Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 11

Cơ thể có chút đau đớn mơ hồ, rất giống như ngày hôm sau của cuộc thi chạy 800 mét.

Đỗ Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng lật người, trong lúc vô tình ngón tay chạm phải gì đó, cảm giác kỳ quái, thân thể cũng rất kỳ quái, giống như bị người nào đó ôm….

Có chút nghi hoặc mở to mắt, vừa nhìn rõ người trước mắt cả người cô như bị sét đánh!

Dường như không thể tin được, cô chợt mở trừng hai mắt!

Cùng lúc đó tay của đối phương siết chặt lại, thân mật tiến tới trước mặt cô, trong khi vẻ mặt cô trợn to hai mắt như muốn nổi điên thì anh lại bình tĩnh cho cô một nụ hôn buổi sáng. Nụ hôn này rất dịu dàng, mang theo nóng bỏng sau một đêm, mập mờ khiến người ta đỏ mặt.

Sau đó chăn mỏng trên người bị anh lật lên.

Đỗ Tiểu Nhiễm đã không dám nhìn tình cảnh dưới chăn nữa rồi.

Thật may là sau anh dở chăn lên nhanh chóng đắp lại cho cô, hỏi cô: “Bảo bối, em muốn ăn gì tôi đi làm cho em.”

Đỗ Tiểu Nhiễm suýt chút nữa bị hai chữ bảo bối dọa ngất.

Trong đầu suy nghĩ ‘Dời sông lấp biển,’ rốt cuộc đây là làm sao vậy, cô chỉ nhớ rõ ăn với anh một bữa cơm, sau đó hình như đi ra bên ngoài….

Tiếp theo trí nhớ bị gián đoạn, cô hoàn toàn không nhớ rõ mình có làm chuyện như vậy….

Nhưng sự thật lại quá rõ ràng, cô không chỉ làm….

Nhìn quần áo quăng đầy đất, nhìn dấu vết lộn xộn, còn có cảm giác của cơ thể mình, tất cả đều đang nói với cô, tối hôm qua tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt…..

“Tôi, anh…..” Cô sợ hãi khoa chân múa tay với anh, lại khoa chân múa tay chỉ về phía mình, không cách nào tưởng tượng nói: “Chúng ta…. Tôi không muốn….”  


“Không muốn cũng không sao, tiếp tục ngủ đi.” Anh quan tâm xoa tóc cô, cười nói: “Em yên tâm, tôi là người đàn ông rất bảo thủ, tôi sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta tìm thời gian đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi, hay là em muốn tôi đi tới nhà em cầu hôn hơn?”

Lúc xoay người lại nhìn về phía cô, ánh mắt anh lấp lánh.

Đỗ Tiểu Nhiễm thực sự rất muốn nói mình cũng là một người bảo thủ, mình cũng có ước mơ muốn giao lần đầu tiên cho chồng của mình!

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là sau khi hồ đồ ngủ cùng người ta, lại hồ đồ kết hôn.

Cô buồn rầu núp trong chăn, rầu rĩ nói: “Có thể phiền anh đi ra ngoài trước được không?”

Thật may là anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, chờ anh ra ngoài cô mới từ trong chăn ngồi dậy, không để ý nhiều cô vội vã xuống giường lần lượt mặc quần áo mình vào.

Cuối cùng đầu óc cũng không thể nghĩ ra vài ba lý do, duy nhất cô chỉ biết, cô không thể cứ đần độn u mê gả chồng như vậy được!

Chờ lúc đi ra bên ngoài mặt trời đã dâng lên cao.

Anh làm việc cũng khá nhanh chóng, sau khi cô rửa mặt xong chạy về phòng ngủ, bữa sáng cũng đã làm xong.

Không bao lâu anh liền bưng tới, gõ cửa phòng cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt đi tới, cẩn thận mở khe hở nhỏ ở cửa, ánh mắt quét một vòng trên mâm anh đang bưng, cuối cùng lúng túng nói: “Tôi không muốn ăn sáng cùng với anh, có thể đưa cháo trong tay anh cho tôi không?”

“Không thoải mái?” Anh đẩy cửa phòng, mặc dù không dùng lực nhưng dường như cô có chút không chống đỡ được.

Tóc mới vừa tắm xong còn chưa kịp sấy, anh thấy thì nhíu mày: “Phòng tắm có máy sấy, không thấy hả?”

“Thấy, còn chưa kịp sấy….” Cô thấp giọng nói xong, dường như khó mở miệng, “Anh, anh có thể tạm thời quên chuyện tối hôm qua được không…. Tôi, tôi hoàn toàn không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì…. Tôi thật sự không phải là người như vậy….” 

“Vậy em là hạng người gì?” Anh đứng ở cửa, trong nụ cười hàm chứ sự lạnh lẽo: “Tôi đây ngay cả tay con gái cũng chưa từng cầm qua, bây giờ ngủ cũng đã bị em ngủ, em muốn thế nào, quay đầu quỵt nợ?”

Đỗ Tiểu Nhiễm rất có tinh thần tự giác nhận sai lầm, nhưng chuyện bị ép đến nước này, cũng chỉ có thể cẩn thận giải thích: “Vừa rồi lúc đi tắm tôi cẩn thận suy nghĩ lại, hình như khi trong rừng tôi dựa vào người anh, nhưng tuyệt đối ý của tôi không phải như vậy, tôi nhớ rõ hình như là anh bất đầu…. Hơn nữa chuyện như vậy đối với đàn ông các anh mà nói cũng không tính là thiệt thòi… Tôi cũng có thể xem chuyện như chuyện chưa xảy ra…. Anh không thể nghĩ thoáng chút sao….”

“Cho nên em là người tùy tiện, tôi cũng phải là người tùy tiện?”


Lần này anh dùng lực đẩy cửa ra, Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh đẩy nghiêng cả người, sau khi anh đi vào không thèm để ý tới cô, trực tiếp đặt đồ ăn sáng lên trên bàn, sau đó chỉ vào thức ăn nóng hổi, “Thừa dịp ăn khi còn nóng, em chà đạp thân thể tôi nhưng không thể lại chà đạp thức ăn tôi làm chứ?”

Đỗ Tiểu Nhiễm bị lời nói lạnh lùng của anh dọa sợ không dám lên tiếng.

Chờ anh đi ra ngoài, cô mới hoảng hốt cảm thấy chuyện này sao anh lại bị thua thiệt chứ?

Ăn tạm món điểm tâm, trong lòng không thể nói rõ có cảm giác gì, hối tiếc đau khổ đều có, nhưng cũng có chút ngỡ ngàng.

Ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lát, cô nhanh chóng nghĩ tới chuyện quan trọng, chỗ này không có người khác để có thể nhờ giúp đỡ, cố tình lúc này điện thoại di động chẳng có chút tín hiệu nào.

Cô cần phải lấy quyết tâm, chuẩn bị đi ra bên ngoài tìm Vu Lân.

Nếu đã xảy ra chuyện như vậy, hối hận cũng vô dụng, việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là nhanh chóng tìm thuốc ngừa thai.

Nếu không ngộ nhỡ không cẩn thận trúng thưởng, không phải là ồn ào xảy ra án mạng sao?

Nhưng chỗ này quá rộng, lúc vào đây tâm tình không tốt chỉ biết trong lòng buồn bực bước đi, lúc này mới phát hiện chỗ này đúng là rộng thật.

Hơn nữa giữa chỗ ở của hai người còn cách nhau một vườn hoa.

Kỳ lạ hơn chính là, phía trước lúc nãy còn trống không, không biết lúc nào lại có mấy con hươu sao nhỏ, ngoại trừ hươu sao bên ngoài còn có hai con lạc đà Alpaca ở trong vườn hoa.

Nhưng những động vật này rất nhỏ, nhìn giống như chưa trưởng thành, hươu sao nho nhỏ, lạc đà Alpaca cũng đang có lông mao, nhìn lớn hơn mấy con thú nhồi bông một chút.

Hơn nữa những động vật này nhìn như rất hiền, thấy cô đi tới cũng không biết tránh, vẫn dạo bước trong vườn hoa như cũ, thỉnh thoảng cúi đầu gặm cỏ trên mặt đất.

Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc đi ra ngoài, đi được vài bước, có lẽ là tiếng bước chân của cô làm kinh động đến những con thú kia.

Rất nhanh có một con lạc đà Alpaca bu lại, còn dùng đỉnh đầu cọ vào tay cô.

Mới đầu Đỗ Tiểu Nhiễm có chút căng thẳng, sau khi bị cọ vài lần mới nhớ tới gì đó, cô vội ngắt lá ở cây bên cạnh ném trên mặt đất, không nghĩ tới tên tiểu tử này rất thích ăn lá ở cây này.

Hơn nữa một con khác cũng nhanh chóng xông tới.

Đỗ Tiểu Nhiễm lớn như vậy, chỉ thấy hươu sao và lạc đà Alpaca qua rào chắn ở vườn bách thú, lần này tiếp xúc thân mật, theo đó tâm tình cũng khá hơn một chút.


Tên tiểu tử này vô cùng đáng yêu, còn biết dùng đầu cọ vào tay cô.

Trong lòng chất chứa hối tiếc không yên lúc trước, cũng không tự chủ được giải tỏa bớt, cô vừa đúng những tiểu tử kia ăn vừa nói: “Ngày hôm qua chị phạm sai lầm, hơn nữa phạm sai lầm không giải thích được, cả người như uống say hoàn toàn không biết mình đang làm gì… Rõ ràng thân thể rất không thoải mái, bây giờ còn trở thành phụ nữ lưu manh đùa bỡn người khác….”

Đang thấp giọng nói, thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

Cô sợ hết hồn vội vàng xoay người lại nhìn thì thấy Vu Lân không biết tới từ lúc nào.

Cô vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu như đang nhận sai, chờ anh nổi giận.

Kết quả anh không nổi giận mà là đưa tay dắt cô vào chòi nghỉ mát bên cạnh.

Trong lòng cô loạn cào cào, đi vào trong chòi đang nghĩ nên nói với anh như thế nào đây, thì anh tay chống cằm nhìn qua, ánh mắt cố chấp trước sau như một.

“Em không thích tôi?” Anh hỏi cô.

“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn vào mặt anh vội lắc đầu: “Anh là người rất tốt, sao tôi lại không thích anh chứ.”

“Vóc dáng tôi không phù hợp với thẩm mỹ của em?”

“Anh ư?” Lần này cô dùng sức lắc đầu mạnh hơn: “Anh rất đẹp trai, thật đấy.”

Điều này đúng là không phải lời nói khách sáo, chỉ bằng bộ dạng này của anh thật sự có thể dùng mặt cà thẻ rồi.

“Vậy thì cảm thấy tôi không có nhà không có xe, không cho em được cuộc sống hạnh phúc?”

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm nặng nề, “Anh đừng nói công danh lợi lộc như vậy….” Cô cũng không phải người ngu, kể từ khi đi vào chỗ này, ngu nữa cũng biết gia sản nhà anh tuyệt đối không tệ.

Nếu không để một người bình thường tu sử xây dựng trong núi như thế này thử xem?

“Hơn nữa anh cũng không giống như người không nhà không xe….”

Lần này anh cười, ghé sát vào trước mặt cô, gần như muốn tiến sát vào mặt cô.


“Vậy vì sao không thích tôi, tôi có tiền còn đẹp trai, xử nam cũng trao cho em, em còn muốn cái gì nữa?”

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết nên trả lời thế nào, thật ra thì cô cũng đã tự hỏi mình một vấn đề, theo lý thuyết cô rất thích anh, nếu không khi còn bé sẽ chẳng muốn trốn đi cùng với anh, nhưng cũng không phải là vẫn rất thích anh từ đó đến giờ….

Im lặng một lúc lâu cô mới cẩn thận trả lời: “Thật ra thì tôi từng thích anh….”

Dường như có chút không biết nên diễn đạt thế nào, trầm ngâm một lát mới cẩn thận nói tiếp: “Ít nhất lúc còn nhỏ tôi thật sự rất thích anh, ánh mặt trời rực rỡ, mặc dù trong nhà của anh có rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng anh chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Lần nào cũng cười híp mắt, hơn nữa tính tình rất dịu dàng, quả thực như ánh mặt trời, ở cùng với anh tôi cảm thấy rất thoải mái vui vẻ, cũng không cần chú ý tới tâm tình của anh, cũng không cần phải dụ dỗ anh….”

Cô dừng một lát, dường như không dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Nhưng không biết từ khi nào, dường như là bắt đầu từ lần anh chợt không nhận ra tôi, tôi nhớ rõ giống như anh đã đổi thành một người khác. Tính tình kỳ cục không nói, làm việc cũng lúc lạnh lúc nóng, khi đó tôi rất cố gắng trêu chọc anh, đổi lại anh mất hứng còn tôi phải cẩn thận dụ dỗ anh. Tôi cảm thấy với anh ở cùng nhau quá mệt mỏi, nhưng chính là khi không để ý tới anh thì anh lại chạy tới tìm tôi, giống như rất cần tôi….”

Cũng không biết lời nói của mình có tác dụng gì, người kia im lặng lúc lâu, Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cô không nhịn được len lén liếc nhìn anh.

Vẻ mặt anh có gì đó không bình thường, cũng không biết là do cô nói quá nặng, hay là thế nào.

Sắc mặt anh có thể vừa liếc mắt đã nhìn ra được rất khó coi, ánh mắt lại càng phức tạp hơn, giống như tức giận vừa giống như có cái gì khác….

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm có chút sợ hãi, dù sao dường như mình cũng hơi bội tình bạc nghĩa. leqiyudon

Ở đây không có người khác, hơn nữa thật sự ồn ào thì khiến mọi người đều khó coi….

Thấy anh vẫn không lên tiếng, cuối cùng cô không kiềm chế được vội chủ động nói: “Tôi cũng không có ý trách móc anh, thật ra thì tôi rất thích anh, nếu không sau khi anh thay đổi tôi cũng sẽ không hẹn cùng đi với anh… Hơn nữa tất cả những chuyện này đều là chuyện khi còn bé, tính tình con người ta cũng có thể thay đổi, tôi thấy anh bây giờ chín chắn chững chạc hơn nhiều…. Không còn vui buồn thất thường giống như khi còn bé….”

Anh vẫn không nói một lời, lòng cô chìm xuống đáy cốc.

“Này, này, lui tới với anh cũng không phải không thể được… Anh là người tốt như vậy, nhưng chuyện anh nói muốn kết hôn thì có chút quá nhanh, dù sao bây giờ tôi cũng có thời gian, có muốn chúng ta từ từ tìm hiểu không, dù sao cũng rất nhiều năm chưa từng gặp lại, có đúng không?” 

Cố gắng chớp chớp mắt, hi vọng bầu không khí có thể dễ chịu hơn chút, hơn nữa cô đã nói lời để mọi việc được giải quyết, anh cũng không thể trở mặt chứ?

Nhưng không biết vì sao vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối không tốt chút nào, thản nhiên dựa vào chiếc cột ở phía sau.

Anh nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài chòi nghỉ mát.

Bên ngoài chòi nghỉ mát lạc đà Alpaca đang tiêu sái đi dạo, lông cổ xù xì rất dài, giống như thú nhồi bông rất khổng lồ, cho dù ai thấy cũng sẽ thích. lequydoon


Dường như anh bất chợt nổi giận, bẻ cành cây bên cạnh ném tới.

Anh ném vô cùng chính xác, cành cây kia bay thẳng vào mặt lạc đà Alpaca, tiểu tử hoảng sợ chạy loạn một hồi, trong nháy mắt hươu sao cũng nhảy như bay, trong vườn hoa loạn thành một nùi.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng bị một màn này hù sợ, tự nhủ lần này cơn giận không tên cũng tới quá nhanh.

Bên kia nháo thành một đoàn, trái ngược với cơn giận vừa trút xuống, anh nhanh chóng xoay đầu lại, chầm chậm đứng lên, sau đó đưa tay nắm tay cô, cười nói: “Ở đây hơi lạnh, đừng ngồi mãi ở đây, tôi và em trở về phòng nghỉ ngơi đi.”