Trên xe:
Oa tuyệt quá! Khung cảnh tuyệt thật!
Em thích không?
Lâm vừa cầm tay lái vừa nhìn Hạ, Hạ không nhìn anh ánh mắt cô bị thu hút
bởi những hàng cây dày bên đường, hai bên đường toàn là những cây cối to lớn, xanh một màu chủ đạo, đây là vùng ngoại ô nên không khí rất trong
lành, giống như vùng nông thôm của Việt Nam vậy. Hạ nhìn xa xa có những
trang trại khá lớn, thấp thoáng là bóng những người nông dân đang làm
việc chăm chỉ. Vừa quan sát Hạ vừa nghe Lâm kể câu chuyện ở đây, thật
không ngờ anh ta kể chuyện cũng hay đấy chứ, khá thu hút, đi từ lịch sử
đến sự phát triển, rất chi tiết không bỏ qua một tiểu tiết nào, nghe Lâm kể mà Hạ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên:
Vậy sao? Mà sao anh biết rõ về nơi này đến vậy?( Hạ tò mò)
Ừm thì... đây là nơi anh đã sinh ra mà!
Sinh ra?
Ờ! Mà quên chưa kể cho em nghe, hồi đó bố hay đi công tác bên này, mẹ hồi
ấy mang bầu anh nhưng vẫn không quản ngại đường xa thăm bố. Điều mà
không thể tin được là bà sinh anh ra khi anh chưa tròn tám tháng. Hồi đó ai cũng đều lo lắng không biết liệu có nuôi anh hay không, nhất khi hồi đó anh khá bé, mẹ lại tự nhiên mất sữa nên... nhưng cũng may mà thượng
đế phù hộ mà anh không bị đau ốm gì mà ngược lại rất khỏe mạnh. Mẹ con
anh đã ở nơi này đến khi anh tròn hai tuổi mới về nước.
Ồ ra vậy!
Ừm! Có thể nói là anh có sống tốt, khỏe mạnh là nhờ bầu không khí này, nhờ
nguồn nước này mà lớn lên. Sau này em không biết chứ năm nào anh cũng
đến đây ít nhất hai lần một năm, nơi này giống như quê hương thứ hai
vậy?
Đang chăm chú lắng nghe Lâm kể, đột nhiên Hạ reo lên:
Oa! Đẹp quá! Anh nhìn kìa!
Cái gì?( Lâm đưa mắt nhìn theo hướng Hạ chỉ)
Đó có phải là một nông trường không?
Ừm! Đúng đó( Lâm khẽ gật gù)
Em! Em muốn vào đấy xem chút được không?
Sao lại không!
Lâm đánh xe vào trong, đi sâu vào trong đó là một đường hẹp, dừng ở cổng, dắt tay Hạ đi vào vì đường khá lội:
Cẩn thận đó!
Em biết rồi!
Sau khi nói chuyện với chủ nông trường, họ được phép vào. Hạ đi đằng trước
đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều như đang thu hút Hạ, thích thú là
cảm giác của Hạ bày tỏ ra lúc này, đôi mắt đen hay háy, nụ cười tươi tắn trong trẻo luôn làm cho Lâm ấm lòng, cười đùa theo không ngừng. Khoác
vai Hạ:
Sao rồi! Em có thích không?
Ừm! Tuyệt lắm mọi thứ đều rất đẹp, anh xem kìa ở trong đó là những chuồng nuôi đúng không?
Ừm! Có rất nhiều những con vật, những con thú hoang dã nữa, hơn nữa chúng
ăn rất khỏe, em có biết là món ăn mà chúng luôn yêu thích là gì không?
Hạ ngơ ngác không biết câu trả lời:
Là gì?
Khẽ dừng lại, xoay người lại nhìn Hạ, rồi nở một nụ cười mê hoặc:
La thịt vịt! Nhưng vịt xấu như em thì nó sẽ không thích đâu?
Anh!( Hạ giận đến đỏ cả mặt)
Cố kìm lại cảm xúc:
Ừm cũng phải ha, vịt xấu thì bị chê như vậy nếu không may em bị lạc trong
đó thì chúng cũng sẽ không bị chúng ăn thịt phải không?
Ừm! Trông em vậy mà thông minh ha!
Lâm khẽ củng nhẹ vào đầu Hạ:
Nhưng! Biết đâu được, nếu khi chúng đói thì chúng sẽ không buông tha đâu( Lâm chọc hạ)
Anh! Em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Hạ giận dữ xoay người đi, Lâm kéo lại ôm người Hạ cười:
Anh chỉ đùa thôi mà! Đừng nói em tưởng thật nha!
Ai thèm tin anh chứ?
Giận rồi sao? Em giận à!
Hạ cố không cười chêu chọc Lâm:
Thôi mà! Anh đùa thôi!
Lâm nét mặt hối lỗi khiến Hạ không nhịn được cười:
Anh đúng là ngốc! Ai thèm giận anh chứ!
Em! Được lắm! Đứng lại đó!
Không! Anh đuổi theo em đi!
Được! Để xem anh mà bắt được em thì anh sẽ làm gì?
Họ đuổi bắt nhau thật vui. Lâm chưa bao giờ vui vẻ cười đùa như vậy kể từ khi người đó bỏ đi.
Trong vườn quả, có rất nhiều thứ quả, đủ loại màu sắc. Khoác vai Hạ vừa đi
vừa nhâm nhi thứ quả vừa mới hái, vừa nói vừa cười thực sự những câu nói đùa của Lâm khiến Hạ không nhịn được cười.
Thôi đi! Anh chỉ giỏi nói đùa không à?
Đùa đâu mà đùa, ở vùng này thực sự có một lời nguyền, hơn nữa nó còn rất man rợn nữa, em có muốn nghe không?
Ừm!( Hạ có chút lo sợ)
Em sợ sao? Vậy thì thôi!
Hứ! Ai sợ chứ anh kể đi!
Lâm cười Hạ vì cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh vẫn kể cho Hạ nghe,
thoạt nghe Hạ vẫn thấy bình thường nhưng khi nghe kể đến đoạn người con
gái vì không chung tình hai lòng đã phải chịu hình phạt ghê rợn, cô phải chịu sự rày vò đau đớn về thể xác khi mỗi phân thịt bị sẻ ra cho muôn
ngàn muôn thú ăn thịt( Chỉ là mình tự nghĩ ra thôi hi hi!). Hạ có chút
rùng mình, khuôn mặt trở lên xám xịt lại, bám chặt cánh tay Lâm:
Này! Anh nói thật chứ?
Ừm!
Không đùa phải không?
Không!
Ghê rợn thật, tại sao người ta lại có thể ác như vậy chứ?
Vậy nên, em đừng có nghĩ là sẽ sống như vậy, biết không?
Ờ! Mà sao em lại phải sợ chứ em đâu có như vậy đâu( Hạ nói cứng)
Ừm! Đúng rồi đó!
Lâm quay mặt nhìn đi hướng khác, miệng khẽ nhoẻn miệng cười vì đó chỉ là
một chuyện anh bịa ra để chọc Hạ vậy mà Hạ lại tin như vậy, nó khiến Lâm không nhịn được cười:
Anh cười cái gì vậy?
Không! Không có gì! Mà đi thôi, sắp trưa rồi, chúng ta còn phải đến nhà cha petter nữa.
Ờ!
Lâm kéo tay Hạ rời đi. Trên xe Lâm không ngừng kể chuyện cho Hạ nghe,Hạ gật gù nhìn khung cảnh, tai lắng nghe câu chuyện mà Lâm kể.