Vandoosler đi chợ về. Đi mua bán dần dần là những sự đóng góp của ông. Việc đó không làm ông bối rối mà trái lại. Ông thích lê bước trong những phố phường, nhìn những người khác, chộp được những mẩu chuyện, can dự vào đó, ngồi trên những ghế dài, bàn về giá cả. Những thói quen của cảnh sát, những phản xạ của kẻ quyến rũ, những lề thói quen thuộc của cuộc sống, cả căn nhà tồi tàn mới nữa. Ông đã rời nơi ở cũ mà không trở lại, hài lòng là có thể bắt đầu việc khác. Ý nghĩ bắt đầu luôn hấp dẫn ông nhiều hơn là ý nghĩ tiếp tục việc cũ.
Vandoosler dừng lại ở chỗ dễ thấy phố Chasle và thích thú xem xét chi tiết cái khu ở mới này. Thế nào mà ông lại đến đây? Một loạt liên tiếp những sự ngẫu nhiên. Khi ông nghĩ tới người này, cuộc đời ông cho ông cảm giác là một mớ liên kết gắn bó chặt chẽ, tuy nhiên tạo ra những linh cảm không có tổ chức, cảm thấy được vào lúc qua đi và bay đi trong thời hạn dài. Những ý tưởng lớn, những dự định căn bản, phải, ông đã có được những cái đó. Không một dự định nào cả. Ông luôn thấy những quyết định kiên quvết nhất của ông tiêu tan trước những lời xin xỏ đầu tiên, những sự cam kết chân thành nhất của ông suy giảm đi trước một cơ hội nhỏ nhặt nhất, nhũng lời lẽ rung động nhất của ông tan đi trong thực tế. Đúng là như vậy. Ông đã quen với việc đó và không thấy có điều gì đáng kể để nói lại. Chỉ cần ông được biết.
Có hiệu quả và thường tự hào trong chốc lát, ông tự thấy mệt nhoài trong một thời gian vừa phải. Cái phố Chasle này, có vẻ tỉnh lẻ một cách kỳ lạ thật tuyệt. Lại một nơi mới. Trong bao lâu nhỉ? Một người đàn ông gặp ông và đưa mắt nhìn ông. Hẳn người này tự hỏi ông dừng lại trên vỉa hè với giỏ thức ăn để làm gì. Vandoosler cho rằng gã này sẽ lý giải vì sao ông sống ở đây và còn phác hoạ bức tranh tương lai của ông. Trong lúc chính ông đã khó mà tóm tắt cuộc sống quá khứ của mình. Ông cảm thấy cuộc sống như một mạng tình huống tuyệt vời, từng tình huống một, những cuộc điều tra thất bại và thành công, những thời cơ nắm bắt được, những người đàn bà quyến rũ, những sự kiện tuyệt vời mà mỗi sự kiện không kéo dài và quá nhiều con đường để, may thay, thuận với sự tổng hợp. Rõ ràng cái đó cũng tạo nên việc bị cách chức. Điều đó không tránh khỏi. Cần phải moi ở ông già này để biết cái mới.
Trước khi trở về căn nhà tồi tàn, viên cựu Cảnh sát ngồi trên bức tường thấp ở trước mặt mình. Một tia nắng tháng tư luôn tốt để sưởi ấm. Ông tránh nhìn về phía nhà Sophia Siméonidis là nơi ba công nhân thành phố đang mài miệt đào một cái hào từ hôm qua. Ông nhìn về phía nhà người láng giềng khác. Thánh Luc nói thế nào nhỉ? Mặt trận phía Đông. Một kẻ bị ám ảnh, cái gã này. Liệu cái đó có thể tạo cho gã cái gì. Đại chiến ư? Cuối cùng mỗi người có tình trạng rối rắm của mình. Vandoosler tiến về mặt trận phía Đông. Ông đã có được những tin tức nhỏ từ chỗ này, chỗ kia. Phương thức của Cảnh sát. Cô láng giềng này tên là Juliette Gosselin, sống với em trai là Georges, một kẻ hết sức trầm mặc. Để xem. Đối với Armand Vandoosler, mọi cái đều đáng xem cả. Hôm qua, cô láng giềng phía đông làm vườn. Đón mùa xuân. Ông đã nói chuyện với cô ta vài lời. Vandoosler mỉm cười. Ông đã sáu mươi tám tuổi và có được sự già dặn xét về mặt tương đối. Ông không thích bị từ chối. Vậy hãy thận trọng và điềm tĩnh. Nhưng cái đó không đáng gì để suy nghĩ.
Ông đã quan sát kỹ Juliette này theo ông là xinh đẹp và kiên nghị, trong quãng bốn mươi tuổi, và ông cho rằng cô ta chẳng có việc gì phải làm với một viên Cảnh sát già cả, theo như người ta nói là còn đẹp trai. Còn ông, ông không bao giờ thấy những nét mà những người khác thấy là đẹp ở bộ mặt ông. Quá gầy, quá gàn dở, không khá trong sáng ở phong cách của ông. Ông sẽ không yêu chút nào một kẻ thuộc loại ông. Nhưng những người khác thường là có. Cái đó giúp cho ông nhiều với tư cách là Cảnh sát, không nói tới phần còn lại. Cái đó cũng tạo nên việc cách chức. Armand không thích khi những ý tưởng của ông dẫn tới việc cách chức. Việc đó đã xảy ra hai lần chỉ trong mười lăm phút. Chắc chắn vì một lần nữa ông thay đổi cuộc sống, nơi ở và những người thân cận. Hoặc có thể vì ông đã gặp hai đứa sinh đôi ở cửa hàng cá.
Ông đổi chỗ để đặt chiếc giỏ của mình vào bóng râm, điều đó đồng thời làm ông đến gần mặt trận phía Đông. Chết tiệt, vì sao còn cần đưa những ý tưởng của ông đến đó nhỉ? Đơn giản là chỉ cần rình rập việc xuất hiện của người láng giềng phía trái và quan tâm tới con cá cho ba công nhân đào hào. Về việc cách chức ư? Phải, rồi sao nữa? Ông không phải là người duy nhất, thổ tả, rối rắm thật. Đồng ý, ông luôn mạnh mẽ. Nhất là đối với bà ta và hai đứa trẻ sinh đôi của ông mà ông đã rời bỏ vào một ngày vào hai thời gian và ba sự đi lại. Hai đứa sinh đôi lúc đó ba tuổi. Thế nhưng ông cho việc đó là do Lucien. Ông cũng nói rằng ông sẽ giữ bà mãi mãi. Rốt cuộc là không.
Ông đã nhìn họ rời xa trên một sân ke nhà ga. Vandoosler thở dài. Ông từ từ ngẩng đầu lên, hất mớ tóc ra đằng sau. Đối với hai đứa bé thế là đã hai mươi năm. Chúng hiện đang ở đâu. Rối rắm biết bao. Ngu ngốc biết bao. Chúng ở xa hay gần? Còn bà ấy? Không cần nghĩ đến chuyện này. Không nghiêm trọng. Không một chút quan trọng. Tình yêu, ông đẩy nó đi theo người ta muốn, tất cả không hơn gì nhau, chỉ cần cúi xuống để nhặt lấy chúng. Thế đó. Không nghiêm trọng. Vandoosler đứng lên, cầm lấy giỏ thức ăn và lại gần mảnh vườn của người láng giềng phía Đông. Juliette. Vẫn không có ai. Nếu ông đi xem xa hơn thì sao? Nếu ông được thông tin đầy đủ thì cô ta hiện đang quản lý cửa hàng ăn nhỏ Le Jonneau ở hai phố dưới. Vandoosler hoàn toàn biết nấu món cá nhưng cái đó không đáng gì để đòi một món thu nhập. Liệu ta chịu thiệt gì?