Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
Phượng Hiên trước tiên đem cái mảnh thêu gia huy Phượng gia trên trang phục của người hầu xé xuống, để vào trong tay áo, lập tức tay phải “Xoát” một tiếng mở cây quạt ra. Nguyên bản
đang ngồi chồm hỗm hắn liền đứng dậy, cây quạt trong tay che khuất mặt,
chỉ lộ ra một đôi mắt to sáng ngời.
Nhìn Phượng
Hiên trong lòng mọi người buồn bực: hắn chỉ là một gã người hầu, mà
trong tay lại có một cây quạt trang nhã như vậy? Nhưng trên cây quạt này một chữ cũng không có, một bức họa cũng không có, hết sức bình thường,
khiến cho mọi người cho rằng khả năng gã người hầu này là bắt chước chủ
tử nhà hắn mới dùng cây quạt. Kỳ thật cái quạt này là cái quạt Phượng
hiên dùng cho xứng với bộ quần áo người hầu, phía trên không có một ký
hiệu gì của hắn một mảnh trống không, thuận tiện khi hắn gặp người quen
dùng để che mặt. Hắc hắc, dùng cực kỳ tốt!
Xoay người, Phượng hiên đầu tiên là nhìn mấy người Lâm Tuyết Nham liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia
thị huyết. Tiếp theo dưới chân của hắn khẽ động, thân hình nhoáng lên
một cái, mà trước mắt mọi người chỉ là một bông hoa, sau đó liên tiếp
những tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.
Chỉ thấy phía trước đều bị Phượng Hiên
điểm huyệt, toàn bộ nhóm gia phó không thể động đậy bị ném đến một bên,
từng cái, từng cái rơi xuống, giống như xếp La Hán ngã thành một đoàn.
Thấy thế, Lâm Lợi Duy lập tức cảnh giác, vội vàng kéo Lâm Tuyết Nham ra phía sau, cùng với một gã thị vệ khác
chuẩn bị ứng phó với ý đồ không tốt của Phượng hiên. Hắn sớm nhìn ra
công phu của Phượng Hiên không thấp, nhưng không nghĩ tới trình độ võ
công của Phượng Hiên lại cao đến vậy, vẻn vẹn chỉ dùng một bàn tay có
thể làm cho mình luống cuống tay chân.
Ngay khi bọn họ vừa bày ra tư thế thì
Phượng Hiên đã đến trước mặt bọn họ, hắn tay phải dùng quạt che mặt, tay trái “Xoát, xoát, xoát” chính là ba chiêu sắc bén bổ về phía Lâm Lợi
Duy, buộc hắn lui ra phía sau, tiếp theo lại dùng ba chiêu hướng đến tên còn lại.
Nội lực thật thâm hậu! Lâm Lợi Duy trong lòng cả kinh, nhưng dù sao hắn cũng là thủ lĩnh hộ vệ của tông chủ Lâm
thị, theo kinh nghiệm phong phú, hắn dần dần ổn định lại, bình tĩnh ứng
đối. Hơn nữa dựa theo các chiêu thức võ công của Phượng Hiên thì có thể
đoán hắn không phải là người hầu trong nhà những người mà mình biết.
Mười chiêu, hai mươi chiêu, ba mươi
chiêu, theo số chiêu tích lũy, Lâm Lợi Duy phát hiện tốc độ Phượng Hiên
sử dụng chiêu từ chậm sang nhanh chóng, chiêu thức nhanh mà gọn gàng.
Hơn nữa trước mắt mình lại dần dần có có vài bóng dáng Phượng Hiên sáng
ngời, nhất thời làm cho Lâm Lợi Duy nhớ lại trước kia. Hồi dựng nước bên người Tổ hoàng trái có rừng giúp, phải có sông đỡ, đó là có bốn người:
Cung, Phượng, Lam, Bích bên người, võ công phân biệt lấy Cung gia “Mạnh
mẽ – Linh hoạt”, Phượng gia “Phiêu dật”, Lam gia “Tàn nhẫn”, Bích gia
“Trầm ổn” nghe đồn khắp thiên hạ. Cung gia sở dĩ võ công cầm đầu là vì
Cung gia tốc độ ra chiêu vĩnh viễn so với người khác mau gấp đôi, hắn
chẳng lẽ là người Cung gia?
Sợ bị người khác nhận ra thân phận của
mình, Phượng Hiên sử dụng toàn bộ chiêu thức của tông chủ Cung thị mới
có thể có, tuyệt học đã lâu không có hậu thế vì thế Lâm Lợi Duy có điều
hoài nghi, bởi vì hắn đã từng thấy qua chiêu thức của Cung gia. Hơn nữa, Phượng Hiên tuy rằng tuổi không lớn, nhưng ngay từ nhỏ đã đặc biệt được Cung Thượng Hi dạy, vô luận võ công hay nội lực sớm được xếp vào hàng
cao thủ đương thời. Bởi vậy, Phượng Hiên cũng không cho hắn ít nhiều cơ
hội tìm tòi nghiên cứu lai lịch võ công của mình. Sau khi cố ý thử công
lực thủ lĩnh hộ vệ của Lâm thị hắn rốt cục cũng chơi đã, bộ pháp dưới
chân bỗng nhiên biến đổi, xuất ra chiêu độc nhất thiên hạ của Cung gia
“Mê Thiên Ảnh bước”, nhanh như sét đánh, giống như biến mất trước mặt
hai người Lâm Lợi Duy, rồi xuất hiện ở trước mặt Lâm Tuyết Nham.
Thình lình xảy ra biến hóa làm cho Lâm
Tuyết Nham ngã ra sau, sợ tới mức kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì!?
Lâm Lợi Duy! Còn không mau . . . .”
Phượng Hiên phía sau cây quạt đang cười
vui thích, chán ghét nhìn Lâm Tuyết Nham, cuộc đời hắn chỉ biết sống
phóng túng, nửa điểm võ công cũng không có, hắn đánh ra, chỉ nghe một
tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên, tiếng kêu thảm thiết như tiếng
giết heo lập tức truyền khắp cả con đường. Lâm Tuyết Nham rõ ràng đã bị
đánh gãy chân, ngã xuống giữa đám người hầu mới bò lên không bao lâu.
Đợi Lâm Lợi Duy vì cứu Lâm Tuyết Nham đuổi tới thì thân hình Phượng Hiên đã nhanh như ảo ảnh, làm cho người ta nhìn không rõ phương hướng bóng dáng người trước mặt. Trở lại bên cạnh tiểu Cốc Nhược Vũ, tay trái bế nó
đang mở to ánh mắt tròn tròn, cùng với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Thiếu gia nhà
mình bị thương, tất cả mọi người đi theo cũng chạy không thoát khỏi
trừng phạt, mọi người bối rối vội vàng kêu lên.
“Mau nâng thiếu gia trở về, đi tìm đại
phu !” Lâm Lợi Duy xem như trầm ổn, thu hồi chiêu thức, thật sâu nhìn
Phượng Hiên một cái, bước nhanh đến bên người Lâm Tuyết Nham chỉ huy
nói.
Bốn vị gia phó thật cẩn thận dùng sức
nâng Lâm Tuyết Nham đang ra sức rên rỉ. Những người khác đi theo chuẩn
bị. Nhưng mà trong lòng Lâm Tuyết Nham lửa giận ngút trời, ý bảo mọi
người không cần chắn tầm mắt của hắn. Trước khi đi hắn giống như toàn bộ người bị đau biến thành trẻ hư vậy, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng
Hiên, đứng xuống quát: “Ngươi chờ đó cho ta, hãy đợi đấy! Ta nhất định
phải để cho ngươi biết sự lợi hại của Lâm thiếu gia ta ! Dám động thủ
đối với trưởng tử của Tông gia Lâm thị là ta đây, ngươi nhất định phải
chết!” Kiềm chế nói cho hết lời, hắn lại tiếp tục kêu rên.
Lâm Tuyết Nham đứng thẳng để đi dạo phố, lại được người ta nâng quay về, đoàn người chật vật mà đi. Về phần
Phượng Hiên sau cây quạt, nghe thấy lời hắn nói trước khi đi…, tiểu ác
ma trong lòng lúc ấy lập tức cười thoải mái, thầm nghĩ: đánh chính là
Lâm gia nhà ngươi, người khác hắn (Phượng Hiên) mới lười động thủ! Qua
nhiều năm như vậy cuối cùng ngày hôm nay mới ra một chút ác khí đã chồng chất bao lâu trong lòng! Bản thân coi như thủ hạ lưu tình không thiến
hắn, chân cũng chỉ là cắt đứt, nuôi chút thời gian là có thể khôi phục
lại mà thôi. Nếu còn không phải thời điểm, sợ tiếng xấu lan xa, chính
mình chưa bao giờ thấy qua Lâm Tuyết Nham thế mà đối với mình còn nói
ngoan độc như vậy, hừ!
Tầm mắt Phượng Hiên đi theo đoàn người
Lâm Tuyết Nham dời về phía Tần Kim Chi, trong đôi mắt to lộ ra ý uy
hiếp, nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngươi cũng muốn đứa bé này?”
Dáng người cao ngất kia, vô hình tản mát ra hơi thở tôn quý không hợp với bộ quần áo, điều này làm cho người nhận thức được. Tần Kim Chi ban đầu
chậm đợi ở một bên, muốn từ trong lúc hai phe đánh nhau đắc lợi đoạt
tiểu oa nhi, bây giờ đành từ bỏ. Bà bĩu môi, thắt lưng giống như con rắn uốn éo,nắm khăn tơ lụa trong tay ngăn các thủ hạ trong Tàng Kiều Các
đang muốn ra tay: “Thật là, đi trở về!”
Náo nhiệt không được nhìn, đám người lộn xộn này cũng tự tản đi, khu phố khôi phục bình thường. Phượng Hiên cười cười, cây quạt trong tay hợp lại, sau đó vui vẻ nhìn về phía bé gái
trong lòng
“Đại ca ca thật là lợi hại! Đánh cho người xấu chạy đi!” tiểu Cốc Nhược Vũ vẻ mặt sùng bái, thành tâm nói.
Ca ngợi ngoài ý muốn này làm cho “người
nào đó” trong lòng cực kỳ hưởng thụ, đắc ý bò đầy trên mặt không chút
nào khiêm tốn trả lời: “Đó là đương nhiên, chỗ lợi hại của đại ca ca
còn rất nhiều! Ngươi về sau sẽ biết!” Hắc hắc, hắn (Phượng Hiên) cái gì
cũng được, nhất là các loại phương thức chỉnh người, đây tuyệt đối là
cái gì cần có đều có.
“Chúng ta đi thôi, cùng đại ca ca đi về
nhà!” Khó tìm được một tiểu hài tử có thể thuận mắt giống như muội tử
bảo bối của mình. Hơn nữa, Phượng Hiên cho rằng tiểu oa nhi này bị cha
mẹ nó vứt bỏ. Bởi vậy, kết luận là rõ ràng – mang về nhà, hắn nuôi!
Vừa nghe lời này tiểu Cốc Nhược Vũ sắc mặt sợ hãi, bắt đầu giãy dụa, muốn từ trong lòng Phượng Hiên nhảy xuống, đào tẩu.
Nhìn động tác đứa bé trong lòng, Phượng Hiên “uh hừ” dừng lại, ôm chặt nó, sau đó hỏi: “ Ngươi muốn làm gì?”
“Di di bảo Nhược Vũ ở chỗ này chờ. Nhược Vũ phải ở chỗ này chờ di di, Nhã tỷ tỷ, phụ thân, nương sẽ đến đón
Nhược Vũ, nếu Nhược Vũ rời đi, bọn họ sẽ không tìm được Nhược Vũ.” Giãy
không được, hai mắt tiểu oa nhi nhanh chóng tích tụ nước mắt, khóc nức
nở ra. Mặc dù mới ba tuổi, nhưng nó vô cùng nhớ rõ mẫu thân của mình.
Bởi vì lúc trước có kinh nghiệm đã làm mất nó mà dặn đi dặn lại nhiều
lần, tuyệt đối không thể đi cùng người không biết.
Tiểu oa nhi tuổi tác không lớn, nhưng
nói cũng rất rõ ràng. Song, nó trái một tiếng “Nhược Vũ”, phải một tiếng “Nhược Vũ”, làm cho Phượng Hiên trên trán rắc đầy hắc tuyến hiếm thấy.
Cái gì Nhược Ngữ, Nhược Ngữ ? Là tên
sao? Đợi chút! Rất quen thuộc! Trí nhớ vô cùng tốt của Phượng Hiên bỗng
nhiên nhớ lại bóng dáng bé con bảo bối năm đó mất đi tên cũng phát âm
giống như vậy.
“Ngươi tên là gì?” hai con mắt Phượng Hiên lóe sáng nhìn vào tiểu Cốc Nhược Vũ trong lòng.
“Cốc Nhược Vũ.” Đã ngừng khóc, tiểu oa nhi mắt to tròn tròn nhìn lại.
“Vậy là ngươi không phải có một cái khoá vàng nhỏ a?” Phượng Hiên vẻ mặt chờ đợi để sát vào trong lòng bé con,
hỏi han thật cẩn thận.
Tiểu oa nhi nháy mắt mấy cái, không rõ
vị đại ca ca kia muốn làm cái gì, nhưng trời sanh tính thành thật, hỏi
thì trả lời, nó lập tức lấy ra cái khoá vàng dưới cổ chân mình, vừa nâng lên cho Phượng Hiên xem, vừa gật đầu trả lời nói: “Vâng, này.”
Phượng Hiên cầm khóa vàng trong tay,
nhìn kỹ, lúc này chính là tâm hoa nộ phóng. Ha ha, cảm giác của hắn quả
nhiên đúng vậy, hôm nay xác thực có thể ở nơi này đào được báu vật.
Nguyên lai, khoá vàng nhỏ trên người
tiểu Cốc Nhược Vũ chính là năm đó Phượng Hiên đưa cho nó. Bởi vì phu
nhân quản gia cho rằng khóa vàng này tám phần là thiếu tông chủ đưa. Vì thế, trước khi bọn Mai Bình đi, bà một lần nữa cương quyết bắt Mai Bình phải để cho Tiểu Vũ đeo. Mà nhìn bà nghiêm túc dặn dò như vậy, tuy rằng không biết lai lịch cái khoá vàng này như thế nào, nhưng Mai Bình vẫn
dựa theo lời phu nhân quản gia làm.
Về phần Phượng Hiên liếc mắt một cái có
thể nhận ra là đồ mình đưa. Bởi vì, mỗi vật phẩm mà cửa hàng vàng bạc
bán đi đều có kí hiệu riêng. Hơn nữa Phượng Hiên có một thói quen, tặng
người ta gì đó thì rất hoan hỉ khắc lên tên của mình. Lúc hắn mua khóa
vàng, đã tìm người khắc hai chữ “Hiên tặng” ở nơi mà người ta không dễ
dàng nhìn thấy.
Vì thế, ngay tại trên đường cái, mọi
người đi lại nhìn thấy một vị thiếu niên tuyệt mỹ ôm trong lòng tiểu oa
nhi thanh tú. Trên mặt của hắn ngăn không được nụ cười ngu xuẩn cực kỳ
tổn hại hình tượng. Hắn rất vui vẻ, đứa nhỏ bảo bối năm đó đã lớn như
vậy rồi, mà hắn lại gặp lại nó! Trong lòng của hắn bởi vì không thấy
bóng dáng cha mẹ tiểu oa nhi, bỏ lại bảo bối tiểu oa nhi một mình ở bên
ngoài, làm cho đứa nhỏ đáng yêu này thiếu chút nữa đã lâm vào hố lửa nên cho rằng cha mẹ Cốc Nhược Vũ không cần nó. Vì thế, lúc này đây hắn lại tự tiện quy tội cho cha mẹ tiểu Cốc Nhược Vũ, lại quyết định suy nghĩ
để mình mang tiểu oa nhi về nuôi. Hơn nữa, nói kiểu gì hắn cũng sẽ không buông tay!