Vài ngày sau:
Dậy đi Hạ! Dậy đi! Nhanh!( Mẹ hạ bước vào phòng mở toang cửa sổ, ánh nắng rực rọi thẳng vào mắt Hạ)
Trời ơi! Mẹ! Hôm nay là chủ nhật mà mẹ cho con ngủ thêm đi, con đâu có đi
làm chứ!( Hạ lũng lịu kéo cái chăn chùm kín mặt, quay người lại ôm gối)
Không! Mọi hôm thì được nhưng hôm nay thì không!( Mẹ Hạ kéo cái chăn ra, Hạ vẫn nằm co ro)
Không! Con buồn ngủ lắm, mẹ cho con ngủ thêm chút xíu nữa thôi đi mẹ!
Không! Dậy ngay đi( Bà kéo Hạ dậy)
Nghe mẹ này! Dậy đi lát còn ra ngoài nữa, hôm nay có việc quan trọng lắm biết không?
Việc gì cơ? ( Hạ nói giọng buồn ngủ)
Việc quan trọng đi thì biết, dậy ngay đi, rồi xuống nhà ăn sáng, nhanh lên!
Vâng!
Trên xe
Mình đi đâu vậy mẹ?
Tới nhà cô bạn mẹ hôm trước tới chơi nhà mình đó!
Hạ đang nằm trên ghế, vội choàng dậy:
Cái gì? Đi đâu cơ mẹ? Tới nhà gã đó sao?
Ừ! Sao con lại nhảy dựng lên như vậy chứ?
Không! Con không đi đâu! Bác tài ới cho cháu xuống!
Ngồi yên đi!
Mẹ! Sao lại bắt con phải đi tới nhà hắn chứ? Con đâu có thích hắn, chắc hắn cũng chẳng ưa gì con đâu?
Bậy nào! Mà phải gọi bằng anh chứ, sao lại hắn, ăn nói cho cẩn thận không người ta đánh giá cho đấy!
Hứ! Mẹ cho con xuống đi( Hạ năn nỉ nhưng mẹ hạ thì cương quyết)
Chiếc xe dừng trước cổng, chà ngôi nhà to quá, đẹp quá, hai mẹ con cứ ngước lên nhìn:
Chào bà, bà là bà Huệ bạn của bà chủ à?
Vâng! Chào anh! Phiền anh thông báo với bà ấy là mẹ con tôi tới rồi!
Huệ! ( Vừa nói hết lời), tôi đợi hai mẹ con bà từ sớm, vào đây đi, cả cháu nữa( Bà ấy rất hiếu khách)
Ờ!
Ngồi đi cháu tự nhiên nha, đừng ngại! Hai mẹ con uống nước cam cho mát nhé, đi đường dài có mệt lắm không?
À không đâu!
Ngay sau đó người giúp việc mang ba cốc nước ép cam ra:
Cậu uống đi, cả cháu nữa!
Ờ!... Vâng cháu cảm ơn!
Lan( Tiếng gọi từ trên lầu vọng xuống, đó là mẹ chồng cô ấy)
Dạ mẹ!
Đang đi xuống từ cầu thang đó là một bà cụ chống gậy, trông mặt bà cụ phúc hậu quá, từ từ đỡ bà xuống:
Mẹ ngồi đi!
Bác ngồi đi!
Ai đây?
Mẹ ạ, đây là huệ với cháu Hạ con gái cậu ấy, huệ là cô bạn thân nhất của con từ nhỏ đó mẹ.
Ồ ra vậy?
Phải con với lan chơi thân với nhau lắm, nhưng sau khi lấy chồng thì mỗi đứa một nơi, mãi gần đây chúng cháu mới tình cờ gặp nhau ở siêu thị đó bác.
Ờ! Vậy thì ở lại chơi cho vui, mà cháu đây là con gái chị sao, xinh quá nhỉ?
Vâng, bác quá khen!, hạ chào bà đi con( Mẹ hạ quay sang nhắc hạ)
Vâng! Con chào bà!
Ờ! Ngoan ngoãn lễ phép, lại xinh xắn nữa, mẹ cũng chỉ mong thằng Lâm lấy được người như cháu!
Bà! Bà quá khen à? Cháu còn vụng lắm! ( Hạ lên tiếng)
Ngồi nói chuyện một lúc sau:
Mẹ ơi mẹ mỏi à?( Bà lan hỏi)
Ờ! Đúng là có tuổi rồi xương cốt chả ra gì, mới ngồi một tí mà mỏi nhừ à?
Để con dìu mẹ lên phòng!
Thôi khỏi con cứ ngồi chơi với bạn đi!
Bác cứ để cháu, để cháu đỡ bà lên cho( Hạ nhanh nhảu)
Con bé này nhanh nhẹn quá!( Bà cười nắm lấy tay hạ, dường như bà rất quý hạ)
Vậy nhờ con vậy, giúp bác nhé!
Vâng! Không có gì đâu!
Mình đi thôi bà!
Đưa bà lên tầng, sau khi dìu bà về phòng nghỉ ngơi, hạ định đi xuống, đang
đi qua một căn phòng, chợt hạ giật mình, từ trong phòng cánh cửa bất
chợt mở ra.
Chị tú! đem cho em một tách trà!
Chính anh này cũng giật mình khi thấy Hạ ở đây:
Cô! Sao cô lại ở đây?
Tôi.. tôi..( Hạ cúi gầm mặt không dám chìn anh ta vì anh ta đang ở trần cả
người lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn chắc anh ta vừa tắm xong)
Tôi hỏi cô đó, có nghe thấy không đồ vịt xấu!
Anh! ( Hạ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt anh ta), là mẹ anh mời mẹ con tôi tới đây chơi, chứ tôi đâu có thích đến đây chứ? ( Hạ lên giọng)
Vậy sao cô không ở dưới mà lại mò lên đây định rình rập gì à?
Rình rập! Anh nói vậy mà nghe được à( Hạ có vẻ rất tức giận, khuôn mặt chợt ửng đỏ lên)
Vậy sao cô lại ở đây?
Là bà anh! Tôi dìu bà lên phòng giúp mẹ anh được chưa? ( Hạ vẫn cố giải thích)
Tôi đi đây!( Hạ vội quay mặt đi bước xuống)
Sao vội vậy ở lại chơi chút cho vui!
Hứ! Ai thèm chơi với anh chứ? Chơi với anh thì chẳng vui vẻ tẹo nào?
Hạ quay người đi, vừa lúc chị tú bê trà lên, do quá vội hạ không nhìn
thấy, nhanh như cắt kéo tay Hạ lại, bị kéo mạnh mất đà Hạ lao vào lòng
anh ta, một cảm giác mát lạnh từ cơ thể anh truyền lên mặt Hạ:
Này! Cẩn thận đi! Trà nóng đó!
Bị bất ngờ nên chị tú cũng làm sánh một ít trà:
Cô! Cô không sao chứ? Không bị bỏng chứ?
Hạ còn chứ hết bàng hoàng, đứng hình một hai giây, hạ vội dựt ra khỏi anh ta:
Anh! Anh làm gì vậy! Anh đừng hòng lợi dụng tôi!
Lợi dụng! (Anh ta cười)
Kéo tay Hạ dồn hạ sát vào tường:
Ý cô là sao( Anh ta ghé sát khuôn mặt lại gần hạ)
Buông ra! Anh định làm gì tôi?
Theo cô( Anh ta cố tình chêu chọc cô)
Buông ra không tôi hét lên bây giờ!
Hét! Vậy cô hét đi( Anh ta áp sát khuôn mặt vào mặt hạ, gần chạm tới, hạ bỗng đẩy mạnh hét lên, nhanh chóng rời xuông)
Cẩn thận đấy, không ngã thì xấu lắm con vịt xấu ạ!
Anh! ( Hạ tức giận mặt đỏ tía tai)
Anh ta với lấy tách trà từ tay chị tú vừa uống vừa cười tủm.
Cả bữa ăn hạ cứ ngồi cúi đầu ăn không nói câu gì, còn anh ta thì sao, vẫn
khuôn mặt đấy, vẫn cái dáng vẻ đó nó làm hạ khó chịu nữa. Nhìn thấy hạ
có phần rụt rè không gắp thức ăn:
Hạ gắp thức ăn đi con, đừng ngại mà?
Vâng! Bác cứ kệ con!
Bạn kệ nó, con bé đâu có ngại, phải không con( Mẹ Hạ lên tiếng)
Vâng!( con không ngại sao, con ngại mẹ đâu có biết, hạ thầm nghĩ)
Đột nhiên anh ta sao vậy, cái hành động này khiến Hạ rởn cả tóc gáy pha chút sợ hãi:
Ăn đi em, đừng ngại, ăn nhiều cho mau lớn( Anh ta gắp thức ăn cho hạ, lại còn cười nữa chứ, nụ cười thật là khó chịu)
Con xem kìa! Anh Lâm quan tâm con ghê chưa, mau ăn đi đừng phụ công anh!
Hạ cố cười vì chỉ có Hạ mới biết anh ta không tốt như bên ngòai, thức ăn
anh ta gắp cho Hạ đều là những món ăn dầu mỡ, chắc hẳn anh ta muốn biến
hạ thành con vịt ú, xấu xí, ác thật đúng là ác mà:
Anh cũng ăn
đi, ăn nhiều mới có sức làm việc( Hạ cũng không kém cạnh, gắp liền cho
anh ta đầy bát toàn thịt luôn còn đá cho anh ta một cái nháy mắt đầy ngụ ý cùng với đó là một nụ cười tủm)
Thôi mà! Anh ngày nào cũng ăn
đồ ăn mẹ nấu, còn hôm nay em là khách, là khách quý nhà mình phải không
mẹ, vì vậy mà em cần phải ăn nhiều, thật nhiều như vậy mới chứng tỏ gia
đình anh không đối xử tệ bạc với em! Ăn đi! ( Anh ta nhanh chóng dồn hết thức ăn sang bát Hạ thành một bát đầy ú toàn thịt)
Anh à! Anh là chủ nhà phải không anh không ăn thì em là khách đâu dám ăn chứ?
Hạ nhanh chóng san bát thị ra bát anh ta, hai người cứ san đi, san lại không ai nhường ai:
Thôi nào hai cái đứa này, cứ nhường qua, nhường lại, hai đứa cùng ăn đi!
Phải đấy! Hay là hai anh em đút cho nhau ăn đi cho tình cảm!
Ừm! Hay đấy!
Không! ( hai người đồng thanh đáp)
Anh ăn đi!( Hạ cố đút cho anh ta một miếng thịt quấn lá to hơn miệng anh ta)
Ngon không!
Ừm! Em cũng ăn đi( Lâm cũng không kém đút cho Hạ một miếng rất to)
Ngon không! Ăn miếng nữa nha! Ăn nhiều đi cho máu lớn!
Anh ta vừa nói vừa vuốt lưng cho Hạ tỏ vẻ quan tâm.
Phải rồi có thế chứ! Hai anh em phải như vậy mới được à phải không?
Hai đứa này suốt ngày chạnh chọe nhau à, thế mà tớ lại cứ nghĩ tụi mình sẽ làm thông gia cơ đấy( Mẹ Lâm lên tiếng)
Ừm! Mình cũng nghĩ như bạn, nhưng...
Vậy thì cứ làm vậy đi!