Xu Thiên Dẫn

Chương 14

nhương tai khứ tà long chu tế, vô đào phụng quân lê tác hoán

« giải trừ tai ương xua tan yêu tà lễ tế rồng thần,

không có đào dâng thay lê tặng quân »

Nói khó cũng không khó, nhưng kỳ thực cũng không dễ dàng.

Dù sao đường đường Tham Lang tinh quân, lại chịu để người khác an bài mọi chuyện, trăm nghìn năm qua chưa từng thử qua một lần.

Chỉ là Thiên Xu phải thừa nhận, Ứng Long xác thực có năng lực đầu độc nhân tâm (mê hoặc lòng người), ngay cả hắn cũng không khỏi trong nháy mắt không biết thế nào mà gật đầu.

Ứng Long cố ý cho lui đi nhị vị giáp vệ, hai giáp vệ tuy có chút do dự nhưng phải lĩnh mệnh trở lại cung điện. Sau đó hai người rời tửu lâu đi dao dọc trên bờ sông, nơi đây bách tính đông nghịt, quả thật rất náo nhiệt.

Tuy náo nhiệt nhưng so với hội đua phía xa xa kia, tuyệt đối không thể so sánh.

Thân hình hai người đều cao lớn, so với bách tính tại vùng phía Nam này giống như hạc giữa bầy gà, không cần tìm đài cao lót chuồng, hai người dễ dàng nhìn thấy rõ ràng.

Trên thuyền gỗ mái chèo đang dồn sức lướt trên mặt nước, gắt gao xít xao từng li một, hướng đi nghịch dòng nước, gió sóng đua nhau, chiêng trống nhộn nhịp, tiếng hét rung trời. Giữa sông nhưng thấy thanh long (con rồng xanh) nổi trên mặt nước, vẫy chiếc đuôi vàng óng, bạch long vươn mình nhảy lên rất náo nhiệt, tuy nói bất quá chỉ là trò chơi của con người nhưng những … thuyền gỗ chạm trổ thật cẩn thận, dưới nước con rồng cực kỳ linh hoạt, thật như có rồng lượn trên sông lui tới tuần tra. Lúc này nghe được hồi trống dồn dập như thiên lôi, con rồng nhảy vọt, lộn thân mình trong làn sóng, bên cạnh dân chúng càng xôn xao ồn áo, đinh tai nhức óc.

Đáng tiếc bách tính chỉ lo xem thuyền chạm khắc rồng trên sông, thật sự không có người chú ý tới long vương đích thực sát bên người bọn họ.

Lại một trận mưa lớn, không ít người một lần nữa trong tay cầm tán ô.

Hai người không có ý lộ ra thân phận, vẫn chưa thi triển phương pháp tránh nước, dù sao trước mắt bao người, người khác trên đầu che cây dù mà toàn thân ướt sũng mà hai bọn họ một cọng tóc cũng không dính chút nước, thực sự vô cùng quỷ dị.

“Cảm thấy như thế nào?”

Nghe được thanh âm Ứng Long nhẹ nhàng khẽ hỏi, Thiên Xu thu hồi ánh mắt nhìn nơi xa xa.

Tầm nhìn của đối phương vẫn chưa rơi vào trên người hắn, vẫn như cũ nhìn ra giữa sông xa ngươi tranh ta đoạt đua thuyền, huyền sắc trường bào trở nên đậm sắc, sợi tóc tím tinh tế bay nhẹ trong gió. Vảy rồng dài, cực thích ứng với thủy, Ứng Long lúc này thật mềm mại, thậm chí không có ý tránh đi nước mưa, dính chút ít.

Thiên Xu bỗng nhiên nghĩ nếu không có có điều cố kỵ, Long thần thượng cổ người này tất nhiên sẽ nhanh chóng hóa ra chân thân, từ trong đám người bay vọt dựng thẳng lên chín tầng mây, sau đó tại giữa tầng mây lượn lờ mà trắng trợn dương nanh múa vuốt một phen, sau đó thoải mái trút xuống trận mưa to thật to. (J, ta thích ảnh lắm lắm, cute vô đối)

“Tinh quân thấy sao?”

Đường nhìn của đôi con ngươi ánh vàng dừng trên người hắn làm hắn không khỏi sửng sốt, mới vừa rồi nhớ tới đối phương hình như có yêu cầu, nhưng mà hắn lại không biết đáp lại ra sao. Chỉ là không đáp cũng không phải phép, vì vậy liền thuật lại chỗ mình nghe qua: ” Vùng sông nước phía Nam, núi giáp biển, thuận lợi cho dân chúng đánh bắt nuôi trồng thủy hải sản, từ xưa người phương Nam đối với Long vương cực kỳ sùng kính, long vương, điện thờ tế long mẫu khắp chung quanh có thể thấy được. Tiết Đoan Ngọ khắc lên gỗ, điêu hình rồng, khẩn cầu đồng ruộng mùa màng bội thu, mưa thuận gió hoà, tiêu trừ tai hoạ, xua tan thiên tai.”

Ứng Long cười dài, trên mặt nhất thời cứng đờ phi thường khó thấy được.

Hắn mặc dù sớm biết vị lãnh đạo thất nguyên này nói năng nghiêm túc, cẩn cẩn thận thận, hôm nay cuối cùng cũng triệt để kiến thức qua, hắn gần như là vị thần nhân không biết đối nhân xử thế, người này nhân duyên tại thiên giới cũng không phải kém bình thường.

“Thế gian những … màn xiếc nhỏ tự nhiên này so không được yến thượng tại dao trì, tiên tử múa hát, thảo nào không được tinh quân để vào mắt.”

Tiên nữ múa hát tựa như chân trần lướt nhẹ trên gót sen, cho dù là chúng tiên thiên thượng cũng khó tránh khỏi như si như túy.( si mê như say rượu)

Tinh quân tuy tiên vị không phải cao nhất, nhưng trên mình mang thiên mệnh nhưng không phải chuyện đùa, thịnh yến dao trì tự nhiên không không mời thất nguyên tinh quân, chỉ là hắn thường xuyên hạ giới hàng yêu, đa số điều bỏ qua bỏ qua.

Thiên Xu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bản quân chưa phát giác ra tiên tử múa hát ở trên dao trì có gì thần kỳ.”


“A?” Ứng Long nghe vậy không khỏi vui vẻ, “Tinh quân ngụ ý, muốn nói là tiên tử dao trì múa bất quá cũng chỉ như vậy? Điều đó không có khả năng a? Nghe nói Ngọc Chân vương, cho dù ở Thần Tiêu cách xa vạn dặm thế nhưng cũng cố ý rời khỏi tịnh cốc nơi quy tiên, tới tham gia thịnh yến dao trì chỉ vì một khúc ca vũ tại dao trì của tiên tử.”

Thiên Xu không có lập tức trả lời, thật ra cũng đang tỉ mỉ địa nhớ lại hồi ức khi xưa một chút, thế nhưng vẫn như cũ lắc đầu: “Chỉ nhớ rõ lúc đầu bản quân mới vào dao trì, đúng lúc thấy một tiên tử đang múa trượt chân khỏi lạc trì, những tiên nữ khác xanh tái cả mặt, tay chân cứng ngắc, không thấy chút gì nổi bật.”

Ứng Long nhất thời ngạc nhiên, ngay lập tức không khỏi buồn cười. Vị tiên tử cực kỳ động lòng người này trượt chân xuống dao trì, có thể so sánh với cảnh tượng con gà chân bị bôi mỡ chật vật ngã giữa dòng suối nước nóng, chúng tiên có mặt tại dao trì nhất định hai mắt trợn trừng há hốc miệng ngốc nghếch. Hắn bỗng nhiên nghĩ không còn về trời nữa mà bỏ lỡ một màn này, thực sự quá mức đáng tiếc.

Chỉ là, dáng điệu tiên tử khiêu vũ uyển chuyển này, sẽ không rơi mất một cọng lông chim, huống chi trước mặt thượng đế cùng chúng tiên hiến vũ, càng không thể có khả năng gây ra lỗi.

Rốt cuộc là do nguyên nhân gì, mà khiến chúng tiên tử hoa dung thất sắc thậm chí trượt chân chảy xuống ao?!

Chẳng lẽ…

“Tinh quân lần đó thế nhưng từ thế gian trở về?”

Lần đó Thiên Xu nhưng thật ra nhớ kỹ rõ ràng, hoàn toàn không do dự lịch sự trả lời: “Trợ Vũ vương giết sạch Sao liễu.” (một sao trong hai mươi tám vì sao)

Sao Liễu này cũng từng là một thần nhân, nhưng sau lại hóa thành yêu thú cực kỳ hung ác, đứng hàng thứ chín, dĩ nhiên ở tại Cửu Sơn. Nơi này là nơi ni cô sinh sống, xung quanh có sông ngòi, không cực nhọc cũng sẽ chịu khổ sở, bách thú không có khả năng lui tới. Sau cùng bị bại quyết một lần tận sức phản công lại, Vũ giết Liễu, một hồi máu tanh kịch độc, thấm dầm vào đất nên không thể trồng trọt ngũ cốc.

“Tinh quân trở về thiên đình trước, lẽ nào không để ý thân mình một chút mà lại đi tham gia thịnh yến dao trì sao?”

Thiên Xu nhíu mi, tựa hồ đối với thắc mắc của hắn tương đối kỳ quái.

Ứng Long bỗng nhiên ôm bụng cười cười to, quả nhiên không ngoài dự liệu, thảo nào tiên tử này bị dọa đến mức phải chảy xuống dao trì. Phải biết rằng bị một người cả người tràn đầy sát khí chưa tiêu, ánh mắt lấp lánh giữa điện như sát tinh nhìn chằm chằm, hơn nữa mùi huyết tinh này ngay cả cây cỏ cũng không có thể chịu được, phỏng chừng quen cuộc sống an nhàn sung sướng, tiên tử tinh tế như liễu không bị dọa ngất tại chỗ cũng đã may mắn lắm rồi.

Không giải thích được phong tình tới với tình trạng này, thảo nào không có thần tiên nào đủ can đảm hẹn vị sát tinh này đi ngắm hoa ngắm trăng…

Nở nụ cười một lát, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lôi kéo Thiên Xu hỏi: “Lúc đó có nhìn thấy sắc mặt thượng đế? Có phải màu xanh đen!” [ anh Thượng đế mất hình tượng quá.^^!]

Thiên Xu kỳ quái, vẫn là thành thật mà đáp: “Đế quân lúc đầu đúng thật là phẩy tay áo bỏ đi. Chúng tiên nhìn thấy đế quân phiền não, buổi tiệc ngày ấy nhanh chóng kết thúc.”

“Cũng không phải là do phiền não đâu!” Ứng Long tiến đến bên tai Thiên Xu, tựa như chia sẻ bí mật kinh thiên.

“Hắn không phải tức giận, đó là muốn cười mà ở trước mặt chúng tiên cố kiềm nén mà chịu đựng, đến mức xanh cả mặt, cuối cùng đại khái thật sự nhịn không được, tìm địa phương cười đi!”

“Tuyệt không có khả năng!!” Thiên Xu tự nhiên không tin, thượng đế địa vị tôn quý cực kỳ, sao lại giống như người trong lời nói của Ứng Long lỗ mảng như vậy?

“Ngươi nếu không tin, cũng không có cách.” Ứng Long hai mắt lấp lánh, ý cười vui vẻ càng sâu, “Lúc này mặc dù không có cây bàn đào dâng tặng quân, bất quá ta có thể tìm ra vật thay thế.” Chỉ thấy tay áo phải của hắn, đảo trong hư không một lần, không biết làm thế nào biến ra hai quả lê vàng óng ánh.

Tiện tay cho Thiên Xu một quả, sau đó chính là đưa vào miệng mình trực tiếp cắn một ngụm.

Quả lê mọng nước no đủ, lớp thịt trong veo quả thật rất ngon miệng, bạc môi dài trơn bóng ẩm ướt, khóe miệng nhấc lên một đường cong chất lỏng trong suốt, hắn như vô tình kéo chiếc lưỡi liếm sạch, phảng phất cái quả lê bình thường này so cây bàn đào trường sinh bất lão càng mỹ vị.

Thiên Xu ngửi thấy được một mùi hương nhang đèn: “Đây là… hoa quả tươi thờ cúng?” (J ô mô)

“Răng rắc ——” Lại cắn một ngụm lê thịt mật ngọt, Ứng Long chẳng hề để ý gật gật đầu, “Hoa quả thờ cúng Long vương, bản tọa hưởng dụng chẳng lẽ không thích hợp?”

“Nhưng bản quân không thích hợp.” Quả lê trong bàn tay cũng không phải cái vật gì quý trọng, nhưng mà cũng là vật mà bách tính quanh đây dùng để tạ ơn Long vương mà nghi thức tế lễ thành tâm cung phụng, ngay cả chỉ vật nhỏ tí tẹo, hắn cũng không tham lam.

Ứng Long thế nhưng nở nụ cười: “Trên trời cao nhiều thần tiên ai không thích tam sinh tứ lễ? Sao có tinh quân một người ngoại lệ?”


“Không có công không hưởng lộc.”

“Ha ha… thần tiên trên chín tầng mây đều một lòng một dạ, mỗi một chuyện tạo phúc cho dân. Cho dù ở núi cao hay biển rộng khả năng ngàn năm cũng không gặp một lần, kim đan trường sinh bất lão nếu tùy tiện ăn đó là nghịch thiên sửa mệnh, là tội phạm của trời, chứ đừng nói chi đến thuần hóa thu phục như giao long, dị thú thượng cổ từ lâu đã mai danh ẩn tích, giao long phạm vào điều ác tự khắc có long quân tứ hải quản thúc, căn bản không dùng được.

Vì vậy tiên nhân muốn nhận được thờ cúng không khỏi thỉnh thoảng muốn hạ phàm, thi triển một chút pháp thuật, bày ra tư thái cứu nhân tế thế (hạ phàm cứu giúp người), lưu lại thuật pháp thần kỳ khiến cho con người thờ phụng, ra lệnh người trang hoàng miếu thờ cúng tế.”

Ứng Long cười giễu cợt “Con người lòng tham không đáy, được một … mà … muốn hai. Ngay cả lúc trước trên sông gắn mồi câu, cứu một con cá sắp chết đói cũng đem thực phẩm tới cho bầy cá, nhưng mà nên buông tay, cùng dành giật với bầy cá vốn dĩ là không có kết quả tốt, chung quy nên tránh đi tìm đường khác mà sống. Lòng người không còn, miếu hưng thịnh trăm năm tất nhiên có lúc suy tàn, sao có thể trọn đời thịnh vượng?”

Trong tay quả lê còn lại không nhiều, chỉ thấy miệng hắn đột nhiên há rộng, chút thịt lê còn lại cứ như thế rơi vào trong miệng ngay cả hạt cũng không còn, nuốt cả xuống bụng, nhìn vào thực sự không có một chút tôn uy của Long vương đứng đầu một phương, thật sự là tùy hứng tùy tính tự tại, ngoài ý muốn làm cho người ta buông hết cảnh giác.

” Long tộc ta tuy là thiên thú, cai quản tứ hải, chủ trì bốn ngòi, ban phúc cho bá tánh có thể được thế gian muôn đời tôn sùng.” Ứng Long nâng quả lê mọng nước trong tay Thiên Xu lên, đưa đến miệng hắn.

“Cống phẩm nếu đúng cung phụng cho bản tọa, bản tọa buộc phải nhận nghi thức tế lễ này, thì sẽ khiến cho một phương khí hậu phì nhiêu trăm năm, về phần cống phẩm này tặng cho ai đương nhiên đó là chuyện nhà của bản tọa.”

Đôi mắt này vô luận là vàng hay tím, đều mê hoặc lòng người, tươi mát như dòng suối chảy, Thiên Xu khó có được lúc buông tay, cúi đầu cắn một ngụm, lê thịt giòn sinh đích thủy nước no đủ, ngọt tới tận lòng.

Thịnh yến dao trì có bàn đào tiên trong núi ngàn năm mới kết một quả, là vật quý hiếm trong trời đất, hương vị xác thực cực kỳ ngon miệng nhưng mà không đổi, cho dù tiên nhân có thiên thọ vạn năm, cũng không thấy có khả năng nhận được vài lần, vì vậy lúc nhận được thường là lúc khó tránh khỏi thật cẩn thận, trân trọng trong tay rất sợ ăn một ngụm lớn liền ít đi một phần.

Cũng không giống như lúc này, quả lê mọng nước vàng óng ả, một năm thu hoạch, không được xem là cao quý, vỏ ngoài thô ráp, thịt quả trắng noãn, no đủ mọng nước, mặc dù không bổ ích tăng tuổi thọ có linh khí, nhưng lại mang hương vị của cuộc sống giản đơn mà ngọt ngào.

“Còn muốn ăn sao?” Ứng Long đối với chuyện “tiếp nhận” cung phụng này tựa hồ làm không biết mệt, từ trong tay áo lấy ra mấy quả nữa, một quả nhét vào trong lòng Thiên Xu, bản thân một người một quả lại tiếp tục công tác cắn nuốt.

Lúc này thuyền rồng đua nhau đã gần đến hồi kết, đoàn người bắt đầu tản đi, Ứng Long nhân tiện nói: “Đi nơi khác dạo xem sao?”

Thiên Xu lúc này trong lòng bàn tay cầm một quả lê tương đối khổ não, những … vật này đều là con người thành tâm thực ý cung phụng thần linh, hắn tuyệt đối không nên tiện tay ăn mất, nhưng mà lẽ nào muốn hắn vừa cầm vừa đi vừa ăn sao?!

Mắt phượng tà tà quan sát kẻ đầu sỏ bên cạnh gây nên, bỗng nhiên rất có một loại xúc động muốn nhét toàn bộ này vào miệng ai kia, dù sao miệng rồng rộng rãi, một ngụm ăn sạch cũng dễ dàng.

Giữa lúc Tham Lang tinh quân gian ác nghĩ đối sách giải quyết vật tế, bỗng nhiên chú ý thấy cách đó không xa tiểu hài tử quần áo tả tơi dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi dõi theo hắn.

Thiên Xu sững sờ, không hiểu gì cả.

Ứng Long bên cạnh tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Thiên Xu, cũng không nhắc nhở, khoanh tay ở một bên đứng nhìn.

Bất quá Thiên Xu rất nhanh minh bạch ánh mắt bọn họ là dừng lại ở trên đống lê trong lòng hắn, tâm niệm khẽ động, liền cước bộ hướng đám hài tử kia đi đến, đáng tiếc trên người hắn khí tức quá mức nghiêm khắc lãnh liệt, đừng nói là một đám hài tử không rõ sự tình, cho dù là người trưởng thành cũng chịu không nổi khí thế của sát tinh.

Một đám oa nhi sợ đến hai chân như nhũn ra, hệt như rể cây cắm trụ thành hàng vững trên mặt đất. Nam nhân cao to đứng ở phía trước mặt đám hài tử kia, tựa như cây cổ thụ, tảng lớn lớn dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt rét lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nếu không phải trong tay hắn đang cầm một đống lê, tình cảnh như vậy nhìn qua tựa như ác nhân đang muốn giết con mèo nhỏ. Người đi đường gần đó đều bị khí thế của hắn sợ run người, chỉ dám lặng lẽ vây xem không dám tiến lên.

Duy có một người, chú ý tới hắn, đáy mắt nhợt nhạt nhìn người nào đó chân tay luống cuống.

“Hắn chỉ là muốn cho các ngươi mấy quả lê này.”

Một bàn tay to cầm lấy quả lê vàng óng từ trong lòng Thiên Xu, so với hắn thân ảnhhuyền mặc (màu tím) càng cao hơn nên khom người ngồi xổm xuống, mặc dù thủy chung không có khả năng cùng đám trẻ nhỏ thấp bé kia ngang hàng, nhưng ít ra giảm thiểu một phần khí độ làm cho người không dám ngước nhìn đi, hắn đưa lê trên tay qua.

Một cô bé bị mùi thơm ngát mê hoặc của quả lê níu giữ, rốt cục lộ ra bàn tay nhỏ bé, rất nhanh cướp đi thu vào lòng, sau đó cắn một ngụm nhỏ. Hài tử khác thấy thế, cũng không e ngại nữa, đều tiến lên ngươi một quả ta một miếng cắn quả lê mọng nước vốn dĩ lúc trước nằm trong lòng Thiên Xu.

Tuy rằng vị kia vẫn như cũ tựa như tượng gỗ đóng cọc tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nhưng mà thấy hài tử trước người cười đến hệt như chiếm được bảo bối, gương mặt lãnh khốc trong lơ đãng nhu hòa đi.

Một nhóm hài tử đã rời đi, Thiên Xu đường nhìn vẫn như cũ dừng lại trên bóng lưng kia.

“Tinh quân nếu là không thích lê, kỳ thực nên sớm nói cho bản tọa.” Ứng Long vỗ vỗ tay đứng lên, quay đầu lại nhìn Thiên Xu hai mắt mang theo một tia trêu chọc ý tứ hàm xúc.

“Mấy quả lê này, coi như bản quân mượn Long vương.”

Ứng Long kinh ngạc, chợt hiểu được. mấy quả lê bất quá là hoa quả người phàm bình thường cúng tế, trong mắt con người bất quá chỉ giá trị mấy đồng tiền nhưng mà bởi vì … lê này tồn tại một phần sùng kính long vương, nên trong mắt Tham Lang tinh quân trở nên trân quý không gì sánh được.

Ứng Long nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến không gì sánh được, vui sướng không thôi.

“Không có gì.” Ứng Long hắn cúi người, nhặt một con rối dưới chân Thiên Xu.

Thiên Xu chẳng biết đây là vật gì, nhưng thật ra nhớ tới vừa mới hình như có một cậu bé đứng trong hàng, lặng lẽ nhét vật này vào trong tay áo hắn.

Ngay khi thấy vật trong lòng bàn tay Ứng Long, một hình vật màu xanh mượt được bện cắt từ quần áo mà thành, bé con nắm tay hổ con, đồ chơi của hài đồng lúc nãy, đồ thủ công tự nhiên vụng về, hình dạng tương đối miễn cưỡng, bất quá thấy Ứng Long nâng niu trong tay, ngẩng đầu nhìn Thiên Xu nói: “Dĩ nhiên vật này là vật dùng để trao đổi a, làm sao?”

Thiên Xu mắt nhìn hàng mây tre, lá hơi nghiêng ngã, cảm thấy do dự nhưng liền vào lúc này, bỗng nhiên mi tâm trên mặt nhăn lại, trầm giọng, lạnh nhạt nói: “Long vương trước tiên nên đuổi khách không mời mà đến.”