Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 102: Lời nói dối

Edit: ss gau5555

Beata: Bunny

Hai người ở trong này nói chuyện, lực

chú ý của tất cả người chung quanh đều tập trung trên hai người, không

có ai chú ý tới một thân ảnh nho nhỏ đã đứng ở nơi này quan sát được một lúc.

“Nàng ta đang làm gì đấy?” – Bé nhìn Ngự Hạo Manh lau nước mắt trong đình, hỏi Phượng Tiêu bên cạnh.

“Chắc là đang học gánh hát diễn trò

rồi!” – Phượng tiêu không tin phu nhân ôn nhu nhà hắn sẽ làm cho vị quận chúa đại nhân bên ngoài có tiếng ác danh kia khóc.

Hừ, diễn trò sao? Ánh mắt tròn của bé

vừa đảo vừa chuyển thật nhanh, một ý nghĩ loé lên trong đầu. Chỉ thấy bé lập tức nhấc bước chân ngắn, chạy vào trong đình, còn kèm theo một

thanh âm trẻ con non nớt: “Mẹ!”

Xoát, đầu mọi người đồng loạt chuyển đến chỗ người tới, người chưa gặp Tiểu Cốc Lượng mà nhìn thấy bộ dạng y hệt Phượng Hiên của bé, không khỏi ở trong lòng oa một tiếng, cảm thán bộ

dạng bé giống như đúc với Phượng Hiên. Mà Ngự Hạo Manh sau khi nhìn rõ

tướng mạo người tới, thì trên mặt hiện lên một tia âm tàn, càng tăng

thêm ý hận, ghen tỵ nồng đậm với Cốc Nhược Vũ.

“Lượng nhi.” – Cốc Nhược Vũ mở hai tay

ra, đợi Phượng Tiêu ôm lấy Tiểu Cốc Lượng đang chạy đến phía nàng, đặt

trên đùi của nàng rồi ngồi xuống. Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của bé có một vệt đỏ, không khỏi đau lòng hỏi: “Mặt của con làm sao vậy?”

“Mẹ. . . . . .” – Thanh âm yếu ớt của bé con, tiếp theo vẻ mặt hơi sợ của Tiểu Cốc Lượng nhìn Ngự Hạo Manh liếc

mắt một cái, lại quay đầu lại mở đôi mắt tròn to nhìn Cốc Nhược Vũ,

trong hai tròng mắt vừa có oan ức, vừa có nước mắt lăn lộn, chỉ là không thấy lăn xuống, khóe miệng nở nụ cười đáng thương, vẫy vẫy tay nhỏ bé,

ra hiệu cho Cốc Nhược Vũ cúi đầu, sau đó bám vào bên tai nàng nói nhỏ.

Cái gì? Vừa rồi lúc mình chưa tới, Quận

chúa đã gặp được Lượng nhi ở cửa, hơn nữa còn ra tay đánh bé? Bởi vì

nàng là quận chúa, cho nên Lượng nhi đành phải nhịn quay về viện của

mình, sau đó phái người ngăn cản nàng ta ở ngoài cửa, mời nàng ta trở

về. Không nghĩ tới vừa nghe thấy hạ nhân nói quận chúa bị mình mời lại

đây, cho nên vội vàng chạy tới. Cốc Nhược Vũ nhìn Ngự Hạo Manh cùng với

cây nhuyễn tiên (roi) nàng mang theo người, rồi nhìn lại nhi tử, sắc mặt lúc này trở nên khó coi.

Thấy mặt mẫu thân biến sắc, Tiểu Cốc

Lượng trong lòng hắc hắc cười, là bé biết, bé là bảo bối trong lòng mẫu

thân, bé bị người khi dễ, thì mẫu thân sao có thể để sắc mặt hoà nhã với đối phương, hừ hừ, bất kể nàng ta là quận chúa hay là công chúa, thì cứ chờ bị mẫu thân đuổi ra khỏi phủ đi!

Tiểu oa nhi ôm cái bụng tròn vo của Cốc

Nhược Vũ, đem đầu nhỏ cố gắng vùi vào trong ngực của nàng, thân thiết cọ cọ rất vui vẻ, a, thật nhớ cảm giác ôm mẫu thân, ô ô, bị phụ thân chiếm đoạt đã lâu, thật hoài niệm a!

Ngự Hạo Manh từ lúc Tiểu Cốc Lượng lên

tiếng vẫn theo dõi hắn, cho nên bỏ lỡ màn sắc mặt biến kia của Cốc Nhược Vũ, đợi khi Ngự Hạo Manh nhìn lại thì ánh mắt của nàng đã khôi phục,

nhìn không ra bộ dạng nổi giận vừa rồi.

“Là nhi tử của Hiên ca sao! Mấy tuổi?” – Ngự Hạo Manh ngoài mặt thì ôn hoà, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến

răng nghiến lợi, không ngừng kêu: người sinh con cho Phượng Hiên cần

phải là Ngự Hạo Manh nàng!

“Đúng vậy, bé đã ba tuổi.” – Cốc Nhược

Vũ vừn trả lời vừa dựng thẳng thân thể nhi tử đang bám trong lòng, nhìn

chăm chú vào vết đỏ chướng mắt trên khuôn mặt sưng của bé.

“Phải không? Đứa nhỏ thật đáng yêu, bộ

dạng giống hệt với Hiên ca ca, gọi di nương!” – Ngự Hạo Manh quay về

phía Tiểu Cốc Lượng đang ngắm nàng dùng giọng điệu dỗ tiểu hài tử, hơn

nữa còn gỡ ngọc bội nhỏ mang trên cổ xuống, sai người đưa cho Tiểu Cốc

Lượng. “Đây là lễ vật trước đây của ông nội di nương tặng cho ta, hiện

tại tặng cho cháu làm lễ gặp mặt.”

“Vật quý trọng như vậy, làm thế nào lại

không biết xấu hổ.” – Gọi di nương có phải cảm thấy hơi chút kỳ quái hay không? Cốc Nhược Vũ cảm giác quái dị lắc đầu, tỏ vẻ không thể nhận.

“Đều là người trong nhà, khách khí cái

gì. Nhi tử của muội muội cũng chính là con ta. A, ta lớn tuổi hơn ngươi

một ít, cho nên gọi ngươi là muội muội ngươi sẽ không để tâm chứ!” –

Miếng ngọc bội kia ngoài miệng nói đưa, sau khi đưa đẩy với Cốc Nhược

Vũ, Ngự Hạo Manh lại đem nó cầm trở về. Nàng càng nhìn Tiểu Cốc Lượng

càng cảm thấy chướng mắt, hơn nữa lúc trước nói một đống như vậy hình

như Cốc Nhược Vũ không ảnh hưởng gì, Ngự Hạo Manh trong lòng bốc hoả,

nàng cho rằng nữ nhân đối diện căn bản là không hiểu ý, nên mình phải

nói rõ ràng mới đúng, “Tuy rằng ta là quận chúa, nhưng muội so với ta

lại vào cửa trước, ta cũng không muốn làm khó Hiên ca ca, vẫn tôn muội

là chính thất, chẳng qua là ta gọi muội là muội, muội gọi ta là tỷ, hai

chúng ta đều tốt, thì Hiên ca tất nhiên cũng không bị khó xử.”

“. . . . . .” – Cốc Nhược Vũ chỉ nhìn

Ngự Hạo Manh, không lên tiếng. Tiểu Cốc Lượng trong lòng nàng nhướng

mày, kỳ quái, mẫu thân sao còn không đuổi người, hơn nữa nghe xong những lời này, người không tức giận sao?

Làm cho Cung Thiên Li cùng Cung Thi San

đứng phía sau Cốc Nhược Vũ nghe được cảm thấy phẫn nộ, vừa định lên

tiếng trả lại, thì Cốc Nhược Vũ nói chuyện: “Vậy quận chúa không nhận

được thánh chỉ của hoàng thượng tứ hôn sao?”

“Muội muội, xem ra muội vừa rồi đã không nghe cẩn thận lời nói của tỷ a! Ta nói rồi, Hiên ca ca bởi vì yêu ta,

cho nên cho dù ta gả cho người khác, cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để cho

ta được tự do, lần này cũng không ngoại lệ. Phải biết rằng ta cùng Hiên

ca ca từ sau khi gặp nhau năm huynh ấy hai mươi tuổi, rồi yêu nhau cho

đến nay, bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên chỉ có thể dựa vào thư để

nói hết tâm nguyện của chúng tá. Đúng rồi, nói vậy muội muội không được

Hiên ca ca cho phép vào thư phòng đúng không, thư này được đặt ở bên

trong thư phòng, nếu muội có thể đi vào mà nói, có thể đọc thử xem.” –

Ngự Hạo Manh tính toán, nàng không sợ những lời thêu dệt bậy bạ này có

thể rơi vào trong tai Phượng Hiên, đến lúc đó nàng chỉ cần chết cũng

không chấp nhận, vu cáo lại Cốc Nhược Vũ ép hạ nhân nói dối vu tội cho

nàng như vậy sẽ tốt hơn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nàng có thể nắm chắc

là vì Phượng Hiên rất chán ghét nữ nhân tính tình như thế. Ngự Hạo Manh

không tin Phượng Hiên sẽ yêu nữ nhân ấy, cũng chưa từng gặp qua bộ dáng

của hắn sủng ái Cốc Nhược Vũ, liền nhận định Cốc Nhược Vũ sở dĩ có thể

gả cho huynh ấy, hơn phân nửa là mẹ được quý bởi vì con. Chỉ cần hôm nay Cốc Nhược Vũ tin những lời mình nói mà hoài nghi quan hệ của mình và

Phượng Hiên, ở trước mặt Phượng Hiên náo loạn một chút…, nói vậy từ

trước đến nay Phượng Hiên không thích nữ nhân nhất định sẽ cảm thấy phản cảm. Mặt khác nàng rất rõ thư phòng của Phượng Hiên là một cấm địa, nữ

tử có thể đi vào nơi đó cho đến tận bây giờ chỉ có một mình Phượng Vũ,

cho nên đợi Cốc Nhược Vũ muốn đi vào tìm những bức thư không có căn cứ

do nàng bịa đặt mà nói…, nhất định sẽ chạm vào điều cấm kị của Phượng

Hiên, giống như nhóm tỳ nữ trước kia đã bị trừng phải vì từng phạm phải

sai lầm như thế. Tóm lại, cuộc sống của Cốc Nhược Vũ sẽ không còn tốt

nữa, về phần cái khác, nàng sẽ chầm chậm làm, may mắn lần này ở lại Kiền Đô, nên nàng có thời gian.

Lời nói của Ngự Hạo Manh chỉ có ảnh

hưởng đến Cung Thiên Li các nàng, còn trên thực tế, phản ứng của Cốc

Nhược Vũ lại không được như nàng ta mong muốn, mà chỉ ở trong lòng thở

dài một hơi, cảm khái nói: ai, nàng đã quên có một số người trong ngoài

không đồng nhất cỡ nào, càng đã quên phu quân nhà mình là một người xuất sắc cỡ nào, chả trách mọi người trong phủ giống như lâm vào đại dịch,

Thành Uyển quận chúa không nhìn tướng mạo thì là người phát huy những

lời này vô cùng nhuần nhuyễn a! Từ đầu tới cuối nàng nói chuyện ôn nhu

hòa khí, ngữ điệu bằng phẳng, bất kể là thần thái hay là giọng nói đều

không tiết lộ chút ghen tị nào, giữ ở trong lòng, nếu không phải nội

dung cuối cùng nàng ta nói quá mức trắng ra, quá mức khủng bố thì vĩnh

viễn sẽ không biết mục đích đến lần này của nàng ta!

“Muội muội, muội muội. . . . . .” – Ngự

Hạo Manh thấy Cốc Nhược Vũ không có phản ứng, nhất là không có loại phản ứng giống như nàng mong đợi kia…, nhịn không được gọi nàng vài tiếng.

“Quận chúa vẫn nên xưng hô ta là Phượng

phu nhân thì tốt hơn.” – Không có tức giận đến phát run mà chất vấn hỏi

phu quân nhà mình rốt cuộc quan hệ với Ngự Hạo Manh đến mức độ nào, cũng không có phẫn nộ phủ định ý định muốn gả vào Phượng phủ của Ngự Hạo

Manh, càng không có mất đi phong độ sai người đuổi ra khỏi Phượng phủ,

Cốc Nhược Vũ mang theo ngữ điệu bình tĩnh không có sóng, thần sắc không

thay đổi, nơi duy nhất có thể nhìn ra được nàng bị ảnh hưởng bởi những

lời nói kia của Ngự Hạo Manh là cặp mắt tròn kia của nàng, trong đó đầy

sự đồng cảm.

Đúng vậy, sau khi nghe xong những lời

nói kia của Ngự Hạo Manh, từ trước đến nay thiện lương quá Cốc Nhược Vũ

cảm thấy nàng ta thật đáng thương, bởi vì người mình yêu sâu đậm lại

không yêu mình là một chuyện bi thương như thế nào, chứ đừng nói đến

chuyện vì người mình yêu mà hao tổn tâm kế, biến mình trở thành người

xấu. Nhưng vì đồng tình với nàng, cho nên Cốc Nhược Vũ quyết định có

nghĩa vụ thức tỉnh nàng, không để cho nàng cứ u mê đi xuống, như vậy chỉ khiến cho cuộc sống của nàng khốn khổ hơn. Bởi vậy, ai cũng không đoán

được kế tiếp Cốc Nhược Vũ sẽ đối phó như nào.

“Muội muội, không muốn gọi ta là tỷ tỷ,

ta cũng có thể hiểu được tâm tình của muội, nhưng chuyện này là do Hiên

ca ca quyết định, tỷ tỷ ta chỉ muốn cho muội chuẩn bị tâm lý, giống như

ta mới vừa nói, chúng ta cùng tốt, thì Hiên ca ca huynh ấy mới. . . . .

.” – Lần đầu tiên, Ngự Hạo Manh nói chuyện bị người ta cắt đứt.

“Không phải nguyên nhân kia. Nếu theo

bối phận, thì không biết quận chúa xưng với Tiên đế là gì?” – Cốc Nhược

Vũ bỗng nhiên chuyển đề tài, làm cho mọi người không hiểu ra sao.

“Tất nhiên là hoàng thúc.” – Ngự Hạo Manh nhẫn nại trả lời, nghĩ rằng cũng muốn nhìn xem nàng chuẩn bị làm gì!

“Thì đúng rồi, Vũ nhi là phi tử của tiên hoàng, Thất nhi là hoàng hậu của tiên hoàng, mà hai người đều là muội

muội ruột của Hiên ca, cho nên luận theo bối phận, Hiên đồng lứa với

ngươi, bởi vậy ta mới nói quận chúa gọi ta là muội muội không thích hợp. Nhưng nếu nhìn thấy ta nhỏ hơn so với quận chúa, thì ngài cũng không

nên theo bối phận để gọi, vẫn gọi ta là Phượng phu nhân là được rồi.” –

Bởi vì Phượng Hiên đã nói chuyện Phượng Thất cho Cốc Nhược Vũ, cho nên

chuyện Phượng Vũ lấy tên Nguyệt Thất rồi lấy thân phận muội muội của

Phượng Hiên lại gả cho Ngự Thiên Lan một lần nữa nàng đều biết rất rõ

ràng.

“Ngươi. . . . . .” – Không nghĩ tới Cốc

Nhược Vũ lại nói một câu như vậy khiến Ngự Hạo Manh lần đầu biến sắc,

tức giận nổi lên trên mặt.

“Mặt khác ta muốn thay Hiên xin lỗi với

ngài. Quận chúa nói ngài quen biết với Hiên từ khi chàng hai mươi tuổi,

nhưng trước đây, lúc Hiên mười hai tuổi đã biết ta, thời điểm mười lăm

tuổi cùng ta ở trong từ đường của Phượng thị dựa theo tộc quy cử hành

nghi thức đính hôn, trong mười mấy năm sau, Hiên luôn luôn chờ ta lớn

lên” – Những lời này Phượng Hiên thường xuyên nhắc ở bên tai Cốc Nhược

Vũ, vì muốn để cho nàng hiểu được tình yêu vĩ đại của hắn, muốn nhận

được lời khen từ nương tử thân ái của hắn, thí dụ như nói thân thân ái

ái, ở trên giường lăn qua lăn có nhiều lợi ích như nào, cho nên giờ phút này Cốc Nhược Vũ nói cực kỳ thuân miệng. “Cho nên chuyện này không biết Hiên làm như nào, lại để cho ngài hiểu lầm chàng thích ngài, bây giờ ta ở trong này trịnh trọng thay chàng nói tiếng thật xin lỗi với ngài!”

Lời nói này làm cho Ngự Hạo Manh đang cầm nhuyễn tiên mang tuỳ thân bên mình, thiếu chút nữa lôi nó ra.

“Quận chúa sắp tới ngày vui, nói vậy

ngài nhất định có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, hẳn là bề bộn nhiều

việc, cũng không chậm trễ thời gian của ngài. Thật xấu hổ a, phụ nữ có

thai làm việc thực sự không thoải mái, cho nên ta không thể tự mình đưa

ngài xuất phủ. Phượng tổng quản, tiễn khách.” – Cốc Nhược Vũ hơi hơi

nghiêng đầu, nhắc Phượng Tường một bên tiễn khách, đồng thời, nàng tỏ ý

muốn Tiểu Cốc Lượng tự mình nhảy xuống chân của nàng, sau đó Cốc Nhược

Vũ đứng lên dưới sự giúp đỡ của Cung Thiên Li các nàng, kéo tay nhỏ bé

của nhi tử chuẩn bị chạy lấy người, đang đi nàng giống như nhớ ra cái gì đó lại ngừng lại, vừa vặn đối đầu với Ngự Hạo Manh hiển nhiên đã bị tức đến không thể ứng phó được nói. “Đúng rồi, thư phòng của Hiên ngày hôm

sau khi đến Kiền Đô ta đã vào rồi, hơn nữa ở bên trong phủ, Hiên cũng

không nói có chỗ nào ta không được phép vào, chàng đối với ta không có

nhiều hạn chế như vậy.” – Trên thực tế là cái gì Phượng Hiên cũng đều

thích chia sẻ với nương tử thân ái, hắn có thể nắm tay Cốc Nhược Vũ đi

dạo Phượng phủ, dường như mỗi nơi đều muốn cho nàng xem qua, thư phòng

lại chỗ đầu tiên, phỏng chừng trong thư phòng sáng sủa kia có nhện hay

không thì Cốc Nhược Vũ đều rất rõ ràng.

“Ngươi đang muốn đuổi bản quận chúa đi

sao!?” – Thấy Cốc Nhược Vũ phải đi, Ngự Hạo Manh bị những lời này của

nàng kích thích nghiêm trọng cảm thấy nàng đang muốn đuổi mình ra khỏi

Phượng phủ, trong lúc nhất thời không thể khống chế được tâm trạng của

mình, sau khi chất vấn một câu, cầm nhuyễn tiên ở trong tay mình, đứng

lên, làm cho đám người Cung Thiên Li vội vàng bảo vệ mẫu tử Cốc Nhược Vũ .

Nhìn thấy tình hình như thế, quay đầu

nhìn về phía Ngự Hạo Manh, Cốc Nhược Vũ không biết phải làm sao, mình

không có một chút ý tưởng muốn đuổi nàng ta, chỉ là muốn để cho nàng

chuẩn bị hôn sự thật tốt, tốt nhất là đừng đem tâm tư đặt ở trên người

phu quân của mình, tránh cho thương tâm, hơn nữa mình cần có chuyện muốn nói với Lượng nhi, mặt khác mình thật sự cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhìn Ngự Hạo Manh như vậy, Cốc Nhược Vũ cảm giác cho dù mình có giải

thích cũng sẽ không được đối phương chấp nhận, mà vẻ mặt quản gia Phượng Tường lại hơi sợ hãi, vì thế, Cốc Nhược Vũ thấp giọng hỏi Phượng Tiêu ở bên cạnh : “Phượng tiêu, trước đây ngươi có gặp qua chuyện tương tự

không?”

Đương nhiên là có, rất nhiều! Phượng Tiêu không nói chuyện, chỉ có thể gật đầu.

“Vậy trước kia làm như thế nào, hiện tại hãy làm như thế, ngươi tới xử lý đi!” Ném củ khoai sọ bỏng tay, không

thích xung đột với người khác, nhìn người ta ầm ĩ Cốc Nhược Vũ quyết

định không thể trêu vào, nàng dẫn theo Tiểu Cốc lượng chạy lấy người.

Như vậy a, phu nhân hẳn là không biết

trước đây làm cụ thể như thế nào, cho nên mới dám hạ lệnh như vậy sao?

Phượng Tiêu chuyển hướng sang Ngự Hạo Manh, đồng tình nhìn nàng, bắt đầu dựa theo cách làm trước kia, nói chính xác, là dựa theo phương pháp

tiễn khách của Phượng Hiên trước đây.

Bởi vậy, khi Phượng Hiên nhận được tin

tức, vội vàng chạy về phủ cứu nương tử thân ái, nhìn qua đã thấy hộ vệ

của Ngự Hạo Manh bị đánh thất linh bát lạc ( không còn toàn vẹn), nha

hoàn cùng nô bộc của nàng ta thì bị bắt hết, về phần bản thân nàng ta,

vẫn đang giãy dụa không cho người ta bắt lấy.

“Chuyện gì xảy ra rồi?” – Tình hình này không phải như theo suy nghĩ kia của hắn áo? Trong lòng Phượng Hiên vẫn còn có nghi vấn.

“Phu nhân sai thuộc hạ tiễn khách.” – Phượng Tiêu bẩm báo chi tiết.

“A, phu nhân đâu?”

“Quay về tẩm lâu rồi.”

Vừa nghe thấy tung tích của nương tử

thân ái, Phượng Hiên liền chuẩn bị chạy lấy người, một chút cũng không

quan tâm phát sinh chuỵện đánh người ở nơi này. Nhưng hắn còn chưa đi

được hai bước, đã thấy một thân ảnh lao tới, còn kèm theo một tiếng

“Hiên ca” ngọt ngào, làm cho Phượng Hiên run run một trận, cảm động đến

buồn nôn.

Hoá ra là Ngự Hạo Manh vừa thấy người nhớ thương đã lâu, lập tức dùng sức giãy ra khỏi hộ vệ, bổ nhào tới.

“Ba!” – Phượng hiên không mang theo một

chút do dự nào, trực tiếp vươn cánh tay, một chưởng đánh về phía người

tới, nhìn cũng chưa từng nhìn Ngự Hạo Manh bị đánh bay đi ngã nhào trên

đất, sau khi để lại một câu: “Động tác nhanh một chút” cho Phượng Tiêu,

rồi rời khỏi nơi này. Hắn vừa đi, còn vừa từ trong ống tay áo lấy ra một cái khăn, dùng sức lau, lau, lau, lau tay hắn, trong lòng bất mãn nói

thầm: thật ghê tởm, hắn thế mà lại chạm vào nữ tử khác ngoài nương tử

thân ái của hắn, quần áo! Sau khi lau xong, đem vất cái khăn kia giống

như đồ rác rưởi, mặc cho nó theo gió bay lên rơi xuống đất.

Sau khi Phượng Hiên rời đi, toàn bộ tuỳ

tùng Ngự Hạo Manh mang theo đều bị ném ra khỏi Phượng phủ, bản thân nàng ta giống như các nữ tử trước kia trăm phương nghìn kế tiến vào Phượng

phủ muốn mê hoặc Phượng Hiên bị trói thành bánh chưng, nhét vào bên

trong kiệu của nàng ta.

Mặc cho nàng rống lên tức giận, cửa Phượng phủ vẫn ầm một tiếng, đóng lại không lưu tình chút nào.

Người qua đường gặp tình cảnh này phần

lớn đều thấy nhưng không thể trách, mà các tuỳ tùng của Ngự Hạo Manh

mang theo đều tập mãi thành thói quen rồi, bởi vì chủ tử của bọn họ là

người có số lần bị đối đãi như vậy nhiều nhất.

Về phần bên kia, Tiểu Cốc Lượng không

rõ, cứ như vậy mà xong? Mẫu thân hẳn là nên tức giận rống lên với nữ

nhân kia vài cái mới đúng a! Dù sao bé cũng bị nữ nhân kia “đánh” không

phải sao?

Tiểu Cốc Lượng đối kết quả này không hài lòng, nào biết Cốc Nhược Vũ sau khi trở về phòng ngủ, vừa ngồi xuống

liền xụ mặt xuống, không vui nhìn bé.

“Lượng nhi, nói lại với mẹ một lần nữa, vết roi trên mặt con là như thế nào.” – Cốc Nhược Vũ lạnh lùng nói.

Vừa định lặp lại lời thêu dệt một lần

nữa…, nhưng bỗng nhiên Tiểu Cốc Lượng phát hiện chuyện này không thích

hợp, giác quan thứ sáu trời sinh nói cho bé biết, lúc này vẫn nên ngoan

ngoãn nói thật là tốt hơn.

“Là do con chơi đùa không cẩn thận .”

“Con chỉ mới ba tuổi đã biết nói dối mẫu thân! Lớn lên thì còn thế nào!” – Hoá ra vừa rồi Cốc Nhược Vũ biến sắc

là do nguyên nhân này. Thì ra lúc nàng xuất môn đã đến xem nhi tử. Khi

đó Tiểu Cốc Lượng đang quấn lấy Phượng Tiêu, muốn hắn đáp ứng dạy bé sử

dụng roi, được cầm roi nhỏ nên rất vui vẻ, không cẩn thận còn đánh vào

mình. Cho nên khi bé nói bị Ngự Hạo Manh đánh, cho dù trên người Ngự Hạo Manh thực sự có nhuyễn tiên, nhưng Cốc Nhược Vũ phát hiện được ngay là

bé nói láo. Lần đầu tiên phát hiện nhi tử nói láo, Cốc Nhược Vũ nhất

thời nổi giận, quyết định phải giáo dục bé một chút.

Vì thế, lúc Phượng Hiên tiến đến bên

trong tẩm lâu, đã nhìn thấy con hắn thẳng tắp đứng ở nơi đó, cúi rụp đầu nhỏ, còn mẹ bé đang thao thao bất tuyệt răn dạy.

Thấy Phượng Hiên đã trở lại, Cốc Nhược

Vũ nói cho hắn nguyên nhân hậu quả chuyện răn dạy nhi tử, lại nghe được

Phượng Hiên trực tiếp nói một câu: “Ừm, làm tốt lắm!” – Nói xong vui vẻ

sờ sờ đầu nhi tử, bế bé lên.

Phượng Hiên đang muốn khích lệ nhi tử

thêm vài câu, hơn nữa còn muốn dạy bé hai chiêu thì cảm thấy nương tử

đại nhân bên người lại im ắng, quay đầu lại thấy Cốc Nhược Vũ đang nhìn

mình lom lom, Phượng Hiên liền nhanh chóng quay đầu nhìn nhi tử trong

lòng, xoay chuyển lời nói, trầm giọng nói: “Buồn cười, tuổi còn nhỏ đã

biết nói dối mẫu thân, không học cái tốt! Đi quỳ ở Từ Đường, buổi trưa

hôm nay không cho phép ăn cơm!” – Nói xong, đem tiểu nhân này đặt ở trên mặt đất, giống như vừa rồi căn bản không phải hắn khích lệ, cùng Cốc

Nhược Vũ đều thống nhất.

“Sao có thể phạt nặng như vậy!” – Lại

cảm thấy đau lòng cho nhi tử, Cốc Nhược Vũ lập tức thấp giọng phản đối,

sau đó nghiêm túc nói với bé con. “Lượng nhi, con đã biết sai lầm chưa?”

“Hài tử biết sai rồi.” – Đầu nhỏ ủ rũ

gật đầu, trong lòng thầm than một tiếng, may mắn mẹ bé không biết chuyện nó nói dối lúc nhỏ, nếu không bé sẽ thảm hại hơn nữa.

“Vậy phạt con viết một trăm lần ‘về sau

con tuyệt đối sẽ không nói dối cha mẹ’, từ đường cũng không cần quỳ, về

sau tái phạm, sẽ phạt không cho phép con ăn cơm.” – Cốc Nhược Vũ nhẹ

nhàng xử lý.

“Con đã biết, về sau sẽ không tái phạm.” – Tiểu oa nhi ngoan ngoãn trả lời, cam đoan không nói dối cha mẹ, về

phần những người khác, lại không trong phạm vi này.

Cho rằng bé đã tiếp thu được, Cốc Nhược

Vũ sai người lấy thuốc bôi cho bé. Chuỵên tình không quan trọng đầu tiên đã được giải quyết, Phượng Hiên lập tức kéo Cốc Nhược Vũ vào trong

lòng, lo lắng hỏi nàng vừa rồi Ngự Hạo Manh có làm gì nàng hay không,

rất sợ nàng chịu một chút ủy khuất.

Cốc Nhược Vũ sửng sốt một chút, sau đó

mở hai tay nở nụ cười, quay về ôm Phượng Hiên, trả lời không thế nào,

trong lòng thì ngọt ngào: người nam nhân này, thật sự là một chút cũng

không tiếc để cho nàng biết tình yêu của chàng a! Trên đời này, nếu phu

quân của nàng không đáng tín nhiệm, thì không có người nào đáng tín

nhiệm. Cho nên, bất kể là ai ở trước mặt mình nói cái gì, thì nàng sẽ

không hoài nghi phu quân dù chỉ một chút.

Ngự Hạo Manh tới chơi, trừ bỏ tăng thêm

tình yêu ấm áp giữa Phượng Hiên cùng Cốc Nhược Vũ, mà còn hại Tiểu Cốc

Lượng chịu khổ bị mẫu thân răn dạy trừng phạt, còn để cho Phượng Hiên

thường xuyên lấy chuyện hài hước này ra để sử dụng, còn có một ảnh hưởng bé nhỏ không đáng kể, đó là lời đồn đãi số một truyền lưu trong Kiền Đô có liên quan đến Phượng phu nhân.

Đồn đãi nói như thế này, một vị quận

chúa đến Phượng phủ làm khách, kết quả là mặt bị đánh sưng, to như bánh

bao, Phượng phu nhân nhanh gọn một cước, đá gãy chân, sau đó sai người

đem quận chúa đáng thương buộc thành bánh chưng thịt, quyền đấm cước đá, sau khi đánh xong, ném ra khỏi Phượng phủ, cuối cùng, nhóm quận chúa

không may kia té ngã rời khỏi Phượng phủ.

Từ đó, quản gia Phượng Tường rốt cuộc

không cần phải vắt hết óc mà nghĩ lý do không tiếp khách của phu nhân

nhà ông, bởi vì không còn nữ tử tới cửa cầu kiến Cốc Nhược Vũ nữa rồi,

ngày thanh tĩnh rất nhiều.