Anh ơi, may mắn quá! Quả đúng là may mắn( Mẹ Hạ reo lên vui mừng)
Chuyện gì vậy mình!
Mẹ ơi! Mẹ trúng số sao mẹ?
Không! Còn hơn trúng số nữa.
Là gì vậy mình?
Là gì mẹ nói đi!
Thì cô Lan vừa mới điện sang, cô nói gia đình bên ấy sẽ đến đây nói chuyện vào tuần sau.
Cái gì( Hạ hét lớn)
Con bé này làm mẹ giật mình à!
Sao mẹ không từ chối! Con chẳng nói rồi sao con thà chết cũng không lấy anh ta, mẹ nghe thấy chưa?
Không nói nhiều, chuyện này không đến lượt con quyết định đâu?
Mẹ! Bố nói gì đi bố!
Mình à! Kể cả mình, mình nên tin tưởng em, em làm mọi việc chỉ để tốt cho con của chúng ta.
Không! Con không chịu đâu( Hạ cố nói cứng)
Vậy thì con hãy đi ra khỏi nhà này, và từ bây giờ đừng gọi mẹ là mẹ nữa( Mẹ Hạ nghiêm nghị nói)
Mẹ! Mẹ vô lí lắm( Hạ tức giận bỏ ra ngoài)
Này con đi đâu vậy?
Mình cứ kệ nó.
Hạ trên chiếc xe cũ lao ra khỏi đường, nước mắt không ngừng rơi, Hạ khóc
vì từ trước tới giờ mẹ luôn làm theo ý mẹ không bao giờ hiểu Hạ, đúng
vậy bà luôn làm những việc mà mình muốn, không nghe ai hết. Đỗ lại bên
đường ngồi bên ghế đá, khóc lóc. Hạ chợt nhớ đến chị thủy hồi đó cũng bị ép buộc, ngày chị thủy cưới chị cũng khóc nhiều lắm, Hạ hồi đó còn bé
nhưng trong tâm trí thì không thể nào có thể quên đi được lúc chị thủy
được đưa lên chiếc xe hoa lộng lẫy trong đầm đìa nước mắt, mặc dù trước
đó chị đã khóc lóc van xin mẹ như nào, Hạ nghĩ mình lại giống chị sao,
không hạ không muốn. Lúc này Hạ chẳng biết nói chuyện với ai nữa, cố gạt nước mắt đi tới nhà chị Thủy mong được chị chia sẻ.
A! Chào cô Hạ!
Chào chị! Chị thủy có nhà không?
Ừm! Có!( Chị giúp việc lắp bắp)
Sau khi mời Hạ vào nhà:
Cô Hạ uống nước đi!
Chị Thủy đâu ạ! Chi đã báo em tới chưa?
Rồi! Bây giờ chị lên báo ngay.
Chi ấy đang ở trên tầng sao?
Hay để em tự lên, em muốn cho chị ấy bất ngờ!
Hạ nhanh chóng lao lên tầng mặc cho chị giúp việc nói:
Chị thủy! Chị có ở đây không? ( Hạ nhỏ giọng gọi, vì muốn cho chị bất ngờ)
Hạ chầm chậm tiến về phía căn phòng đó, từng bước chân chầm chậm. Nhưng khi đến cửa Hạ định gọi thì:
Anh! Em yêu anh!
Anh cũng yêu em, nhiều lắm baby!(Giọng một người đàn ông không phải giọng anh rể)
Anh! Anh!( tiếng gọi nấc từng tiếng)
Từ từ thôi, anh sẽ khiến em thật thoải mái, thật sự thoải mãi.
Hạ nghe được nhưng không hiểu lắm, chỉ biết rằng nhịp tim Hạ lúc này đập
mạnh lắm, từ trước tới giờ Hạ chưa từng có cảm giác này! Khẽ mở nhẹ cái
cửa để lộ ra một khe hở nhỏ, nhưng nó cũng đủ để Hạ nhìn thấy mọi thứ,
mọi thứ đáng lẽ ra không nên nhìn. Trong phòng lúc này là Chị thủy nhưng gã đàn ông cao lớn kia đang thân mật với chị không phải anh rể. Hắn
đang làm gì chị thủy vậy, hắn ôm rất sát eo chị, lại còn hôn môi chị
nữa. Chưa hết hắn ta cùng với bàn tay to lớn đang sờ soạt mân mê khắp cơ thể chị. Chị thủy lúc này sao vậy sao không đẩy hắn ra, ngược lại chị
lại còn rất thỏa mái cuồng nhiệt hôn hắn nữa, không thể tin vào mắt mình nữa, nước mắt Hạ cứa thế lăn dài, muốn khóc nhưng không thành tiếng.
Anh! Anh! Em yêu anh!
Anh cũng vậy!
Bế phốc chị lên trên bàn sau khi gạt bỏ đống sách xuống, hai người họ quấn quýt vào nhau, không ngại ngần, không che giấu. Anh ta, anh ta đã kéo
một vai áo, rồi cả luôn, họ đang vui vẻ, chị thủy đang vui vẻ với hắn,
không thể tiếp tục đứng nhìn, hạ đẩy mạnh, cánh cửa mở toang, ánh nắng
từ hành lang tràn vào chỗ họ như thể soi sáng khoảng tối này. Bị giật
mình khi cánh của bị đẩy ra, Thủy không thể tin vào mắt mình nữa, cố lấy tay kéo cái áo lên, nhưng do quá vội nên càng kéo càng tuột ra, như thể bí mật này không thể che giấu thêm nữa. Gã đàn ông đó thì đã vội kéo
lại cái áo rồi rời đi từ lúc nào không hay. Hạ nhìn thủy mà nước mắt ứa
ra không ngừng, còn Thủy thì sao cô không còn mặt mũi nào nhìn Hạ nữa.
Tại sao chị... chị lại... chị lại vậy( Hạ nói trong tiếng nấc)
Thủy không nói câu gì, đôi mắt trầm buồn, cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn Hạ, Hạ chạy lại gần xoay người chị:
Chị nói đi! Chị nói gì sao cứ im lặng như vậy?
Chị! Chị!
Chi không có gì để nói sao, hay là không dám nói, không thể nói ra các việc ô nhục mà chị vừa mới làm, chị nói gì đi!( Hạ hét lên trong cơn giận
giữ, trước giờ Hạ chưa bao giờ nổi nóng đến vậy)
Hạ bỏ ra bên
ngoài cửa, không còn muốn nhìn mặt Thủy thêm một giây phút nào nữa,
nhưng làm sao Hạ có thể dửng dưng xem như không biết chuyện gì được. Hạ
quay mặt đứng trước cửa, nước mắt không ngừng rơi xuống, Thủy lúc này
cũng không thể tỏ ra mạnh mẽ nữa, cô gục xuống sàn mà khóc lớn, tiếng
khóc nấc, dường như cô cũng có nỗi niềm riêng, một nỗi đau đớn mà ít ai
biết được kể cả mẹ Thủy. Hạ gạt vội nước mắt lao ra khỏi nhà, những bước chân nặng nề, cùng với đó là một nỗi niềm đau đớn đến tuyệt vọng. Từ
trước giờ cả gia đình Hạ luôn nghĩ rằng chị đang sống giàu sang, hạnh
phúc, vậy mà chị lại thành ra như vậy, chị đã không còn là người chị
đáng được kính trọng như xưa nữa. Đang suy nghĩ miên man mà Hạ không
nhận ra rằng trời đang sắp mưa lớn, một cơn mưa rất giữ dội, và thế là
ào ào, mưa như trút nước, không kịp về, đành đứng trú ở một gốc cây lớn:
Này cô! ( Tiếng người vọng ra từ một chiếc ô tô đen sang trọng)