Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ

Canh hai ở Thải Đô không có gì ngoài

việc thấy nữ nhân rưng rưng bán rẻ tiếng cười hay người tiêu tiền vào

những khu vực vô cùng náo nhiệt. Còn những nơi khác mọi người đã sớm đi

vào giấc ngủ. Tất cả đều im lặng mà khu vực gần chỗ ở Phượng thị kia thì càng không cần phải nói rồi chỉ thỉnh thoảng thấy người gõ mõ cầm canh

đi ra. Ở ngoài này ngay cả một con mèo nhỏ cũng không thấy bóng dáng.

Giờ này khắc này, trong chủ trạch Thu

viện Phượng thị không còn sự yên tĩnh như mọi khi mà là đèn đuốc sáng

trưng. Nguyên nhân là chủ nhân của nó hôm nay tiến vào ở càng bởi vì vị

chủ tử kia vào giờ này còn chưa trở về làm cho hai gã thị vệ đi cùng lo

lắng sợ hãi không thể ngủ!

Phượng Địch

vẻ mặt nghiêm túc chau mày, hai tay nắm thành quyền một tay đặt trước

ngực, một tay buông xuống cạnh sườn, luôn luôn ở tại nơi đó đi tới đi

lui, thiếu chút nữa mài được cả ra hố. Phút chốc hắn ngừng lại, quay đầu trừng hướng Phượng Tiêu kia bị mình đi tới, đi lui mà biến thành choáng váng đầu hoa mắt, trách:

“Chính là đệ! Tất cả đều do đệ! Ta nói

muốn đi cùng thiếu chủ, đệ còn ngăn cản lại! Bây giờ đều đã ra ngoài tìm nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng thiếu chủ, đệ nói xem nếu thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì ta và đệ phải giải thích thế nào với Tông chủ cùng

phụ thân!?”

“Bởi vì thiếu chủ trước kia chưa bao giờ như vậy, . . .” Phượng Tiêu miệng nói thầm lại bị ca ca hung hăng trừng mắt, tự động ngậm miệng, ủy khuất gục đầu xuống.

Ô, thiếu chủ, người rốt cuộc đang ở nơi nào? Nhanh chút trở về đi!

Hai người đứng ở cửa Thu viện, trong

lòng thập phần lo lắng.Thật sự không nhịn được nữa, Phượng Địch đề nghị

nói : “Ta lại đi tìm xem, đệ tiếp tục ở đây đợi.”

Dứt lời, Phượng Tiêu gật gật đầu. Phượng Địch đang muốn đi đã nhìn thấy người đang làm cho hai người lo lắng kia trong lòng ôm đồ gì đó vui vẻ từ từ xuất hiện ở cửa Thu viện đi đến.

“Thiếu chủ! Người rốt cục đã trở lại a!” Lo lắng lâu ngày thấy người bình an trở về, hai người trăm miệng một lời kêu lên.

“Hừ! Nói nhỏ thôi!” Phượng Hiên vừa

ngăn cản hai người rống to, vừa khẩn trương cúi đầu nhìn về phía trong

lòng, thấy tiểu oa nhi không bị đánh thức lúc này mới yên tâm. Sau đó

hắn ngẩng đầu cảm thấy kỳ quái thấp giọng hỏi.

”Đã xảy ra chuyện gì sao? Hai người các ngươi sao lại có biểu tình này!”

“Không có việc gì!” Phượng Địch lắc đầu hạ thấp giọng trả lời, trong lòng buồn bực thiếu chủ trong lòng đang bế cái gì?

“Chính là thiếu chủ sao lại về trễ như

vậy, bọn thuộc hạ thực sự lo lắng.” Phượng Tiêu nhỏ giọng nói, hai mắt

lại hồ nghi dùng sức liếc về “cái gì đó” trong lòng Phượng Hiên đã bị

hắn bảo vệ rất kín, trong lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt, rất

quen thuộc, một màn này rất quen thuộc! Hắn không phải đã gặp qua ở nơi

nào chứ?

“Ưhm, gặp chút chuyện cho nên về trễ.”

Phượng Hiên dương dương lông mày tự đắc, cẩn thận ôm chặt bảo bối trong

lòng, từng bước đi về phòng của mình.

Hai người thấy thế lập tức đi theo, cùng chung một mục đích là muốn biết chủ tử nhà mình bế cái gì trở về.

Chỉ thấy Phượng Hiên trở lại phòng ngủ

của mình đi đến trước giường cúi người, thật cẩn thận mà đem ” này nọ”

trong lòng buông ra. Theo vào, hai người thấy Phượng Hiên đưa lưng về

phía bọn họ nên không biết hắn đang làm gì đối với vật kia. Sau đó chỉ

thấy hắn từ trên giường cầm lấy một đôi giầy nhỏ đặt ở trước giường.

Giầy? Đôi giầy thật nhỏ! Phượng Địch kinh ngạc nhìn không rõ lai lịch vật phẩm kia, mờ mịt đầy đầu.

Giầy? Giầy của tiểu oa nhi ! Phượng Tiêu dần dần mở to hai mắt, trừng mắt nhìn đôi giầy kia, vẻ mặt hoảng sợ,

trong lòng bi ai kêu lên : không phải đâu! Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu chủ

lại tiện tay xách một tiểu oa nhi nhà ai trở về?

Không biết ý tưởng hai người phía sau,

Phượng Hiên giúp tiểu Cốc Nhược Vũ cởi giầy, để bé nằm ở trên giường của mình, đắp kín chăn cho bé, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của bé trong lòng trộm vui vẻ trong chốc lát, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Thân thể Phượng Hiên vừa di chuyển, hai

người đã nhìn thấy bé gái đang ngủ trên giường kia, Phượng Địch giật

mình, Phượng Tiêu rất muốn ôm cái trán để bất tỉnh quên đi. Trời ạ! Chủ

tử nhà hắn lại tới nữa, không cần nói cho hắn biết đứa nhỏ này là ai mà

lại thuận tay ôm trở về!

“Thiếu chủ, đứa bé kia. . . ” Phượng Địch hỏi Phượng Hiên đang từ bên cạnh hắn đi qua.

“Trên đường gặp, không thấy cha mẹ của

nó ta liền ôm nó mang về đây.” Phượng Hiên vừa đi vừa trả lời, trong

đầu hiện đang tính toán làm cái gì ăn, bởi vì thiếu gia hắn còn chưa ăn

cơm chiều, đói bụng!

“Vậy thiếu chủ! Người là vì thay nó tìm

cha mẹ cho nên mới trở về trễ thế này?” Phượng Địch hỏi, tình huống bình thường khi gặp chuyện xảy ra.

“Tìm cha mẹ thay bé? Làm sao có khả

năng, cha mẹ bé không xuất hiện mới tốt, ta là bởi vì bé không chịu theo ta trở về, không lay chuyển được bé cho nên đành phải đợi cho bé khóc

mệt đang ngủ mới có thể trộm ôm bé trở về “.Tự giác cho rằng hành động

đó hoàn toàn không có gì là không ổn, Phượng Hiên trả lời như thể là

đương nhiên.

Nghe những lời nói ấy, nguyên bản hai

người đang cùng hắn đi ra khỏi phòng ngủ trên mặt nhất thời lộ ra thần

sắc muốn hôn mê bất tỉnh.

“A?” Giả dối! Chuyện này, đây là hành vi ác bá đi! Thiếu chủ nhà hắn làm sao có thể làm ra loại sự tình này!?

Hắn là đang nằm mơ đúng hay không!?Lần đầu trải qua việc này trong lòng

Phượng Địch run run một trận, nước mắt rất muốn phun trào.

Về phần Phượng Tiêu, hai mắt trợn tròn

một lát, cả người mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất chủ tử nhà hắn lại trộm ôm đứa nhỏ, lại trộm ôm đứa nhỏ rồi!

Nếu như nói Phượng Địch cùng Phượng Tiêu hai người đều bị Phượng Hiên kích thích như vậy, kế tiếp trong nội tâm

của Phượng Địch lại bị đánh nghiêm trọng hơn. Bởi vì đi theo thiếu chủ

nhà mình, hắn lại phát hiện là đang đi tới phòng bếp trong Thu viện.

Kế tiếp kia, động tác của Phượng Hiên

làm cho bộ mặt Phượng Địch run rẩy một trận, ngón tay run run chỉ vào

chủ tử trong cảm nhận của hắn giống như thần tiên, quay đầu hỏi đệ đệ

bên cạnh: “Thiếu chủ người, người, người đây là đang làm cái gì?”

“Xuống bếp!” Phượng Tiêu mới từ chuyện

kia khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại ngắm ngắm động tác của chủ tử nhà

mình, sau đó cảm thấy chuyện vừa rồi quả thực không thể so sánh, không

đồng ý muốn trả lời, nhưng thấy ca ca của mình vẻ mặt đờ đẫn, cảm giác

như là không có nghe thấy lại bổ sung một câu: “Chính là nấu cơm xào

rau!”

Này, này, này, hắn không nhìn lầm thiếu

chủ thế nhưng lại tự mình xuống bếp!? Thiếu chủ biết nấu ăn? Phượng Địch nhìn Phượng Hiên động tác xuống bếp lưu loát, đỡ cái trán của mình tựa

vào trên người đệ đệ rất muốn khóc, chủ tử nhà hắn dung mạo các loại đều tốt nhất …, theo nhận thức của hắn thiếu chủ vô luận nghe được hay là

tận mắt nhìn thấy năng lực hoàn mỹ của thiếu chủ thì không ai có thể soi mói. Nhưng mà, cũng không cần hoàn mỹ đến mức ngay cả việc xuống bếp

như thế này cũng giỏi được!? Ô, ô, ô! Người nào đó trong lòng nước mắt

phun.

“Ngày thường, đồ ăn cùng với điểm tâm

của tiểu thư ăn trên cơ bản đều là thiếu chủ tự mình làm.” Phượng Tiêu

đồng tình nhìn ca ca nhà mình giải thích, trong lòng đáng thương thay ca ca hắn lúc điều đến đây thì ngày hôm sau đã bị chủ tử phái đi làm việc, không thể có cơ hội thấy được tình cảm sùng bái của thiếu chủ cùng tiểu thư bọn họ.

Người bên ngoài chịu kích thích hay

không từ trước đến nay không liên quan đến Phượng Hiên, chỉ thấy hắn làm đơn giản bốn món ăn cùng với một loại canh ý bảo hai thị vệ đứng ở một bên vẻ mặt có chút thất thần bưng thức ăn!

“Đem về phòng của ta.” Nói xong hắn liền dẫn đầu đi, chuẩn bị trở về dụ dỗ tiểu Cốc Nhược Vũ cũng chưa ăn cơm

chiều ăn cơm, trong lòng đã bắt đầu tính toán mỗi ngày nên cố gắng đút

cho bé con kia như nào. Uhm, bé con thật sự rất nhỏ gầy, ôm lấy cảm giác không nặng quá vài cân khó mà khỏe được. Hắn muốn chăm cho bé mập mạp

một chút, trong đầu Phượng Hiên hiện lên đứa nhỏ mập mạp. Ha ha, hắn vừa nghĩ đến vừa cười.

Sau khi ăn xong bữa cơm đã không thể

không xem như cơm chiều kia, Phượng Hiên thay tiểu Cốc Nhược Vũ lau

miệng, hai người (Phượng Tiêu, Phượng Địch) thủy chung hầu ở một bên

nhìn chằm chằm hai người (Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ) từ đầu tới đuôi đều mơ mơ màng màng, đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh lại nên vẫn không thể lý giải

loại sự tình này tại sao lại phát sinh.

Bỗng nhiên Phượng Địch hỏi: “Thiếu chủ, có nên thỉnh tổng quản phái người thu dọn một gian phòng khách hay không ?”

“Vì sao?” Phượng Hiên ngẩng đầu nhìn sang Phượng Địch hỏi.

“Cho bé ở a!” Phượng Tiêu tiếp lời.

“Bé đương nhiên là phải ở một chỗ với ta! Cho nên không cần phiền toái như vậy!”

” Vậy Bé ngủ thế nào?” Phượng Địch nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên là ngủ cùng với ta!” Phượng Hiên cảm thấy kỳ quái, không hiểu đưa mắt nhìn Phượng Địch.

“. . . . .”

” Hiên ca ca dẫn muội đi tắm rửa, sau đó lại ngủ được không!” Phượng Hiên ôm lấy tiểu Cốc Nhược Vũ, nhìn tiểu oa nhi không một chút kiêng dè đây là nơi nào mà ngủ gật ở trong lòng

mình. Hiển nhiên không nghe thấy hắn nói cái gì. Nhưng không nói gì cũng đáp ứng, Phượng Hiên tự tiện coi như được đồng ý, chuẩn bị đi đến chỗ

tắm rửa chuyên dụng của hắn.

Phượng Hiên vừa nói xong, chợt nghe

“Bùm” một tiếng ở bên trong phòng vang lên, Phượng Hiên ôm tiểu oa nhi

đến nơi có thanh âm vừa truyền ta, chỉ thấy Phượng Tiêu từ dưới đất bò

lên cười xấu hổ giải thích:

“Nhất thời sảy chân, không cẩn thận,

không cẩn thận!” Ô, chủ tử nhà hắn lại nữa rồi, nam nữ thụ thụ bất thân

a! Mặc dù là chỉ là bé gái hai ba tuổi nhưng cũng không thể như vậy,

may mắn hắn từ lúc ở phòng bếp đã có chuẩn bị.

Đứng vững, Phượng Tiêu vỗ vỗ tay gọi tỳ nữ hầu ở ngoài cửa lâu tiến vào chỉ thị : ” Mang bé con.. tiểu thư này đi tắm rửa!”

“Dạ!”

“Không cần phiền toái như vậy, dù sao ta cũng muốn đi rửa, cùng tắm rửa là được rồi.”

“Bùm” lại là một tiếng, chẳng qua lần này là Phượng Địch.

“Ngươi cũng sảy chân ?” Phượng Hiên buồn bực.

“Dạ, đúng vậy, thuộc hạ cũng sảy chân !”

“Thiếu chủ, bé con là con gái!” Phượng Tiêu thật sự nhịn không được ngón tay chỉ chỉ đứa nhỏ trong lòng Phượng Hiên .

“Ta đương nhiên biết bé là con gái, sau đó . . . ?” Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? A, Phượng Hiên đột nhiên hiểu rõ rồi.

”Thật là, đang suy nghĩ gì đấy! Bé mới

ba tuổi! Hơn nữa cũng không phải chưa từng tắm rửa qua cho bé!” Nói

xong, Phượng Hiên đem tiểu Cốc Nhược Vũ đưa cho tỳ nữ đứng ở trước cửa

không ngừng dặn dò:

”Cẩn thận một chút, ôm cho tốt đừng để

ngã! Tắm rửa cho bé trăm ngàn lần không được để bé bị đau . . .” “Người

nào đó” bắt đầu dong dài rồi, trong lòng lo lắng cực độ đem bảo bối giao cho người khác chăm sóc.

Trong lòng có chút không tình nguyện, Phượng Hiên nhìn tỳ nữ đem tiểu Cốc Nhược Vũ mang đi, nghĩ nghĩ, hỏi:

“Địch, ta nghe nói lần này Phượng Thiểu

Tiêm phái người thay mua cho đứa bé ba tuổi của nàng ta không ít phục

sức, sau đó tạm để ở chủ trạch của Phượng gia sau này mới phái người

mang về cung đúng hay không?”

“Thuộc hạ nghe nói Thái Tử Phi có phân phó việc này.”

“Ha ha, vậy thì tốt quá, chúng ta hiện tại đi nhìn một cái xem có cái gì thích hợp cho bé con dùng!”

“A? Thiếu chủ, những thứ kia là chuẩn bị cho tiểu công chúa! Không thể tùy tiện động a!” Phượng Địch kinh sợ,

vội vàng khuyên bảo.

“Vậy thì thế nào, ngươi cho rằng vị trí

thái tử ngồi mạo hiểm như vậy, bị người nhìn giống như hổ rình mồi sẽ

bởi vì đồ sơ sinh của tiểu công chúa mà trách cứ ta đây sao?” Phượng

Hiên mày kiếm giương lên, chẳng hề để ý, nghĩ rằng: tiểu công chúa thì

thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, vừa xấu lại vừa nát, nào có tư

cách đánh đồng với bé con của hắn! Cái này trước hết phải để cho bé con

của hắn sử dụng, chờ hắn mua mới cho bé con sẽ đem vài thứ kia trả lại

là được rồi! Hừ!

Cứ như vậy, Phượng Hiên lớn gan đến nơi ở của Thái tử phi Phượng Thiểu Tiêm chọn vài thứ tốt nhất trong đống đó,

quần áo xinh đẹp nhất chuẩn bị mặc cho tiểu Cốc Nhược Vũ.

Ép buộc đến sang canh ba, tắm qua cũng

mệt mỏi, Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đã sớm ngủ, cười đi vào giấc

ngủ. Hai người ngủ say sưa cùng đắc ý, mà trong đêm đen ánh trăng trên

cao tỏa sáng một vùng như là đang che miệng cười trộm trong lòng.