Đối với ánh mắt kinh miệt cùa Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết càng tức giận bội phần, nghĩ lại hắn đường đường là vương gia tuấn mĩ nhất vương triều Tây Diệm, khi nãy lại bị một ả điên diễn trò khỉ hất hắn ngã xuống đất, nếu như truyền ra ngoài, hắn còn đâu là thể diện?
Điều đáng ghét hơn là, theo hắn được biết, ả điên này căn bản không biết võ công, vậy khi nãy sao lại làm được như thế?
Nhìn gương mặt dơ bẩn, nụ cười mang ý kinh rẻ của Ưu Vô Song khiến Lãnh Như Tuyết cảm thấy cực chướng mắt, không những thế, hắn còn cảm nhận được ả điên này rất giống một người! Người mà hắn cực kì quen thuộc!
Nhưng mà hôm nay hắn tuyệt đối không tha cho ả điên này! Ả ngang nhiên dám xâm phạm đến uy quyền của hắn thì bất kể ả điên thật hay chỉ giả vờ điên, hôm nay hắn cũng không bỏ qua cho ả.
Ánh mắt của Lãnh Như Tuyết mang đầy sát khí, lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song, đối với Ngạo Phong đang đứng bên cạnh hạ lệnh: “Ngạo Phong, giết ả điên này cho bổn vương!”
Nghe thấy lệnh của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong khẽ ngẩn người, hắn ta không nghĩ đến Lãnh Như Tuyết ra một lệnh như thế này.
Bởi vì Ưu Vô Song từ nhỏ ngốc nghếch, nên bất kể nàng ta làm gì đi nữa thì chẳng qua cũng là đứa ngốc.
Vả lại bây giờ nàng ấy là chính phi của vương gia, làm sao nói giết là giết được? Hơn nữa, nếu như hiết vương phi ngốc nghếch này thì phụ thân của nàng ta—Ưu thừa tướng sẽ thế nào, nếu như người trong thiên hạ biết vương gia giết một đứa ngốc thì cũng không phải là việc tốt gì!
Còn Ưu Vô Song lại bị lời nói của Lãnh Như Tuyết dọa giật mình, trong sự phẫn nộ, nàng quên đi chính mình, tức giận bừng bừng hét lên với Lãnh Như Tuyết: “Yêu nghiệt đáng chết! Trong mắt ngươi còn có vương pháp không? Ta sẽ tố cáo ngươi xem mạng người khác ớ… mạng ta như cỏ rác!”
Ngạo Phong nhanh chóng nói với Lãnh Như Tuyết: “vương gia, xin người cân nhắc, thần dân trong thiên hạ mà biết được vương gia hạ lệnh giết nàng ta, sợ rằng người sẽ mất phong độ.”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ngạo Phong, trong lòng càng thêm tức giận, cái gì mà thần trí bất minh? Vốn dĩ là ả giả điên! Ả có thể nhẹ nhàng hạ gục được hắn, người được xếp vào hàng cao thủ của vương triều Tây Diệm mà là người thần trí bất minh?
Nhưng mà nữ nhân này toàn nói điều khó hiểu, cũng không giống người bình thường, nhưng bất kể thế nào hắn nhất định không tha cho ả!
Nghĩ tới việc này, Lãnh Như Tuyết liếc xéo Ngạo Phong một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Ngạo Phong, ngươi không dám động thủ với người nữ nhân này? Được! Nếu vậy, bổn vương không làm khó ngươi! Ngươi không giết, bổn vương đích thân giết! Đúng lúc báo thù cho Lạc Nhạn!”
Dứt lời, sát khí trong mắt Lãnh Như Tuyết tăng thêm bội phần, hắn bắt đầu từng bước từng bước đi về phía Ưu Vô Song.