý vào cửa, sân long cung vắng vẻ người kia như đang dạo chơi giữa những rặng san hô.
Thủ lĩnh giáp vệ, khi vào trong thuỷ tinh cung vùng xung quanh lông mày vẫn nhăn, nghĩ thầm Tây Hải long cung này xem ra cũng không có gì là không thích hợp, nhưng mà trong điện mơ hồ bị hắc khí lượn lờ, hiển nhiên có dấu hiệu của yêu tức.
Hắn nhịn không được bước lên cây cầu, hướng huyền bào nam tử bẩm: “Khởi bẩm long chủ, trong thuỷ tinh cung có cổ yêu khí, thỉnh long chủ cẩn thận.”
Huyền bào nam tử nghe vậy, cũng không quay đầu lại, như cũ thưởng ngoạn bụi san hô rậm rạp xinh đẹp, nhưng mà cổ hắc khí càng ngày càng mạnh tựa như từ dưới lòng chân của hắn cuồn cuộn nổi lên, yêu tức cường đại đến nổi làm cho bầy cá vừa mới bên cạnh hiếu kỳ chơi đùa sợ đến mức tán loạn bốn phía mà chạy.
Con ngươi vàng lúc này dời đường nhìn. Tầm mắt chuyển qua một thuộc hạ ở giữa của hắn liếc mắt một cái, cười nói: “Chẳng lẽ còn có yêu quái, so với yêu đế tiền nhiệm là bản tọa đây yêu khí còn nặng hơn?” Lời vừa dứt, hắc sa long ảnh tiêu tán vô tung, phảng phất chưa từng tồn tại, nhưng mà đàn cá nhỏ cũng không mảy may dám bén mảng lại gần bên cạnh nữa cho dù chỉ một chút.
“Á…” Giáp vệ trên khuôn mặt hơi phiếm hồng, xấu hổ, vội vã xin lỗi, “Thuộc hạ lắm miệng, long chủ thứ tội.”
“Không sao.” Nam tử cũng không có ý trách tội, nhưng xem chừng cũng đã mất đi hứng thú thưởng ngoạn, chân bước xuống cầu kiều, hướng chính điện đi đến, “Bất quá, bản tọa cũng muốn nhìn một chút, yêu nghiệt tài năng ra sao mà lại ở Tây Hải tác loạn.”
Dọc theo đường đi không người ngăn trở, thuỷ tinh cung to như vậy, dĩ nhiên lại hoang vắng, an tĩnh cực kỳ.
Huyền thiết giáp vệ trái phải hai bên mở đường, đại môn chính điện đóng chặt, giáp vệ thủ lễ gõ cửa, nhưng mà bên trong không người đáp lại, hắn nhướng mày, nhìn cũng không nhìn, một cước đá tới, cánh cửa kiên cố không chịu nỗi trọng cước của huyền thiết, “Loảng xoảng đùng!!” một tiếng, một bên cánh cửa bị giẫm bay vào trong điện.
Tiếng vang vọng vào bên trong điện, phảng phất ngay như toàn bộ nơi đây cũng không có một bóng người.
Mười hai giáp vệ huấn luyện đặc biệt, xếp thành hai hàng, huyền bào nam tử thản thiên bước vào, không chút để ý quan sát từng chùm sáng mờ nhạt, lúc này khói độc lượn lờ, đại điện long cung đen tối âm trầm.
Đáy biển mờ ảo thản nhiên có tia sáng chiếu vào bên trong, vốn dĩ có dạ minh châu chiếu sáng xua tan vẻ ảm đạm, giữa đại điện hé ra một cái giường rồng cực lớn, mạn che tầng tầng lớp lớp, không thấy rõ bên trong.
Có cái bóng mang theo chút kỳ quái, thon dài nhấp nhô lên xuống, rục rịch ở phía sau màn trướng, thỉnh thoảng có nghe ra trên làn da có âm hưởng của lớp vảy lướt qua.
Sau đó, một cánh tay trắng nõn lộ ra mạn trướng.
Không có lời nào để có thể hình dung hết thảy, cánh tay này cũng chả biết có phải là của loài người hay không, cũng không biết là nam hay nữ. Có thể bởi vì không nhìn thấy dung mạo, cũng nhìn không thấy thân hình, chỉ một cái cánh tay trắng nõn như tuyết như thế kia, hoàn mỹ không vết tích, trái lại khiến người suy tưởng.
“Người phương nào can đảm dám xông vào phòng riêng ở Tây Hải long cung?”
Thanh âm quở trách mềm nhẹ mị hoặc, làm cho người ta nhịn không được sinh ra ảo giác nếu thanh âm này tiến gần đến bên tai nói lời nhỏ nhẹ nỉ non, thật khiến cho cả người mềm nhũn ra.
Đáng tiếc bên trong điện đứng ở nơi kia, huyền bào nam tử cười khẽ không đáp, mà mười hai giáp vệ càng như tảng đá được điêu khắc giống nhau, không biểu tình.
“Xem ra lễ nghi ở long cung một người không bằng một người.”
“Ai, ai… Dám ở trong điện bản vương cả gan gây ra tiếng động lớn xôn xao như vậy?! Kéo, kéo xuống phía dưới chém!” Bên trong trướng mạn hương rượu nồng trong nháy mắt xông vào mũi, tựa như say như chết đã vạn … vạn năm. Một người thân vận long bào trắng bằng gấm, trên mặt mang theo tửu sắc – một trung niên nam tử đạp một chân xuống giường, nhưng mà cước bộ lỗ mảng bất ổn, một cước này bước xuống khi đạp hụt vào bậc thang, thân thể trong nháy mắt sẽ ngã xuống giường.
“Bệ hạ cẩn thận!” Một cánh tay trắng nõn nà, mềm mại lộ ra nhiều hơn, thân vươn ra đỡ lấy nam tử sắp ngã sấp xuống, thân thể được ổn định, một chút lễ nghi trước mặt khách nhân cũng chẳng thấy, liền lộ liễu bả vai mảnh khảnh cùng một bên sườn mặt, nhìn qua cũng đã khiến người khó quên.
Bên trong 《 Kinh Thi 》từng có câu hình dung về mỹ nhân, tay mềm mại tựa như mầm lá, làn da nõn nà, cổ như ấu trùng bọ dừa, răng như ngà tê giác, mày ngài, nụ cười mới xinh đẹp làm sao, đôi mắt ướt át mong ngóng.
Này chỉ là sườn mặt một người thế nhưng cũng đã nói lên tất cả. Đáng tiếc vẻ đẹp chỉ ngừng lại đó, ánh mắt lẳng lơ, mặc dù khuynh quốc khuynh thành nhưng dung mạo này khó tránh khỏi gây tai hoạ.
Tây Hải long vương thần sắc hốt hoảng, nhìn thấy mỹ nhân ôm lấy mình, cũng không để ý tới lễ nghi, bàn tay to bao quanh, ôm lấy người kia sáp nhập vào trong lòng, chui đầu vào cổ trắng nõn nà, mê say lầm bầm: “Liên nhi… Liên nhi… cái cổ của ngươi thật trơn trượt… để cho bản vương nhìn, những nơi khác có đúng cũng là như vậy hay không…” Một bên nói, tay liền làm càn len vào bên trong vạt áo tìm kiếm.
May mắn thay, Liên nhi mỹ nhân nhanh chóng hồi tỉnh lại tâm trí, biết có người bên ngoài ở đây, một bên thân né tránh, một bên nhỏ giọng cùng hắn: “Bệ hạ… Đừng như vậy, có người xông vào trong điện…”
“Ân?” Người trong lòng cự tuyệt làm cho Tây Hải long vương cuối cùng cũng chú ý tới trong điện còn có cái ánh mắt khác, ngẩng đầu, đáng tiếc say rượu vẫn chưa tỉnh, đường nhìn thực sự tán loạn, thật vất vả mới có thể định thần, vừa mới thấy rõ vị kia khóe miệng nâng một mạt tươi cười lạnh nhạt đứng ở trong điện, tình trạng hoang đường như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy huyền bào nam tử lộ ra một tia không hờn giận.
Tây Hải long vương lúc này mới vừa lòng thả mỹ nhân trong lòng, hứng thú rã rời hô: “Nguyên lai là Ứng Long vương, thế nào lại có hứng thú ghé qua tiểu địa phương xa xôi này của bản vương?”
Huyền bào nam tử, chính là vị bạn hữu phương Nam, long đế nghịch thiên —— Ứng Long.
Mỹ nhân nghe vậy cũng lấy làm kinh hãi, không dấu vết nhìn lén sang vị yêu đế tiền nhậm trong truyền thuyết kia, nhưng mà khi ánh mắt tiếp xúc, rõ ràng đối phương mặt mày tươi cười, thế nhưng đường nhìn tựa như lưỡi dao sắc bén cắt khí thế không gì sánh được, khiến cho người sợ đến không khỏi rụt lui lại phía sau người long vương.
Ứng Long cười nói: “Tây Hải long vương quá khiêm nhường. Nhiều năm không gặp, long vương tính tình phong lưu thế nhưng vẫn như trước không đổi a! Khi đó Tây Hải phong hậu, bản tọa cho rằng long vương sẽ thu liễm lại bớt, dù sao cũng có tuổi rồi, giờ nghĩ lại đây cũng không phải là tài năng mà con người mới có a.”
“Hừ…” Tây Hải long vương cười nhạt, “Cái nữ nhân thích lải nhải lẩm bẩm kia, sớm bị đuổi ra thuỷ tinh cung, bản vương cuối cùng cũng được thanh tịnh!”
Tiện tay kéo lấy cánh tay của vị mỹ nhân bên cạnh nhập vào trong lòng, cúi đầu liền khóa trụ cánh môi anh đào của đối phương, trằn trọc ma sát, triền miên cho đến khi người mềm mại đáng yêu trong lòng cả người như nhũn ra, mới vừa lòng buông ra, nhìn phiếm môi kia sưng đỏ tươi thắm vừa lòng cất giọng, “Hôm nay có Liên nhi phụng bồi bên cạnh, bản vương không còn cầu gì thêm!”
“Bệ hạ ưu ái như vậy, Liên nhi… Liên nhi được yêu thương mà lo sợ …” (ói J)
“Đêm qua nhất thời phóng túng, lúc này muốn tính lại sổ sách, Liên nhi có mệt hay không?”
“Mưa móc ban ơn, Liên nhi không mệt.”
“Ha ha… Đã như vậy, không bằng chúng ta quay lại tiếp tục…”
Tây Hải Long vương cùng mỹ nhân khanh khanh ta ta, không coi ai ra gì. Ngay cả giáp vệ hai bên thấy cũng lộ ra vẻ khinh thường. Đường đường là người đứng đầu một vùng lại bị yêu sắc mê hoặc, không tiếc trục xuất long hậu, cung đình hoang vắng, thật là hoang đường đến cực điểm.
Thảo nào trong thuỷ tinh cung phảng phất như vô chủ, sợ rằng ở đây đã sớm bị yêu quái trước mặt nhìn như mềm mại đáng yêu vô hại này xâm chiếm tất rồi.
May mà trước mặt Long vương còn để lại vài phần thanh tỉnh, không đến mức ngay tại chỗ trình diễn vở hí kịch khó coi, hắn đưa mắt liếc nhẹ khách nhân bên kia có chút bất đắc dĩ, hôn mỹ nhân vài cái, rồi nói: “Liên nhi, phân phó xuống phía dưới, chuẩn bị tiệc mừng chào đón Ứng Long vương bệ hạ, miễn cho truyền ra bên ngoài người khác nói Tây Hải ta chậm trễ khách nhân.”
“Vâng, bệ hạ!” Mỹ nhân nghe vậy, dịu dàng đứng lên, đi xuống bậc thang.
Mỹ nhân thân hình tinh tế, như cành liễu trong gió, một thân y phục tơ lụa thiêu thùa cực kỳ tốn công, tựa như giấy Tuyên Thành đính trên y phục tô điểm thêm cho vẻ đẹp, tư thái như ẩn như hiện, áo lót bên trong mỏng manh, tôn lên làn da nõn nà như tuyết, càng làm cho người ta ngay lập tức có ý muốn đặt ở trên giường mà chà đạp.
Chỉ là… Mười hai đôi mắt của giáp vệ đều phi thường lợi hại, cũng nhìn thấy phi thường rõ ràng, mỹ nhân khoan thai bước đến gần nhẹ nhàng như làn gió xẹt qua bên người, không có bộ ngực bự, yết hầu trơn bóng thậm chí còn nhấp nhô lay động, tuy rằng khó phân biệt, nhưng bọn hắn hoàn toàn không có đến mức phân không rõ Liên nhi yêu mị hoặc người trước mặt này… Chính xác là một người nam tử!
Thân ảnh tuyết trắng đi ra đại điện, trong chớp mắt nhìn qua còn có thể thấy một cái đuôi lân xà dài trơn truột trắng nõn trượt theo ra.
Ứng Long nâng cánh tay, phân phó: “Sư Linh, các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Mười hai giáp vệ chắp tay rời khỏi điện, Sư Linh đi cuối cùng, ngay khi ra cửa điện, giơ quả đấm lên cao ba trượng quạt qua cánh cửa dày trước điện, “đùng!!” một tiếng liền một lần nữa khép lại.
Tiếng vang không ngừng vọng lại bên trong điện.
Ứng Long phất nhẹ tay áo, một cột nước trong suốt dựng lên, xoáy lốc cuồn cuộn bên trong điện, một chập khói độc lượn lờ bị xua tan, không còn sót lại gì.
Sau đó tùy ý ngồi xuống một cái ghế, tiện tay đảo nhẹ, ngay lập tức biến ra một tách trà nóng, mở nấp một cái hương trà nhẹ nhàng từ tách lượn lờ chung quanh, chỉ cười nhẹ: “Nhớ hai nghìn năm trước, cùng Tây Hải long vương xum tụ ở Long Uyên một hồi, cùng thưởng thức rượu phàm khắp thiên hạ, có khi tràn cả ra hồ. Chẳng lẽ tửu lượng kia, lúc này trở nên kém?”
“Đâu có.”
Nam nhân phảng phất mới vừa rồi sa đọa trong rượu thịt, say mê mỹ sắc, hoang *** xa hoa lãng phí, trong đôi mắt hỗn độn lúc nãy ấy vậy mà ánh mắt rõ ràng sáng rực, nhìn thấu đen trắng đâu còn có chút xíu nào mơ màng?
Hắn chỉnh lại y bào (áo choàng bên ngoài ^3^), đạp nhanh bậc thang đi lên, bước chân ổn trọng, làm gì có chút nào không ổn chứ!
Ứng Long thế nhưng cũng chẳng chút kinh ngạc, ống tay áo phất qua mặt bàn, lại thấy một chung trà sứ men xanh.
Tây Hải Long vương cũng không khách khí, ngồi xuống nâng chung trà tinh tế thưởng thức, một lúc lâu mới đánh vỡ trầm mặc, thở dài nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới.”