"Sao vậy?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người lắc đầu: "Không sao..."
Thím Lý xuống nhà trước đã cất tiếng gọi: "Thưa cậu, tiểu thiếu gia, cô Lâm, có thể xuống ăn sáng rồi!"
Giống như tối hôm qua, ba người ngồi quây xung quanh bàn ăn.
Ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ hắt vào ấm áp trải khắp các ngóc ngách. Thím Lý đứng trong bếp ngắm nhìn, bất giác mỉm cười.
Tuy biết cậu chủ đã có vợ chưa cưới, nhưng bà luôn cảm thấy tiểu thiếu gia ở bên cô vợ chưa cưới đó không được vui, ngược lại khung cảnh trước mắt mới càng giống một gia đình ba người.
Bánh bao nhỏ rất giận dữ, trừng mắt với papa. Nó vẫn còn giận dữ chuyện bố nhắc đến vấn đề tè dầm. Nhưng vì có mặt Lâm Uyển Bạch ở đây, nên nó không thể nổi đóa, hơn nữa vẫn còn có phần lo lắng, thi thoảng lại liếc mắt sang bên cạnh.
Thấy Lâm Uyển Bạch cứ cúi đầu nhai bánh mỳ mãi, nó ấm ức vô cùng.
Toi rồi, thật sự là chán ghét bảo bảo rồi!
Suy nghĩ của Lâm Uyển Bạch vẫn đang chìm đắm trong chuyện chiếc dao cạo râu ban nãy, hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm tội nghiệp của bánh bao nhỏ ở đối diện. Cuối cùng sau khi nuốt miếng bánh mỳ cuối cùng, cô đặt dĩa xuống: "À, tôi ăn đủ rồi..."
"Lát nữa tôi tiện đường đưa cô về." Hoắc Trường Uyên cầm tách café lên.
"Không cần đâu, tôi tự về được rồi..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, cụp mắt xuống mấy giây. Cô làm như bất ngờ nhớ ra: "À, hình như tôi để quên di động trên gác, tôi đi lấy một chút."
"Cô Lâm, để tôi lên nhà lấy giúp cô nhé?" Thím Lý vội từ trong bếp đi ra.
Lâm Uyển Bạch lại lắc đầu: "Không cần đâu, để tôi tự đi..."
Hoắc Trường Uyên dựa lưng ra sau ghế, khẽ nheo mắt lại, không nói gì hết.
...
Biệt thự nhà họ Lục.
Sau khi thay giày đi vào phòng khách, Lục Học Lâm thấy vợ con đang ngồi trên sofa, trên bàn đặt trà và điểm tâm.
Vừa nhìn thấy ông, Lục Tịnh Tuyết đã đi tới khoác chặt cánh tay ông: "Bố!"
"Từng này tuổi đầu rồi mà còn nhõng nhẽo hả?" Lục Học Lâm bật cười.
Lục Tịnh Tuyết dựa đầu vào vai ông, để lộ má lúm đồng tiền: "Dù có lớn đến đâu, ở trước mặt bố con mãi mãi là một đứa trẻ. Con tình nguyện làm nũng bố!"
"Ha ha, đúng rồi!" Lục Học Lâm mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Chính Mai ở bên cạnh cũng mỉm cười nhìn hai bố con họ đùa giỡn, rất mãn nguyện.
Được con gái kéo ngồi xuống sofa, Lục Học Lâm hỏi: "Vừa vào nhà đã nghe tiếng hai mẹ con nói chuyện, nói gì vậy?"
"Còn có thể nói gì chứ, đương nhiên là chuyện cưới xin của Tịnh Tuyết và Trường Uyên rồi!" Nguyễn Chính Mai buông tách trà trong tay xuống, bất giác lẩm bẩm: "Hai nhà họ Hoắc và họ Lục chúng ta có hôn ước bao nhiêu năm qua, hai đứa chúng nó bốn năm trước cũng đã làm lễ đính hôn, cũng nên khẩn trương làm đám cưới đi, tránh để đêm dài lắm mộng! Trường Uyên cũng không còn trẻ nữa, sao lại không biết sốt ruột chứ!"
Lục Tịnh Tuyết đúng lúc này dựa vào ông: "Bố, hôm nào bố nói chuyện với Trường Uyên giúp con đi!"
"Sốt sắng muốn cưới chồng vậy sao?" Lục Học Lâm nghe vậy bật cười.
"Trời ơi, bố! Bố còn chọc con gái của mình nữa!" Lục Tịnh Tuyết bày ra dáng vẻ của một cô con gái ngoan, nũng nịu: "Vậy bố có giúp con không?"
Lục Học Lâm trầm tư giây lát rồi nói: "Ý kiến của bố là thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn!"
"Ông nói vậy là sao chứ! Tôi không đồng ý! Chẳng lẽ, nó cứ chần chừ không chịu kết hôn thì Tịnh Tuyết nhà chúng ta cứ thế chờ đợi nó mãi à?" Nguyễn Chính Mai ngồi bên nghe thấy vậy, lập tức nhíu mày.
"Tiểu Mai, chuyện của con trẻ cứ để chúng nó giải quyết. Bậc cha mẹ như chúng ta đừng tạo quá nhiều áp lực!" Lục Học Lâm thở dài nói với vợ, rồi nhìn sang con gái, dịu dàng nói: "Tịnh Tuyết, bố vẫn chỉ có câu nói đó, thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn. Nếu con và Trường Uyên đã đến lúc phải kết hôn, dĩ nhiên thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng! Có lúc rất nhiều thứ không thể miễn cưỡng được, nhất là tình cảm!"
Nguyễn Chính Mai có vẻ bị kích động bởi câu nói cuối cùng của ông, sắc mặt không ổn cho lắm.
Lục Học Lâm cũng phát hiện ra, không nói nhiều thêm, đứng lên: "Hai mẹ con nói chuyện đi, bố lên nhà gửi mấy email!"
Khi bóng ông biến mất khỏi cầu thang, Nguyễn Chính Mai mới quay lại, bực dọc nói một câu: "Mẹ đã sớm nói với con rồi, không hy vọng gì được vào bố con đâu!"
Nét mặt Lục Tịnh Tuyết cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Ngoài cửa có tiếng động vọng tới, người tài xế nhanh chóng đi vào: "Thưa đại tiểu thư, phu nhân!"
"Theo dõi thế nào rồi?" Lục Tịnh Tuyết hỏi thẳng.
"Theo lời đại tiểu thư dặn dò, mấy hôm nay tôi luôn đi theo Hoắc tổng!" Người tài xế cung kính báo lại, trong lòng thật ra kêu khổ liên miên. Công việc thường nhật của ông ta rõ ràng là lái xe, mấy hôm nay lại phải theo đuôi như đặc vụ.
"Anh ấy đúng là không còn tìm cô Lâm đó nữa, nhưng mà..." Nói tới đây, tài xế quan sát sắc mặt Lục Tịnh Tuyết rồi mới nói tiếp: "Cô Lâm tới nhà anh ấy, hơn nữa tối qua còn ngủ ở đó, sáng nay mới rời đi!"
"Ông nói gì!" Lục Tịnh Tuyết đứng phắt dậy.
"Tịnh Tuyết, cô Lâm nào, chẳng lẽ..." Nguyễn Chính Mai nhíu mày suốt. Thấy con gái im lặng ngầm xác nhận, bà ta cũng không thể ngồi yên nữa: "Bốn năm trước nó đã ra nước ngoài rồi cơ mà, sao lại quay về!"
Lục Tịnh Tuyết nhìn lên gác: "Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, cẩn thận bố nghe thấy đấy!"
"Cô gái đó làm sao thế hả, lại chạy tới dây dưa với Trường Uyên?" Nguyễn Chính Mai nghiêm mặt.
"Mẹ, mẹ bảo rốt cuộc cô ta đặc biệt ở chỗ nào?" Lục Tịnh Tuyết nhíu mày, rất không thể hiểu được: "Sao bốn năm trước Trường Uyên bị cô ta mê hoặc đến điên đảo còn không tiếc lời hủy hôn ước với con, bốn năm sau dù không còn nhớ gì nữa mà vẫn bị cô ta hấp dẫn!"
"Cũng may Trường Uyên không nhớ gì nữa!" Nguyễn Chính Mai nói.
"Vâng." Lục Tịnh Tuyết gật đầu tán thành.
"Xem ra chuyện cưới xin không thể lần lữa nữa. Còn nữa, Tịnh Tuyết, con phải khẩn trương thân thiết với Trường Uyên đi!"
"Mẹ, con cũng muốn mà! Không chỉ Trường Uyên, con cũng cố gắng gần gũi với cả Đậu Đậu, nhưng không có hiệu quả chút nào!"
"Con trẻ không vội, chủ yếu là Trường Uyên!" Nguyễn Chính Mai trầm tư, kéo sát con gái lại: "Tịnh Tuyết, hai đứa trưởng thành cả rồi, có lúc không cần kiêng dè quá, về mặt ấy nên chủ động một chút. Đàn ông mà, đều có thói hư tật xấu!"
Lục Tịnh Tuyết dĩ nhiên nghe hiểu những lời mẹ nói.
Có điều tròn bốn năm rồi, tuy rằng đi tới đâu cô ta cũng gióng trống khua chiêng là vợ chưa cưới, nhưng hai người họ thật sự chưa có giây phút thân mật nào. Đừng nói là hôn, nắm tay cũng rất ít, e rằng chỉ vào những trường hợp đặc biệt, còn đều là cô chủ động.
Hơn nữa về mặt đó cô ta cũng không hề từ bỏ, bóng gió ám chỉ nhiều lần, cũng làm rất nhiều nhưng Hoắc Trường Uyên đều thản nhiên như không. Thậm chí có lần khi anh đi công tác, cô ta còn cất công sang khách sạn bên đó, mặc áo ngủ tình thú cho anh xem, vậy mà anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào...
Nguyễn Chính Mai thấy con ủ rũ bèn thì thầm bên tai: "Tịnh Tuyết, nếu thật sự không được, con..."
~Hết chương 222~