“GABAR!” tiếng gọi tuyệt vọng của Timoken len lỏi vào từng ngóc ngách của khu rừng, xuyên qua những khóm cây và những chú khỉ khắc khoải không ngừng di chuyển qua các cành cây trong rừng.
“Hãy giúp tôi với!” Timoken kêu cứu khắp nơi. “Hãy giúp tôi tìm Gabar với!”
Cậu quên cả nỗi buồn của mình, Timoken giống như chim én đang tìm kiếm mùa xuân. Cậu nhảy lên, bay lên, xuyên qua những ngọn cây, luôn miệng gọi tên Gabar vì nó là thành viên duy nhất còn lại trong “gia đình” của cậu.
Những con chim và bầy khỉ cũng gọi vang theo: “Gabar! Gabar! Gabar!”
Gọi mãi, gọi mãi vẫn không nghe thấy tiếng làu bàu của Gabar, cho đến khi trời sập tối, một giọng nói mệt mỏi và ngập ngừng vang lên.
Con lạc đà đang ngồi dưới một khoảnh đất có ánh trăng. Khi Timoken tiến đến, nó chớp cặp lông mi dài nhưng không tỏ vẻ gì là vui mừng khi thấy cậu.
“Gabar, ngươi ốm à?” Timoken ngồi xuống bên cạnh con lạc đà, vuốt ve cổ nó.
Gabar đang nhai một mẩu lá dày. Nó hoàn toàn không thích mùi vị này, nhưng mọi thứ trong rừng đều đắng nghét. “Đầu tôi đang quay cuồng,” nó nói, “bụng tôi đói meo, còn chân tôi thì đau nhức.”
Timoken thở dài: “Ta xin lỗi, Gabar.”
“Xin lỗi ư?” con lạc đà hỏi lại.
“Ta rất đau lòng khi thấy ngươi thế này,” Timoken giải thích.
“Không đâu,” con lạc đà nói. “Cậu chỉ buồn cho chị của mình, người đã đi rồi. Chứ cậu đâu có buồn gì cho tôi. Nếu cậu nghĩ cho tôi một chút, thì cậu phải rời khỏi khu rừng này.”
“Ta không thể,” Timoken rên rỉ. “Đó là phong tục của dân tộc chúng ta, phải gửi nỗi đau của mình vào rừng. Ta chưa thể rời khỏi đây được. Ta vẫn còn đau buồn vì chị của mình.”
“Phong tục ư?” Gabar mỉa mai. “Còn phong tục của những con lạc đà là đi trên cát, vì thế nên tôi sẽ phải bỏ cậu ở lại đây và trở về sa mạc.” Nói rồi, nó đứng dậy bước đi.
“Gabar, không!” Timoken năn nỉ, chạy đến bên cạnh con lạc đà: “Hãy ở lại bên ta.”
“Nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ chết mất.” Gabar nói.
“Ngươi là gia đình của ta,” Timoken muổn khóc thét lên. “Ta nghĩ rằng ta cũng đã là gia đình của ngươi mà.”
“Tạm biệt, Gia đình của tôi,” con lạc đà nói.
Timoken nhận ra rằng mình không còn lựa chọn nào nữa. Nếu cậu không muốn cô đơn một mình, cậu phải đi theo Gabar. Theo bản năng con lạc đà, nó chỉ muốn hướng về với sa mạc. Timoken tự nhủ với lòng mình rằng, cậu sẽ đau buồn về chị của mình vào lúc khác. “Em sẽ không bao giờ quên chị, Zobayda,” Timoken thì thầm. “Nhưng em chỉ còn có Gabar mà thôi.”
Khu rừng bắt đầu thưa dần, ánh nắng mặt trời càng trở nên chói chang. Họ sẽ đi qua khóm cây cuốỉ cùng trong chốc lát nữa thôi. Tiếng thú rừng cũng dần thay đổi. Không còn nhiều khỉ, cũng không nhiều chim chóc. Thậm chí, sự yên lặng đến rất đột ngột.
Timoken nghe thấy một âm thanh xé tan bầu không khí trên đầu, nó nhanh đến mức khó có thể nhận biết được. Đó là một tiếng gầm rú đau đớn bị bóp nghẹt, rồi tiếp theo sau là yên lặng hoàn toàn.
Cả khu rừng như nín thở, cổ Timoken nổi da gà vì sợ hãi. Giữa sự im lặng đang bao trùm rừng cây, cậu cảm thấy khó thở. Tất cả đến cùng một lúc, cậu lấy hết sức mình bỏ chạy.
Con lạc đà cũng lóc cóc chạy ngay theo sau cậu.
Họ chạy đến một nơi quang đãng hơn, Timoken quan sát những bụi cây thấp xung quanh mình. Là đây sao? Đây có phải là nơi cậu cần đến? Tiếng thét nghẹn ngào, thảm thiết khi nãy đã đưa cậu đến đây. Hay nó là điều tất yếu? Một vật gì đó đang chuyển động đập vào mắt cậu, một cái bóng đằng sau những khóm cây ngập ánh nắng.
Timoken thở hổn hển. Cành cây mục ở sau cái cây thực ra là một sinh vật. Cao lớn và ốm tong như cây sậy, mái tóc màu xanh của nó đung đưa như những sợi dây leo xõa xung quanh thân hình gầy gò của nó. Một bó cung tên đeo vắt vẻo trên thắt lưng, ngón tay như rễ cây của nó đặt trên đầu cây cung to. Là một tên viridee.
Cuối cùng thì những âm thanh cũng đến với Timoken. Nó đánh thức cả khu rừng khỏi trạng thái hôn mê. Cậu nghe thấy tiếng gầm gừ, tiếng rên rỉ và cả tiếng xương kêu lạo xạo. Phía sau tên thợ săn viridee, bọn linh cẩu đang xé xác một con linh dương non.
Timoken cảm nhận được tia nhìn của nó về phía mình. Mắt nó đỏ ngầu như than hồng, không hề có cái chấm đen ở nơi lẽ ra là con ngươi, không có chút biểu cảm nào. Chúng tàn nhẫn xoáy sâu vào tận xương cậu.
Timoken lùi lại ngay lập tức, vừa lúc đó, cậu nhận thấy có một thân hình khác: là một con báo cái đang nằm trên đất. Một mũi tên xuyên qua cổ nó, mắt nó chỉ còn tròng trắng. Con báo rõ ràng là đã chết.
Sự căm tức và ghê tởm khiến Timoken giận sôi lên. Tên thợ săn viridee đã giết con báo và hắn đã để cho bọn linh cẩu ăn con mồi của nó. Một con linh cẩu mang một miếng thịt đến cho tên thợ săn, nhưng sinh vật cao to màu xanh đó không nhận, vẫn giữ ánh mắt hướng về Timoken, hắn vuốt ve đầu con linh cẩu.
Timoken không thể đứng đó lâu hơn nữa. Những con linh cẩu làm cậu kinh tởm, còn sinh vật thối rữa màu xanh kia thì toát ra sức mạnh khủng khiếp, đầy chất ma quái. Cậu quay người và bắt đầu bỏ chạy.
Với cảnh tượng hãi hùng vẫn còn âm ỉ trong đầu, Timoken không nhìn thấy được những cây dây leo giăng ngang đường đi. Cậu vấp và ngã nhào xuống đất, giữa một mớ bòng bong những cây bụi. Rồi cậu nghe thấy tiếng kêu yếu ớt và tiếng rên nho nhỏ. Timoken quay đầu lại, nhận ra sự hiện diện của ba con báo con. Chúng rúc lại vào nhau phía sau một cành cây đổ, chỉ cách Timoken một cánh tay.
Những con báo con cất tiếng gào đe dọa, theo bản năng, Timoken đặt một ngón tay lên miệng mình: “Suỵt!” Cậu nói bằng tiếng của loài báo. “Các em đã được an toàn rồi!”
Những con báo nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, rồi từ từ, từng con một đến bên Timoken, cọ đầu vào má cậu. Timoken vuốt ve bộ lông lốm đốm của chúng, một cơn thịnh nộ dữ dội hơn bao giờ nỗi lên trong lòng cậu. Cậu không rõ lý do là gì, nhưng cậu cảm nhận được nó.
Những con báo bé nhỏ này sẽ chết mất thôi. Không có mẹ bên cạnh, chúng không có nơi nương tựa. Chắc hẳn là mẹ của chúng đang mang con hươu về cho các con mình thì bị bắn chết. Những con linh cẩu đã ngốn sạch thức ăn của chúng.
Timoken lấy áo choàng mặt trăng từ trên vai mình xuống, quấn quanh người những con báo. Chúng nhìn cậu hoài nghi, nhưng vẫn để cho cậu đắp tấm tơ nhện lên người mình. Những đôi mắt to màu xám của chúng dõi theo Timoken khi cậu đứng dậy, rút con dao cán ngọc ra.
“Cậu đang làm gì đây, Gia đình?” con lạc đà lo lắng hỏi.
“Suỵt!” Timoken cảnh báo. “Ta sẽ đi lấy một ít thịt về.”
“Tôi hy vọng cậu không làm thế,” Gabar khịt khịt mũi.
“Suỵt!” cơn giận trào lên cổ họng Timoken.
Gabar chưa bao giờ nghe giọng nói đó của cậu. Chưa bao giờ. Giọng nói làm nó lo lắng, không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo. Con lạc đà trở nên im lặng. Nó đứng bất động nhìn Timoken rón rén bước đi không gây một âm thanh nào, trở lại quang cảnh kinh khủng mà nó vừa trốn khỏi.
Tên viridee đã nhìn thấy cậu. Con mắt đỏ ngầu của tên viridee nhìn cậu bước đến gần trảng đất trống. Hai trong số những con linh cẩu ngước nhìn lên Timoken, chứng gầm gừ. Khi đối mặt với những cái răng nhọn hoắc đó, Timoken cảm thấy con dao không bảo vệ nổi mình. Nhưng cậu vẫn không hạ thấp nó, cậu không hề đứng lại hay rút lui. Giờ thì cả bọn linh cẩu đang nhìn về phía cậu, tiếng rú của chúng lấp đầy bầu không khí.
Timoken bắt đầu lên tiếng nói. Cậu không rõ giọng nói mình phát ra từ đâu, nhưng cậu biết mình đang nói tiếng của thú vật. Cậu nói về những con linh cẩu con, về nỗi đau khủng khiếp và cái chết.
Bọn linh cẩu hạ đầu xuống. Miếng thịt rơi ra từ hàm răng đầy máu của chúng, tiếng gầm gừ của chúng biến thành tiếng rên rỉ. Timoken tiến lại gần hơn. Bất kì nỗi sợ hãi nào có thể từng hiện diện trong cậu giờ được thay thế bằng một ý chí kiên định. Thật ngạc nhiên, cả đám linh cẩu đột nhiên quay lưng lại, chúng vừa càu nhàu vừa chạy vào rừng.
Nhưng tên thợ săn vẫn còn ở chỗ của hắn, đôi mắt đỏ loé lên. Hắn đưa tay với lấy một mũi tên tên bằng một động tác thuần thục.
Trong một thoáng giây, Timoken cảm thấy hoảng sợ. Cậu có thể chộp lấy con linh dương và chạy đi trước khi mũi tên lao về phía mình không? Khi tên thợ săn giương cung lên thì cậu biết mình phải làm gì. Chỉ ngón tay đeo nhẫn của mình lên ngọn cây, cậu hét vang lên.
Câu trả lời chính là một tiếng sấm nổ vang làm tên thợ săn viridee giật nảy mình, nhưng nó cũng không ngăn cản được hắn đưa mũi tên vào cây cung và giương dây. Tiếng sấm thứ hai vang lên cùng với tia chớp sáng loáng. Tia chớp làm gãy cái cây sau lưng tên thợ săn. Trước khi tên viridee kịp phản ứng, cái cây đã ngã xuống, đè bẹp hắn dưới những tán cây khổng lồ.
Ngọn lửa bùng lên từ những nhánh cây, đốt cháy những cây cỏ dại xung quanh. Tóm lấy con linh dương, Timoken mang nó đi xuyên qua khu rừng, để lại sau lưng ngọn lửa đang cháy ngày càng dữ dội. Cậu xách miếng thịt về nơi trú ẩn và đặt nó trước những chú báo con. Ba cái đầu nhỏ xuất hiện giữa đống dây leo lòng thòng. Chúng thận trọng chui ra khỏi tấm tơ nhện và lại gần ngửi ngửi miếng thịt. Mùi thịt tươi hấp dẫn được chúng, chúng bắt đầu ăn ngon lành, xé nhỏ rồi nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa rên ư ử vì quá đói và phấn khích.
“Nhìn đi! Nhìn đi, Gabar?” Timoken vui vẻ nói: “Ta đã lấy được thịt. Ta đã cho lũ báo con ăn, và chúng sẽ sống.”
Gabar lùi lại nhiều bước khỏi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Những thứ đang diễn ra làm nó lo lắng. Nó chưa bao giờ thích mùi thịt sống, giờ nó lại thấy bồn chồn khi nhìn những con thú nguy hiểm kia xâu xé miếng thịt.
“Ngươi không tự hào về ta sao, Gabar?” Timoken hỏi. “Phải chỉ ngươi thấy cảnh những con linh cẩu chạy trốn.”
“Ngọn lửa đang lan tới gần,” con lạc đà cằn nhằn. “Nếu không đi mau, chúng ta sẽ bị thiêu chín đấy.”
Cậu chợt giật mình: “Ta quên mất!” Timoken nắm lấy áo choàng mặt trăng, quay tít nó theo hình vòng cung trên đầu mình, một vòng, rồi một vòng nữa. Tiếng gọi vọng xuyên khu rừng, và rồi cơn mưa trả lời cậu. Ngay tức thì, một trận mưa đổ ào xuống cành lá, văng tung tóe vào những thân cây và dập tắt lửa trong chớp mắt.
Timoken quấn tấm tơ lại quanh đôi vai ướt nhèm và cười thích thú. Cơn mưa ngừng hẳn, những con báo con vẫn ăn khi đang ướt sũng. Nỗi sợ hãi cơn đói khiến chúng cứ tiếp tục ăn mặc dù bụng đã no căng. Khi mắt của chúng gần như đã nhắm nghiền vì buồn ngủ, Timoken đẩy xác con linh dương vào một cái hố bên dưới gốc cây, và lũ báo con trườn theo. Một vài phút sau chúng đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Timoken đắp áo choàng mặt trăng cho chúng và bắt đầu tìm Gabar, nó đã bỏ đi dạo ở đâu đó.
Cậu tìm thấy Gabar đang uống nước ở một con suối nhỏ. Timoken mở chiếc túi đựng thức ăn bên hông cái yên, lấy ra mấy miếng bánh hạt kê.
Gabar quay đầu lại và nói với cậu: “Cậu sẽ phải giết những con báo, chúng sẽ lớn lên, chúng sẽ ăn thịt tôi với cậu nêu cậu không kiếm được thức ăn cho chúng.”
“Ta sẽ lấy trộm những xác khác,” Timoken nói. “Ta không sợ lũ linh cẩu.”
“Hừm!” con lạc đà nhai một ngọn cỏ. “Sẽ không đủ đâu. Còn sữa thì sao?”
“Sữa à?” Timoken nhìn Gabar. “Ý ngươi là...?”
“Đừng nhìn tôi,” Gabar nói. “Tôi sẽ không bao giờ trở thành mẹ chúng.”
“Nhưng bọn trẻ cần một người mẹ, đó là điều ngươi đang muốn nói phải không. Chúng có thể sẽ cần sữa dê uống như cần thức ăn vậy.”
Con lạc đà chớp mắt đồng tình.
“Ta sẽ tìm một con dê,” Timoken vui vẻ nói. “Chắc sẽ có một con dê quanh đây thôi.”
Nghi ngờ, Gabar bĩu cặp môi dai như sao su không tán thành.
Khi những con báo con đã ngủ say, Timoken nằm trên thân cây bị ngã bên trên chúng. Trong suốt một trăm năm ngao du khắp nơi, cậu chưa bao giờ cứu sống được ai. Trải nghiệm này đã làm cậu thay đổi. Nếu cậu sống như một người bình thường, thì bây giờ cậu đã không còn trên thế giới này. Và những con báo này cũng thế. Số phận đã mang cho cậu những con báo này, và giờ cậu cảm thấy một mối liên kết giữa mình và những con vật bé nhỏ này. “Mãi mãi,” cậu thì thầm.
Timoken nhắm mắt và suy nghĩ cách mang những con báo theo cùng họ. Những người du mục đã cho cậu một túi đựng nước nhỏ, nên chiếc túi da dê to vẫn còn bỏ trông trên cái yên. Có thể để những con báo trong cái túi ấy.
Timoken gặm một cái bánh hạt kê và dần chìm vào giấc ngủ. Gabar dùng mũi cọ vào má đánh thức cậu dậy.
“Này Gia đình,” Gabar nói, “cậu quên mất một thứ.”
“Cái gì?” Timoken mơ màng trả lời.
“Cậu chưa bao giờ ngủ mà không đắp tấm áo choàng cả. Bọn viridee sẽ quay lại. Trong rừng nguy hiểm lắm.”
Timoken cười: “Ngươi nói đúng. Nhưng, nên ưu tiên cho bọn trẻ.” Cậu giở tấm rèm dây leo lên, ngắm nhìn những con báo con đang ngủ say.
Áo choàng mặt trăng che chở cho lũ báo con thật vừa vặn. Nó phủ quanh người chúng, nhấp nhô nhẹ nhàng theo nhịp thở đều đặn của những con báo. Những sợi tơ óng ánh như đang ôm lấy chúng, như thể những con báo thuộc về tâm tơ ấy. Một con nằm ngửa, hai con còn lại thì nằm nghiêng người. Chúng tựa đầu vào nhau ngủ say trong tấm tơ nhện. Nhìn xuyên qua lớp lụa tơ nhện, đốm đen trên bộ lông của chúng nhìn như những ngôi sao lấp lánh.
Timoken thở dài và ngồi xuống.
“Sao chứ?” Gabar hỏi.
“Chúng đã trở thành...” Timoken không biết làm sao diễn tả những gì cậu thấy cho con lạc đà hiểu.
Gabar kiên nhẫn chờ đọi cậu nói tiêp.
“Một phép màu,” Timoken nói, hy vọng rằng Gabar hiểu được điều cậu muốn nói.
Nó hiểu.