Bên ngoài ánh đèn đã rực rỡ, Hoắc Trường Uyên đứng quay lưng về phía này, chỉ bật một ngọn đèn sàn, trông giống như hòa mình vào màn đêm vậy.
Đừng tìm cô ấy nữa!
Khi Lâm Uyển Bạch đẩy cửa đi vào, cô vừa hay nghe được câu cuối cùng.
Cô thấy anh bỏ di động xuống, cầm bao thuốc trên bàn lên, kẹp một điếu vào tay. Trên bóng anh in lên cửa sổ, anh đang rít một hơi rất mạnh, làn khói trắng bỗng chốc lan khắp bốn phía xung quanh.
Không hề khó đoán, cuộc điện thoại vừa rồi chắc chắn là gọi cho Hoắc Chấn.
Lâm Uyển Bạch buông tay nắm cửa ra, bước nhẹ nhàng tới bên cạnh anh, cắn môi nhìn về phía điếu thuốc thơm cháy trên tay anh: "Hoắc Trường Uyên, anh vẫn hút ít một chút thì hơn!"
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, nhưng sau khi phả ra một làn khói, anh đã thẳng thừng dập tắt điếu thuốc.
"Đậu Đậu ngủ rồi sao?" Anh hỏi.
"Ừm, thằng bé ngủ rồi!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hoắc Trường Uyên vươn tay ra, kéo cô ôm vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, im lặng tận hưởng nụ hôn khẽ như chuồn chuồn đạp nước ấy. Có điều khi cô mở mắt ra, tầm nhìn lại thẳng hướng với lồng ngực trần trụi của anh.
Dưới bàn tay là từng tiếng đập thình thịch của trái tim anh, dần dần hòa chung với mạch đập của cô.
Cô suýt nữa thì quên, bây giờ anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.
Vóc dáng của Hoắc Trường Uyên xưa nay vẫn rất cân đối, cơ bắp trên lồng ngực rạch ròi, mang một màu vàng động đầy nam tính.
Cô ngước mắt lên, quả nhiên ánh nhìn của anh đã đậm hơn từ lúc nào chẳng biết.
Một giây sau, cô bị anh bế bổng lên, hai chân rời mặt đất.
Lâm Uyển Bạch vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, đỏ mặt lí nhí nói: "Tối nay có thể không..."
"Không thể!" Không đợi cô nói xong, Hoắc Trường Uyên tiếp lời ngay.
Có điều khi anh vừa cất bước, thì chiếc di động đặt bên cạnh gạt tàn đổ chuông.
Sau khi cầm lên xem, anh thẳng thừng tắt máy, hơn nữa còn tiện thể tắt nguồn.
Anh không né tránh cô. Lâm Uyển Bạch từ đầu tới cuối vẫn được anh bế ngang người, cũng đồng thời nhìn thấy người gọi tới, cái tên hiển thị là "Sunny".
Cô biết rõ còn hỏi: "Anh không nghe máy sao?"
"Không nghe." Hoắc Trường Uyên đáp rất dứt khoát.
Ngay sau đó, anh quăng di động đi, sải bước đi về phía giường.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo chiếc di động đến thất thần. Lúc được thả xuống chiếc đệm êm ái, cô nghĩ ra chuyện gì, cố tình hỏi: "Hoắc Trường Uyên, bốn năm nay anh thật sự chưa từng chạm vào cô ta sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Nghe vậy, cô mím môi hỏi tiếp: "Vậy vì sao lúc em sinh Đậu Đậu, có gọi điện cho anh cô ta lại bắt máy, nói không tiện nghe vì anh đang tắm. Hai người..."
"Anh không biết." Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Có lẽ vì lâu quá rồi, anh không nhớ được cụ thể nữa.
Lâm Uyển Bạch không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh. Thật ra rất dễ để nghĩ thông suốt. Giống như chuyện mang thai lần trước vậy, đều là lời nói từ một phía của Lục Tịnh Tuyết, chẳng qua là cố tình nói như vậy trước mặt cô mà thôi, mục đích là muốn khiến cô biết khó mà lui.
Có điều bây giờ nghĩ lại, cô bỗng cảm thấy Lục Tịnh Tuyết quả thực khác với nhũng gì cô ta thể hiện ra ngoài, tâm cơ đen tối thậm chí có phần đáng sợ...
Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên nói một câu trong ánh mắt nghi hoặc của cô: "Nhưng có một điều anh rất chắc chắn, chỉ có em mới đánh thức được anh."
"..." Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt.
Sau khi kết thúc, được anh bế đặt lên người, cô bỗng hoảng loạn như một con chim họa mi.
Hoắc Trường Uyên cười khẽ thành tiếng, chỉ giơ tay vuốt ve mái tóc cô một chút, không nỡ buông ra.
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới thả lòng, ngoan ngoãn nép vào anh, trong hơi thở toàn là mùi đàn ông nam tính của anh.
So với thể lực yếu ớt của cô, lần nào Hoắc Trường Uyên cũng rất sảng khoái tinh thần: "Thứ Sáu này anh qua New York bàn chuyện hợp tác, em đi theo anh, vừa hay là cuối tuần, chúng ta có thể ở đó thêm hai hôm."
"Ừm được! Lâm Uyển Bạch tựa cằm, cười tít mắt: "Sáng sớm mai em sẽ nói với Đậu Đậu, nó nhất định rất vui!"
Ngoài một lần đi thảo cầm viên và công viên giải trí, đa phần cô vẫn chỉ cùng Đậu Đậu ở loanh quanh trong nhà, chưa đi du lịch lần nào.
Thật ra trong lòng cô vẫn rất muốn có một cơ hội như thế này, giống như những người mẹ khác dẫn con đi ra nước ngoài, muốn bù đắp tình mẹ thiếu hụt của nó những năm qua. Hơn nữa đây là khoảng thời gian của cả gia đình họ, nên cô bỗng dưng rất mong chờ.
Có điều sau khi cô nói xong, phát hiện sắc mặt Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên xám ngoét đi vài phần.
Lâm Uyển Bạch không hiểu: "Sao vậy?"
"Ngủ đi!" Hoắc Trường Uyên nói một câu cứng đờ.
Ban nãy anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", ý muốn nói thế giới hai người, nhưng có người nào đó hoàn toàn không thấu hiểu!
Tự dưng lại xuất hiện thêm cái bóng đèn, khiến anh chẳng thể nói câu nào.
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị anh ấn đầu lên ngực.
Ánh đèn ngủ bên cạnh ngay sau đó bị anh hậm hực tắt ngấm.
Cô len lén liếc nhìn anh trong bóng tối, bĩu môi cực kỳ oan ức.
Thật sự cảm thấy càng nhiều tuổi hơn, tính khí của anh càng khó chiều...
...
Ngày đi công tác chớp mắt đã tới, cả gia đình ngồi chuyến bay quốc tế hướng tới New York.
Qua cửa kiểm tra an ninh chưa lâu đã tới lúc xếp hàng lên máy bay, bánh bao nhỏ rõ ràng rất phấn khích, hai bắp tay nhỏ không ngừng khua loạn xạ.
Lâm Uyển Bạch ngồi xuống ổn định liền cúi người thắt dây an toàn cẩn thận cho con trai.
"Bảo bảo sắp bay rồi!"
Bánh bao nhỏ toét miệng, hai mắt sáng rực.
Nó thích nhất là được ngồi máy bay, hơn nữa lần này càng vui hơn, vì được bay cùng Uyển Uyển.
Sau khi máy bay xuyên qua tầng mây, tới độ cao ổn định, Lâm Uyển Bạch bèn đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Từ cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài, mặt trời trên tầng mây càng trở nên chói chang hơn. Từng đám mây giống như những dãy núi bông nối liền không dứt. Bánh bao nhỏ được sắp xếp ngồi giữa hai người họ, cái miệng nhỏ há hốc vì bị cảnh đẹp hấp dẫn.
Có điều, Hoắc Trường Uyên, người ngồi ngay sát cửa sổ máy bay rõ ràng không hứng thú nổi với cảnh sắc này, hơn nữa từ lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh, mặt mày anh đã căng thẳng.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Papa, bố không vui sao?"
Hoắc Trường Uyên liếc xéo con trai.
Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cái đầu nhỏ của nó đang đội một chiếc bóng đèn bên trên.
Anh không có ý định trả lời, mở tờ báo trong tay ra, mặt như muốn đấm.
"Con biết vì sao papa không vui!" Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, điệu bộ rất thấu hiểu, bắt đầu phân tích: "Vì ghen tỵ với bảo bảo, ban nãy Uyển Uyển cho cài dây an toàn cho bảo bảo, không cài cho bố!"
"..." Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.
Tuy rằng mọi chuyện không hoàn toàn là vậy nhưng xét một mức độ nào đó thì vẫn đúng.
Bánh bao nhỏ mím môi lại, cười trộm: "Ai bảo Uyển Uyển thích bảo bảo nhất cơ!"
"Con chắc chứ?" Hoắc Trường Uyên cười khẩy.
"Vâng!" Bánh bao nhỏ gật đầu chắc nịch, đôi mắt to tròn xuất hiện những tia sáng đắc ý hiếm thấy: "Lúc trước Uyển Uyển có nói rồi, cô ấy yêu bảo bảo nhất trên đời! Papa, bố còn nghe không đấy!"
Hoắc Trường Uyên quăng tờ báo đi, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt lại: "Đừng làm ồn, bố muốn ngủ!"
Bánh bao nhỏ bĩu môi, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Uyển Bạch quay trở về, thằng bé lập tức biến thành cún con làm nũng chỉ sau một giây: "Uyển Uyển, cô quay lại rồi~"
Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng cuối cùng cũng hạ cánh.
Vì Hoắc Trường Uyên còn công việc nên sau khi tới khách sạn nghỉ ngơi, thay quần áo liền có xe tới đón anh đi.
Vì chênh lệch múi giờ nên bánh bao nhỏ đi ngủ luôn. Hôm đó Lâm Uyển Bạch cũng không dẫn thằng bé đi đâu nữa, chỉ nghỉ ngơi trong phòng, sau đó đặt cơm của khách sạn và ra khu nghỉ ngơi ở đây cho trọn một ngày.
Tới buổi tối, cả gia đình ngủ chung ấm cúng trên một chiếc giường.
Có điều tắt đèn không lâu, khi Lâm Uyển Bạch mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, lại có một cánh tay thò ra, không cần biết lý do, bế cô đi về phía phòng tắm. Và sau đó, bên trong vọng ra những tiếng thở dốc cố đè nén.
Ngày hôm sau, quả nhiên cô là người dậy muộn nhất.
Ánh nắng bên ngoài đã rất rực rỡ, thời gian gần bữa trưa lắm rồi. Họ gọi đồ ăn lên phòng, dùng bữa xong, bổ sung không ít thể lực, Lâm Uyển Bạch cuối cùng mới có cảm giác sống lại.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn vừa nghe điện thoại xong đi tới, cô tò mò hỏi: "Hoắc Trường Uyên, bây giờ chúng ta đi chơi sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
"Vậy em dẫn Đậu Đậu đi thay quần áo!" Lâm Uyển Bạch vội nói.
Có chút tia sáng lấp lánh trong đôi mắt Hoắc Trường Uyên, anh đáp mơ hồ: "Đi đi."
Lâm Uyển Bạch nắm tay bánh bao nhỏ đi vào phòng ngủ. Họ chọn đi chọn lại trong đống quần áo mang theo, cuối cùng mới tìm được một bộ hài lòng. Cô muốn đi tới địa điểm tham quan nào đó có thể chụp vài bức ảnh kỷ niệm nên cố tình chọn những bộ tông xuyệt tông, tạo ra cảm giác mẹ con thân thiết.
Hơn mười phút sau, hai mẹ con phấn khích từ trong phòng đi ra.
Ngồi lên xe, Lâm Uyển Bạch nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của bánh bao nhỏ, bỗng dưng bứt rứt: "Chúng ta đi đâu thì tốt nhỉ? Hay là tới Quảng trường Thời Đại trước đi. Ở đó đông vui nhất, em nhớ men theo con đường đi bộ có rất nhiều cửa hàng thú vị!"
"Không vội." Hoắc Trường Uyên ngồi vắt chéo chân, từ tốn nói một câu: "Tới chỗ chú một chuyến đã."
"... Chú?" Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô đúng là không ngờ anh có kế hoạch này. "Chú" có lẽ chính là chồng của cô Hoắc Dung rồi.
Hoắc Trường Uyên gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: "Lâu lắm rồi chú không được gặp mặt Đậu Đậu nên rất nhớ nó."
"Ừm được..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, cảm thấy anh rất hợp tình hợp lý.
Ô tô dừng lại trong khu vực biệt thự, phóng tầm mắt nhìn ra xa giống như một bức vải vẽ tranh sơn dầu, trong khu vườn trồng rất nhiều cây xanh.
Lâm Uyển Bạch rất thân thiết với Hoắc Dung, cũng từng nghe cô cháu họ kể nhiều về người chú này.
Có điều khác với tưởng tượng ban đầu của cô, cô cứ nghĩ đối phương phải là một vị trưởng bối nghiêm khắc, không ngờ lại là một người đàn ông Trung Quốc lịch thiệp, đeo kính, mỗi lần nói chuyện lại đẩy kính lên, tốc độ nói từ tốn, chậm rãi.
Ông quả thực rất thích bánh bao nhỏ, sau khi đi vào nhà, gần như không hề rời mắt khỏi nó nửa bước.
Có thể tới tầm tuổi của họ, ai cũng cực kỳ thân mật với những đứa cháu nội ngoại của mình.
Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Uyển Bạch bị Hoắc Trường Uyên lặng lẽ kéo ra khỏi biệt thự. Đến tận khi ra ngoài cổng, cô vẫn còn ngoái đầu lại nhìn, nét mặt ngập ngừng: "Hoắc Trường Uyên, chúng ta vừa tới New York đã để Đậu Đậu lại cho chú trông, không hay lắm..."
"Sao lại không hay!" Hoắc Trường Uyên phản bác.
"Nhưng mà..." Lâm Uyển Bạch áy náy trong lòng.
Cô vốn định dẫn bánh bao nhỏ cùng đi chơi, không ngờ lại thành thế giới của hai người.
"Không nhưng mà gì cả!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng ngắt lời cô, khoác vai cô đi thẳng về phía ô tô, dường như không cho cô cơ hội hối hận: "Ban nãy em nói muốn tới Quảng trường Thời Đại cơ mà, bây giờ chúng ta đi!"
Lúc cửa xe bật mở, di động của Lâm Uyển Bạch đổ chuông.
Cô rút ra nhìn, ánh mắt hơi kinh ngạc, cô bắt máy rồi đưa lên tai.
Hoắc Trường Uyên thấy vậy, cúi người đóng cửa xe lại cho cô. Khi anh đi vòng sang ngồi vào bên cạnh, cô cũng vừa hay nói xong cuộc điện thoại, lúc này đang cầm di động ngơ ngác nhìn ra ngoài.
"Sao vậy?" Anh tựa ra sau ghế, uể oải hỏi.
Lâm Uyển Bạch ấp úng: "Hoắc Trường Uyên, e là chúng ta không thể tới Quảng trường Thời đại được rồi..."
"Vì sao!" Sắc mặt Hoắc Trường Uyên bỗng chốc đen sì lại.
Lâm Uyển Bạch ra hiệu xuống chiếc di động, quan sát sắc mặt anh, sau đó dè dặt nói: "À, cuộc điện thoại vừa rồi là của anh Yến Phong..."
"Yến Phong?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt
Tuy đã bốn năm trôi qua nhưng anh có quên ai cũng không thể quên sự tồn tại của Yến Phong!
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, nuốt nước bọt, cố gắng giải thích bằng giọng thăm dò: "Hôm qua tới khách sạn em có đăng một trạng thái lên trang cá nhân, tiện thể check-in vị trí. Anh Yến Phong đọc được biết em sang đây nên hẹn em cùng đi ăn cơm..."
~Hết chương 263~