Xin Hãy Ôm Em

Chương 257

Sống lưng Lâm Uyển Bạch dựa sát vào tường, hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo thấm vào da thịt, nhưng hơi thở của cô thì chỉ thấy toàn nóng rực.

Nụ hôn của Hoắc Trường Uyên vẫn mãnh liệt như trước.

Cô hoàn toàn không phản ứng kịp, nói chi tới việc muốn giằng ra.

Đỉnh đầu hành lang là những ánh đèn hơi tối, khiến bóng của hai người họ được kéo dài hắt xuống nền nhà.

Cô mơ màng mở hai mắt ra, chỉ nhìn thấy sự xâm chiếm hừng hực trong mắt anh.

Ý thức được tiếp sau đó có thể họ sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Uyển Bạch giật mình choàng tỉnh. Hơn nữa cô còn nghĩ tới việc chỉ cách đúng một cánh cửa, bên trong bánh bao nhỏ đang say giấc...

Cô hoảng loạn lên tiếng ngăn cản: "Đừng..."

Hoắc Trường Uyên dừng lại, tựa trán anh lên trán cô.

Sau hai tiếng nuốt nước bọt, anh nhẹ nhàng thả cô xuống, lúc buông tay, anh còn sửa sang lại quần áo cho cô.

"Uyển Uyển." Hoắc Trường Uyên cọ cọ ngón tay lên tóc mai của cô, ánh mắt sâu xa lại như có thể chảy thành nước: "Anh sẽ không ép buộc em, cũng không giở trò lừa lọc, anh sẽ kiên trì chờ đợi tới khi bản thân em cam tâm tình nguyện."

Chuyện lần trước anh nói với Tang Hiểu Du không hề là giả dối, sau bốn năm chia cách đằng đẵng, lần này anh có sự kiên nhẫn cả đời.

Cam tâm tình nguyện ư...

Lâm Uyển Bạch thất thần nhìn anh.

Hoắc Trường Uyên rướn môi cười: "Mau vào ngủ đi!"

Lâm Uyển Bạch chậm rãi gật đầu, vặn mở cửa phòng con trai rồi dịch dần từng bước vào trong, đến cả câu chúc ngủ ngon cũng quên nói.

Suốt cả đêm ấy, cô ngủ rất bình yên.

...

Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch đánh răng rửa mặt xong từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bánh bao nhỏ cũng đang vểnh cái mông nhỏ lên bò xuống giường từ dưới chăn.

Hai bàn tay dễ thương dụi dụi mắt, rồi nó cất giọng non nớt gọi cô: "Uyển Uyển~"

"Bảo bối, con dậy rồi à?" Cô vội chạy qua.

Cô bế bánh bao nhỏ ngồi lên đùi, rút một tờ khăn giấy ra lau gỉ mắt cho nó trước.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, ngoan ngoãn như một con búp bê, biểu cảm trên mặt vô cùng mãn nguyện. Tới khi cô vo tròn tờ giấy lại, ném vào trong thùng rác, nó bèn chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Uyển Uyển, hôm qua bảo bảo không ở nhà, cô và bố đã làm gì ạ?"

"À, không có gì..." Lâm Uyển Bạch chột dạ trả lời.

"Vậy vì sao bà cô nói hai người đi hẹn hò?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu.

"..." Lâm Uyển Bạch suýt nữa cắn vào lưỡi.

Nhìn vào ánh mắt trong veo của con trai, cô không thể nào nói dối nổi, lại nhớ tới lời nói của nhân viên trường đua ngựa hôm qua, cô càng thêm gượng gạo, cuối cùng phải ngượng ngập đổi chủ đề: "Bảo bối, đói rồi phải không? Bây giờ mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt, rồi xuống nhà làm bữa sáng cho con ha!"

Sáng nay Lâm Uyển Bạch làm một bữa sáng của người Trung Quốc, một bát cháo nhỏ còn thím Lý giúp cô đi mua bánh bao hấp.

Hai mẹ con ngồi xuống chưa bao lâu thì Hoắc Trường Uyên cũng đã mặc vest từ từ đi vào, kéo ghế ngồi trước mặt họ.

Nhớ tới cảnh tượng trước cửa tối qua, cô bỗng cụp mắt xuống, có phần xấu hổ.

Thím Lý tươi cười đưa bát đũa cho anh: "Chào cậu!"

"Chào thím." Hoắc Trường Uyên rướn môi. Lúc cầm đũa lên, anh bỗng ngước mắt nhìn cô: "Tối qua ngủ ngon chứ?"

Lâm Uyển Bạch đang ăn cháo, suýt nữa thì bị sặc.

"Rất ngon..." Cô vội nuốt ngụm cháo xuống.

Hoắc Trường Uyên lặng lẽ nhướng mày rồi cầm bánh bao bỏ vào miệng.

Vì Lâm Uyển Bạch phải chăm sóc bánh bao nhỏ thế nên Hoắc Trường Uyên ngồi đối diện sẽ ăn nhanh hơn một chút. Có điều ăn xong, anh cũng không rời đi ngay mà dựa lưng ra sau ghế, đôi mắt anh cứ nhìn cô chòng chọc, không chút che giấu.

Có mấy lần cô không cầm vững được thìa nhưng cũng không dám nói thẳng với anh.

Cứ đầu mày cuối mắt trước mặt con thế này...

Cuối cùng cũng ăn xong chút cháo trong bát, Lâm Uyển Bạch đứng lên, cùng lúc ấy, di động của cô ngoài phòng khách cũng đổ chuông.

Cô viện cớ này để tránh mặt: "Em đi nghe điện thoại."

Nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình, Lâm Uyển Bạch vội vàng bắt máy, gương mặt bất giác nở một nụ cười: "Alô, Diệp Tu?"

"Tiểu Bạch." Đầu kia, Diệp Tu dịu dàng gọi cô.

"Diệp Tu, anh đã sớm quay về Canada rồi phải không?" Lâm Uyển Bạch quan tâm hỏi: "Anh không gọi điện thoại cho em, thì em cũng đang định liên lạc với anh đây! Em muốn hỏi anh tình hình sao rồi, quay về mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"

Ở đầu kia, Diệp Tu hơi ngừng lại một chút rồi mới nói: "Tiểu Bạch, thật ra anh vẫn đang ở Băng Thành."

"Hả?" Nghe xong, Lâm Uyển Bạch sửng sốt vô cùng: "Diệp Tu, anh vẫn ở Băng Thành? Anh chưa đi sao?"

"Chưa, hôm đó sau khi em đi khỏi sân bay, cuối cùng anh cũng không lên máy bay được. Nguyên nhân cụ thể anh sẽ kể với em khi nào gặp mặt." Diệp Tu cười: "Anh biết mấy hôm nay có lẽ em sẽ rất bận, nên không quấy rầy em. Hôm nay có thời gian không, ra ngoài cùng ăn cơm!"

"Được! Anh đặt chỗ đi, tới lúc đó gửi tin nhắn cho em." Lâm Uyển Bạch đáp.

Ngắt máy rồi, cô vẫn còn không dám tin vào tai mình.

Không ngờ đến cuối cùng, Diệp Tu lại không đi. Lúc đó cả ba người họ đều đặt vé máy bay, nhưng cuối cùng chẳng ai đi hết...

Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, bên tai cô chợt vang lên một giọng nói u ám: "Người họ Diệp đó vẫn chưa đi?"

Lâm Uyển Bạch giật thót.

Hoắc Trường Uyên vốn đang ở trong phòng ăn đã đi theo cô từ lúc nào, giờ đang lặng lẽ đứng sau cô.

"Ừm..." Cô gật đầu.

Người đàn ông này...

Sao lại lén lút nghe trộm người khác nói chuyện chứ!

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, ngữ khí vẫn cứng đờ: "Hôm nay em định đi gặp anh ta, cùng ăn cơm?"

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Vậy Đậu Đậu phải làm sao!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.

Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt: "Em có thể đưa nó đi cùng mà..."

Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, chỉ mím môi trừng mắt nhìn cô mấy giây, sau đó rút di động trong túi quần ra, gọi cho trợ lý Giang Phóng: "Nói lại lịch trình của tôi hôm nay nào!"

Sau khi đầu kia từ tốn trình bày xong, anh càng nhăn nhó mặt mày.

"Đều không thể hủy bỏ hoặc tạm hoãn sao?"

Đầu kia, giọng Giang Phóng rất khó xử: "Hoắc tổng, việc này e là hơi khó. Đều là những buổi hẹn đã lên lịch từ trước. Hơn nữa hội chợ ký kết hợp đồng với ngân hàng Hưng Đạt đã bắt đầu sắp xếp từ tuần trước, cũng đã thông báo tới cả báo chí! Còn nữa, chủ tịch của Thịnh Huy cũng khó mà thoái thác..."

"Tôi biết rồi!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.

Lâm Uyển Bạch tuy không nghe rõ nội dung nhưng cũng đoán ra được đại khái. Thấy anh ngắt máy, xị mặt đứng đó, cô bất giác hỏi: "À, Hoắc Trường Uyên, anh vẫn không đi làm sao?"

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, nghĩ ra điều gì, chợt nhướng mày.

"Lát nữa đã, anh lên gác xem con trai một chút."

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô nhìn theo bóng anh đút hai tay vào túi quần từng bước đi lên gác.

Bánh bao nhỏ ăn cơm xong trở về phòng ngủ, đang bò ra thảm chơi Lego. Bỗng có một bóng đen đổ xuống. Nó ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy papa đang cúi xuống, giơ tay xoa đầu nó vẻ hiền từ: "Đậu Đậu này."

Bánh bao nhỏ bỗng dưng hoang mang.

"Papa, sao vậy ạ..."