Không phải chút xíu đâu, hai va li lặng trĩu, còn cả túi sách của em nữa...
Túi sách.. cuốn sách!( Hạ giật mình nhớ ra)
Anh để túi sách của em đâu rồi?
Hạ ngồi dậy nhìn xung quanh:
Đây này! Mới đó mà đã quên!
Lâm chỉ tay về phía bên cạnh mình, chiếc túi vẫn nằm trong tay anh:
Anh này! Thế mà không nói sớm, làm người giật mình không à?
Em đâu có hỏi chứ?( Lâm tỏ ra đanh đá)
Mang đây cho em!( Hạ cong môi ra lệnh, trông rất trẻ con rất đáng yêu)
Không!
Anh! Đưa đây nào.
Hạ choàng tay lấy chiếc túi, nhưng muốn lấy được thì phải vòng người qua
người Lâm, Hạ không suy nghĩ nhiều choàng người dậy đè lên người Lâm:
Đưa đây cho em nào!
Bị Hạ đè lên người, khiến Lâm nhột quá, nhất là khi Hạ cứ có quậy:
Em làm gì vậy?
Anh buông tay ra!( Hạ vẫn cố lấy cái túi)
Không!( Lâm có tình chêu Hạ)
Hạ đấm nhẹ vào người Lâm:
Sao nào có buông ra không?
Ánh mắt Hạ nhìn thẳng vào mắt Lâm, một ánh mắt nhẹ nhàng đáng yêu, đôi môi
khẽ cong lên rất quyến rũ. Hai người cứ nhìn nhau trong một hai phút, hạ giật mình, khuôn mặt ngượng ngùng, đôi má có chút ửng hồng, mái tóc mây buộc lỏng, bị rơi ra, Lâm cứ nhìn không chớp mắt, ánh mắt này khiến Hạ
không thoải mái, Hạ buông tay rời đi, nhưng nhanh như cắt, Lâm ôm Hạ
xoay người lại, Hạ lúc này lại bị Lâm đè lên, cơ thể Lâm đè lên người
Hạ, Hạ cảm thấy có chút không thoải mái, đôi má mỗi lúc một ửng hồng hơn trông thật là đáng yêu:
Anh định làm gì? Buông ra đi!
Hạ chống tay lên ngực Lâm, đôi tay nhỏ bé có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của anh.
Lâm không nói gì, chỉ khẽ cười một nụ cười có chút quyến rũ.
Anh muốn làm gì?
Lâm khẽ cúi đầu một chút, nhưng khi Lâm định hôn môi cô, Hạ đã kịp né tránh vội đẩy anh ra, Lâm bị đẩy ra:
Em muốn vào phòng tắm một chút!
Ok!
Hạ vội vàng đi vào phòng tắm, dáng vẻ vội vàng, Lâm nhìn theo không khỏi buồn cười, anh nằm thẳng ra:
Phù!