Trên xe những cơn gió mát thổi mạnh vào mặt, một cảm giác mát lạnh rất
tuyệt. Hạ ngồi quay mặt ra ngoài nhìn những ánh đèn xung quanh chúng
thật rực rỡ rất nhiều màu sắc, lung linh, mờ ảo, gió khiến mái tóc mây
mỏng buộc lỏng của Hạ bay bay, Hạ có vẻ thích thú, nụ cười tươi luôn nở
trên môi để lộ ra đôi núm đồng tiền, nhẹ nhàng ấm áp là cảm giác lúc này Hạ mang lại cho Lâm, thỉnh thoảng khẽ đưa mắt nhìn Hạ, Lâm khẽ nhoẻn
miệng cười một nụ cười hạnh phúc. Chiếc xe dừng lại ở một bờ biển khá
lớn:
Xuống đi!
Hạ bước xuống xe, một làn gió mạnh làm mái
tóc thổi tốc lên, chiếc váy mỏng như yếu ớt trước gió bay phập phùng,
không chỉ có vậy nó còn khá bụi nữa:
Em sao vậy?
Lâm thấy Hạ dụi mắt:
Bui bay vào mắt em rồi! Khó chịu quá!
Hạ cứ đứng dụi, Lâm khẽ cầm tay Hạ giật tay Hạ:
Anh!
Yên đi! Để anh xem cho.
Lâm khẽ thổi cho Hạ:
Sao rồi đỡ hơn chưa?
Hạ chớp mắt:
Chưa! Vẫn còn!
Lâm lại thổi tiếp, mãi sau:
Rồi! Được rồi!
Trong lúc còn chưa kịp mở mắt, Lâm trong giây phút đã hôn nhẹ một cái vào má Hạ:
Anh!
Hạ choàng mắt nhìn Lâm:
Anh làm gì vậy?
Sao nào!
Lâm cố tình chêu Hạ, đẩy nhẹ Lâm ra đưa mắt nhìn xung quanh:
Oa! Đẹp quá! Đẹp quá!
Hạ nhảy lên vì sung sướng, trước mắt Hạ là một bờ biển dài, rất lớn, những cơn sóng cứ dạt dào không ngừng, khẽ bỏ đôi guốc ra. Hạ từ từ thả đôi
chân trần xuống làn cát mát, những cơn sóng dạt dào xô tới chân Hạ, một
cảm giác lạ, rất tuyệt mà Hạ chưa từng biết đến. Nhìn Hạ vui đùa với
những cơn sóng, Lâm trong phút chốc nhớ lại:
Anh! Anh có biết người ta ví con gái là gì không?
Là gì?
Là sóng, trong bài thơ sóng của nhà thơ Xuân quỳnh đã ví người con người
con gái như sóng, còn người yêu thì là bến bờ, sóng lúc nào cũng xô tới, xô lui vì không bao giờ muốn xa người mình yêu mà cả đời người con gái
mới dạt dào như vậy.
Ừm! Ra vậy?
Khẽ choàng tay lên cổ Lâm, cười một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp:
Anh! Em cũng sẽ giống như sóng, cả đời dạt dào sẽ không bao giờ rời xa anh! Không bao giờ rời xa anh!
Lâm trong khóe mắt cay cay, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống:
Băng Di! Em nói là em không bao giờ rời xa anh mà, sao em lại.
Cố kìm nén cảm xúc, gạt đi giọt nước mắt, lúc đó chợt Hạ cất giọng nói gọi Lâm làm Lâm quay trở lại hiện tai:
Anh! Anh làm gì vậy? Lại đây đi!
Hạ gọi Lâm lại, cố lau đi giọt nước mắt, chạy lại chỗ Hạ. Nhìn Hạ vui đùa
nghịch nước, thật là đáng yêu, so về tuổi thì Lâm hơn Hạ đến bảy tuổi
lận, nó không lớn nhưng cũng đủ để cho họ có một cái nhìn khác về cuộc
sống, trong khi Hạ vui vẻ hồn nhiên thì Lâm lại có chút trưởng thành,
chín chắn hơn, nhưng đâu đó ẩn chưa một nỗi buồn, một vết thương lòng mà anh cố giấu không để ai biết. Hạ buộc túm cái váy lên, đưa đôi bàn chân trần trên nền cát ẩm chờ những cơn sóng nhỏ dạt vào, một cảm giác khá
tuyệt, khẽ nhảy lên sung sướng, nụ cười rạng rỡ trên môi, mái tóc bay
bay trông rất nhẹ nhàng, đi phía sau Hạ mà Lâm cũng không thể giấu được
niềm vui, những nụ cười cứ tủm tỉm trên môi:
Này! Cẩn thận chút không ngã!
Hứ! Anh làm em như con nít vậy?
Hạ quay người lại nhìn Lâm, ánh mắt này không phải là ánh mắt trìu mến hay yêu thương gì, Hạ có chút đanh đá, khẽ xoa đầu Hạ:
Thì em lại chẳng con nít thì gì!
Lâm không ngừng chêu chọc Hạ, Xoay người lại, nhảy theo những cơn sóng:
Mà sao anh lại đưa em tới đây?
Hạ hỏi chút tò mò:
Ừm! Đây là một nơi gắn với nhiều kỉ niệm của anh!
Kỷ niệm! Kỷ niệm gì?
Ừm! Mọi thứ!
Có chăng có cả kỉ niệm tình yêu đầu?
Hạ nói vu vơ không ngờ vô tình lại nói trúng nỗi niềm của Lâm, nhưng Lâm
từ trước tới giờ luôn không muốn chia sẻ cho người khác biết nhất là
chuyện này, anh khẽ cười, củng nhẹ vào đầu Hạ:
Tò mò!
Hạ lấy tay che chán lại:
Hứ! Tò mò gì chứ? Ai thèm quan tâm đến chuyện của anh!
Vậy sao em còn hỏi?
Ừm! Tiện thì hỏi thế thôi!
Hạ vội quay mặt đi nhảy theo những con sóng, nước mạnh quá nó làm Hạ mất thăng bằng:
Á!
Hạ kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã xuống, may mà Lâm nhanh tay kéo lại,
trong phút chốc Hạ ôm chặt Lâm, nép vào ngực Lâm đột nhiên Hạ bỗng thấy
một sự ấm áp dần truyền sang mình, những tiếng đập thình thịch trong
lồng ngực Lâm khiến Hạ trong giây phút nào đó đã thổn thức, trấn tĩnh
lại vội đẩy Lâm ra, nét mặt ngại ngùng, đôi má khẽ ửng hồng, những cọng
tóc buông thả xuống phần nào tô lên khuôn mặt tròn trịa có chút đáng yêu này:
Em! Không sao chứ?
Lâm lo lắng hỏi han, nhưng cử chỉ này của Lâm càng khiến Hạ thấy bối dối, khẽ giật tay Lâm ra, xoay người ra:
Em! Em không sao chỉ có chút bất ngờ thôi!
Thấy Hạ xoay người đi, trong phút chốc Lâm thấy trong lòng có chút bất an,
cảm giác như là nếu không giữ lại thì sẽ mãi mãi mất đi, kéo mạnh tay Hạ lại về phía mình, Hạ bị kéo bất ngờ nên đã lại một lần nữa lao vào lòng Lâm, cố giật ra:
Anh! Anh sao vậy? Buông ra đi!
Lâm vẫn ôm chặt Hạ không buông:
Đứng yên đi! Một chút thôi!
Không!
Hạ giật mạnh ra, ánh mắt Hạ nhìn thẳng vào Lâm, có chút lạ, Lâm cũng nhìn
lại, cúi đầu không nhìn, có chút thẹn thùng. Lâm khẽ cúi xuống hôn nhẹ
lên má Hạ, đôi má có chút ửng hồng nhẹ:
Anh! Anh làm gì vậy?
Lâm không nói gì chỉ cười, Hạ cố giãy ra:
Buông ra đi!
Lâm kéo sát eo Hạ lại gần:
Anh! Anh muốn làm gì?
Em! Em nói xem!
Lâm cười có chút ranh ma, khẽ cúi đầu xuống định hôn vào môi Hạ:
Á! Em làm cái gì vậy?
Hạ đã giẫm mạnh vào chân anh:
Đáng đời!
Em! Em được lắm!
Hạ cười rúc rích:
Anh nên nhớ rằng, em sẽ không để anh hôn đâu!
Chạy ra Lâm, bỏ lại đó là một ánh mắt đầy ngụ ý cùng với Lâm vẫn cứ đứng ngẩn người ra, trên môi vẫn còn sót lại một nụ cười:
Được! Em cứ chờ đó!