Vương Phi 13 Tuổi

Chương 671: Mũi tên kinh thiên

Khóe miệng Hiên Viên Triệt khẽ co rúm hai cái, không nói gì.

Nếu không phải từng bước đi đều phải cẩn thận, phát hiện chỗ này là nơi yếu nhất, chỉ sợ hắn bây giờ cũng không dễ thoát thân.

Nhìn cửa động vừa khép, phiếm ánh sáng u lam của băng tuyết, Hiên Viên Triệt rũ mắt.

Hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc, quả nhiên quá biến thái, hàn băng vạn năm cũng tìm được.

Diệt cây đốt lửa trong, cong người lên.

Hiên Viên Triệt quay đầu phủ phục trong khe hẹp, tiến dần về phía trước.

Tia sáng sâu thẳm, hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc tinh mỹ, bao phủ tầng tầng ánh sáng lạnh.

Hàng hàng lối lối, có vết xe đổ, hành động lại càng cẩn thận.

Đi qua phòng, qua các đình đài lầu các, đi qua con đường chính của chủ cung.

Thần thú tứ phương trong đại điện.

Bước từng bước vài cửa lớn, tiếng gió đột nhiên trở nên gấp gáp.

Đột nhiên Hiên Viên Triệt còn chưa kịp xoay tay lại, sát khí lạnh thấu xương đã biến mất.

Ngay giữa đại điện, lúc này từ thông đạo bống phía, gần như là cùng một lúc, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Độc Cô Dạ cùng bước vào.

Mà Lưu Nguyệt đứng gần hắn nhất, giờ đang thu dao.

Hiên Viên Triệt nhướn mày, nhìn Lưu Nguyệt cả người lem luốc, nhưng trên người lại không có vết thương nào, vừa đi vào vừa nói: “Thế nào?”

“Một người.” Lưu Nguyệt cười cười giơ giơ chủy thủ trong tay.

“Một người.” Vân Triệu đi tới tiếp lời.

Hiên Viên Triệt gật gật đầu nói: “Ta cũng một người.”

Ba người vừa nói xong, cùng quay đầu nhìn Độc Cô Dạ đang im lặng không lên tiếng.

Độc Cô Dạ thấy ánh mắt của ba người, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn, không nói được lời nào.

Nghe mấy lời này, ba người này đã liên thủ tốt lắm, hắn đánh bậy đánh bạ tự đưa mình lên cửa.

Vân Triệu thấy Độc Cô Dạ không nói lời nào, hơi nhéo miệng, nghiêng mắt nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt: “Các ngươi làm sao lại túm hắn vào cùng rồi?”

Vừa nói, vừa lặng yên không một tiếng động dựng thẳng ngón tay cái với hai người.

Mới chưa được bao nhiêu thời gian, lại kéo cả Độc Cô Dạ vào, vừa rồi hắn đột nhiên thấy, còn cho là mình hoa mắt, Độc Cô Dạ này chạy tới hoàng lăng nhà hắn lúc nào vậy.

Nhưng nhìn Độc Cô Dạ mặt sưng mày xỉa, trên mặt chỉ lộ một chữ, oán, hắn không nghĩ ra cũng khó.

Đáp lại hắn, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng mỉm cười, còn Độc Cô Dạ là một ánh mắt lạnh lùng.

“Cám ơn.” Nhìn trên vạt áo Độc Cô Dạ có chút đỏ tươi, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ cong, gật đầu với Độc Cô Dạ.

Độc Cô Dạ xuất thủ, tuyệt đối không phải là giúp Hiên Viên Triệt, chỉ là giúp nàng.

Mặc dù hiện tại rất rõ ràng là lỡ tay giúp Hiên Viên Triệt, nhưng phần nhân tình này, nàng cần phải thừa nhận.

Độc Cô Dạ nghe Lưu Nguyệt nói như vậy, giương mắt nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt kể từ sau khi trở về từ tàng bảo Nam Tống Quốc.

Sóng mắt xanh thẳm lưu chuyển, có chút sâu thẳm, không thấy đáy, lại cũng có chút dịu dàng khó nói lên lời.

Ngày đó Lưu Nguyệt nương tay với hắn, hắn còn nhớ rõ.

Khiến trái tim hắn ấm áp, khiến trái tim hắn rộn ràng.

Mà nay, Lưu Nguyệt vẫn ở cùng với Hiên Viên Triệt.

Lông mày hơi nhúc nhích, che dấu tầng tầng chua sót, nâng lên lần nữa đã khôi phục thành bình tĩnh vô ba, Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt ừ một tiếng, chân chậm rãi bước tới.

Nếu sớm biết mục tiêu đuổi giết của những người này là Hiên Viên Triệt mà không phải Lưu Nguyệt, hắn tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, còn có thể giúp mấy người truy sát một tay.

Nhưng mà giờ giúp cũng đã giúp, oán này chỉ có thể ngậm bồ hòn, nuốt.

Hiên Viên Triệt liếc nhìn Độc Cô Dạ đang đi tới, ánh mắt lóe lên, không nói một câu cảm ơn.

Người này sẽ không giúp hắn, hắn xuất thủ chỉ là giúp Lưu Nguyệt, giống như Vân Triệu mở hoàng lăng này cũng là bởi vì Lưu Nguyệt, không phải là vì giúp hắn.

Cho nên, hắn không cần nói cảm ơn.

Người khác không nhận tình cảm của hắn, hắn đương nhiên cũng không nhận tình cảm của người khác.

Sắc mặt lạnh nhạt, nhìn Độc Cô Dạ chậm rãi đến gần Lưu Nguyệt, không ghen, cũng không có động tác gì quá đáng.

Giữa Lưu Nguyệt và hắn còn có cái gì cần hoài nghi, cần ghen.

Mỉm cười mà đứng, một nữ hai nam, gió êm sóng lặng.

Vân Triệu ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt sâu thẳm khó nhận ra.

Gặp nhau trong tình huống như vậy, vậy mà lại gió êm sóng lặng, không biết là sóng ngầm mãnh liệt, hay là…

“Giờ còn dư lại hai người.” Vân Triệu nghiêm túc hẳn, thấy trên áo choàng Độc Cô Dạ có vết máu, cũng đã hiểu đã bớt một người, lập tức đẩy một đề tài khác ra.

Vừa lấy ra huyết châu cho Lưu Nguyệt, vừa nói: “Hoàng lăng nhà ta thế nào? Mới chút thời gian đã mất bốn người rồi đấy.”

Vân Triệu rất là đắc ý.

Hắn không thể nào quên Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt gặp hạn trong tay mấy vị lục tôn Minh Đảo này.

Cũng không quên được sự chật vật khi một đường bị đuổi giết, hắn lớn đến ngần này còn chưa bị đuổi giết khoa trương như vậy, im lặng như vậy.

Mà bây giờ, vừa tiến vào hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc của hắn.

Chốc lát đã diệt bốn.

Như vậy chỉ có thể nói một câu, Tuyết Thánh Quốc hắn quá được.

“Rất biến thái.” Lưu Nguyệt nghe Vân Triệu tự biên tự diễn, dựng thẳng ngón tay cái.

Đồ tốt cần khen ngợi, hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc này tuyệt đối là đồ tốt, biến thái đến mức tận cùng.

“Không tệ.” Hiên Viên Triệt khóe miệng run run, hàn băng vạn năm kia, giờ hắn vẫn còn cảm thấy lạnh.

Độc Cô Dạ mặt không chút thay đổi gật đầu, cũng thừa nhận, chỉ một cái thiên điện, hắn đi một canh giờ.

Hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc, đó là cực phẩm trong cực phẩm, nghe danh không bằng gặp mặt, lợi hại.

Vân Triệu nghe ba người nói vậy, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, che đi sự cẩn thận và nghiêm túc lúc trước, vô cùng sáng lạn.

Lục tôn Minh Đảo đã diệt bốn, còn lại hai người không đủ gây sợ hãi gì.

“Tứ thú ở trung tâm này là một đường, hết đường chỉ có thể ra đây?” Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt ăn hạt châu xong, tâm tình cũng không tệ, ngẩng đầu nhìn hỏi Vân Triệu.

Vân Triệu nghe vậy gật gật đầu: “Đúng, chỉ có thể là đây.”

Đây là trung tâm của hoàng lăng dưới đất, tiến vào tám lối đi kia, muốn đi ra ngoài, nhất định phải tới đây, đó là chắc chắn.

“Ôm cây đợi thỏ.” Lưu Nguyệt nuốt hạt châu xong nhướn mày với hai người.

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu nghe thế cùng gật đầu.

Nơi cuối cùng của tám lối đi kia chín là chỗ này.

Thay vì giờ đi vòng vèo vào các thôngđaạo khác tìm hai tôn Minh Đảo còn lại, không bằng ở chỗ này, dù sao không chết đều phải tới đây để ra ngoài.

Dĩ dật đãi lao*, cớ sao mà không làm.

*Đợi quân mệt mỏi rồi mới tấn công.

Lập tức, ba người đều tự làm việc của mình.

Độc Cô Dạ vẫn không nói một lời, thấy vậy cũng không có biểu tình gì, chậm rãi đi vòng vèo quanh cung điện, tựa như thưởng thức hoàng lăng Tuyết Thánh Quốc trăm năm mới có thể tới một lần.

Hiển nhiên, cũng đồng ý với cách nói của đám Hiên Viên Triệt.

Ánh sáng lập lòe, gió mát nhè nhẹ, trong trẻo lạnh lùng.

Nửa ngày, một ngày, hai ngày…

Thời gian nhanh chóng trôi qua, không có ai, hai tôn Minh Đảo còn lại cứ như biến mất trong hư không, căn bản không có xuất hiện.

“Sao lại thế này?” Lưu Nguyệt ngồi ở trên đài cao cau mày.

Hai ngày rồi, cho dù lạc đường đến Đông Nam Tây Bắc cũng đã đi một vòng, dựa vào bản lãnh của lục tôn Minh Đảo, cũng có thể đến đây.

Hai người này chạy đi đâu rồi?

“Cơ quan đã khởi động rất nhiều lần.” Vân Triệu dựa vào bên cạnh vương tọa ở chính giữa cung điện, nhìn một hàng đồng hồ cát chậm rãi nói.

Chẳng lẽ hai tôn còn lại, trực tiếp bị cơ quan xử lí rồi, ngay cả tới đây cũng không tới được?

Hai mặt nhìn nhau, bốn người trầm mặc.

Nếu dễ dàng tiêu diệt lục tôn Minh Đảo như vậy, vậy bọn họ cần gì chờ ở chỗ này nữa.

Quay lại tìm, hiển nhiên là không thực tế.

Hoàng lăng này lớn như thế không biết có bao nhiêu đường rẽ, bao nhiêu lối đi ngổn ngang.

Bây giờ đi tìm người cũng không phải dễ.

Nhìn từng loạt đồng hồ cát, Vân Triệu nhíu nhíu mày đột nhiên trầm giọng nói: “Có khi nào lại đi vào những lối đi khác không?”

Hoàng lăng dưới đất này đường đi rắc rối phức tạp, chắc chắn không chỉ có tám lối đi thần thú này.

Nhưng, hắn chỉ mở tám lối đi này.

Tám đường này đến cuối đều thành một, cũng không thông với các lối khác, như vậy chắc chắn sẽ không đi đến chỗ khác.

Chẳng qua là hai nhật rồi cũng không thấy người, người chạy đâu.

Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, nghe Vân Triệu nói vậy, cùng liếc nhau, Độc Cô Dạ bên cạnh lại mặc nhiên mặt không chút thay đổi.

“Đường ra rất nhiều?” Giữa lông mày Lưu Nguyệt nhíu lại.

Vân Triệu còn chưa nói, Hiên Viên Triệt đã tiếp lời, gật gật đầu: “Rất nhiều.”

Hoàng lăng không chỉ có một cửa ra, đây là thường thức cơ bản.

Lưu Nguyệt nghe vậy lông mày nhíu chặt, nếu để cho hai tôn còn lại đi đường khác, từ nơi khác đi ra ngoài, vậy bọn họ hao hết tâm tư như thế này…

Trầm mặc ngắn ngủi.

“Đi ra ngoài trước.” Trong trầm mặc ngắn ngủi đó, Độc Cô Dạ đột nhiên lên tiếng.

Bọn họ ở trong hoàng lăng đã hơn hai ngày, không ăn cũng không sao, không uống nước, nếu cứ tiếp tục sẽ không phải chuyện tốt.

Cho dù chờ được hai tôn Minh Đảo còn lại, bọn họ cũng không có sức chiến đấu, vậy còn gì chẳng còn gì.

Vừa nói xong, ba người khác nhìn nhau, cùng đứng dậy.

Đi ra ngoài, che kín những đường ra khác, lần này, nhất định phải diệt hết toàn bộ lục tôn Minh Đảo ở trong này mới được, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Tia sáng âm lãnh, toàn bộ hoàng lăng ngầm chìm vào yên lặng.

Như một con hổ sau khi giương nanh múa vuốt, lại lâm vào giấc ngủ ngay say đó.

Gió lạnh nhẹ thổi, u tĩnh.

Hoàng lăng ngầm u lãnh.

Vừa ra khỏi hoàng lăng đã nóng kinh người, mặc dù cũng mới chỉ là tháng bốn tháng năm.

Cây cối xanh biếc, bầu trời như ngọc.

Chim hót ve kêu, gió nhẹ xào xạc.

Mặt trời đỏ rực treo lơ lửng ở trời tây, ráng chiều đỏ tung bay nhè nhẹ, xinh đẹp như mộng như ảo.

“Điện hạ…” Vừa ra khỏi hoàng lăng, đón chờ Độc Cô Dạ là Thiên Nhai, thuộc hạ của hắn.

Mắt đỏ như máu, đầu vương đầy cỏ dại, một tay máu đang nhỏ giọt, hai ngày trước lúc bọn họ xông vào Hoàng lăng đến nay, hắn không ngừng đào bới, như chẳng cần mạng.

Tảng đá dày cộm nặng nề kia, thật sự đã bị đào mòn một mảng.

Giờ đây, ngẩng đầu thấy Độc Cô Dạ an toàn đứng trên kia, lòng không khỏi vui mừng muốn xỉu luôn rồi.

Độc Cô Dạ thấy vậy gật đầu với Thiên Nhai một cái, không nhiều lời.

“Hoàng lăng có tổng cộng bốn cửa ra.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Vân Triệu cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp cầm nhánh cây vẽ trên đất.

Đông Tây Nam Bắc, bốn phương.

“Ta đi xem hướng Tây, các ngươi…” Vân Triệu chỉ vào cửa ra gần nhất – phía Tây, còn chưa nói hết câu, Độc Cô Dạ đột nhiên đứng dậy.

Vân Triệu thấy vậy cũng nhất thời im bặt.

Nghĩ lại cũng đúng, Độc Cô Dạ sao lại phải giúp Hiên Viên Triệt, huống chi hiện giờ đã thoát ra ngoài, hắn không cần phải tiếp tục giao du với chúng ta.

“Tiếp đi.” Hiên Viên Triệt cũng không quay đầu lại, nhìn đầu ngón tay Vân Triệu hối thúc.

Vân Triệu thấy vậy, con ngươi khẽ nhúc nhích, đang định phân chia nhiệm vụ lại một lần nữa, đột nhiên thấy Độc Cô Dạ mang Thiên Nhai theo, hướng về chỗ cửa ra phía Bắc.

Mắt Vân Triệu nhất thời nhướn lên.

Mà Hiên Viên Triệt lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phương hướng Độc Cô Dạ đang đi, cũng không nói được lời nào, mặt hiện lên biểu cảm khiến người ngoài không đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Độc Cô Dạ bắc, ta tây, hai hướng kia các ngươi chia nhau mà đi.” Vân Triệu thấy vậy cũng đứng dậy, xoay người đi về phương hướng của mình.

Thoáng chốc chỉ còn hai người Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.

“Đi cùng nhau.” Lưu Nguyệt vuốt chủy thủ trong tay, nói rất tùy ý, nhưng vô cùng dứt khoát.

Theo lý thuyết thì nên mỗi người một phương là tốt nhất, chẳng qua nàng không yên lòng, hai người cùng đi hai nơi, mới là phương án ổn thỏa nhất.

Hiên Viên Triệt nghe vậy khóe miệng không khỏi co rúm: “Không cần, nàng đi…”

“Rầm rập…” Lời còn chưa nói xong, đột nhiên từ xa truyền tới tiếng vó ngựa tung hoành, tốc độ rất nhanh.

Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt không khỏi đồng thời quay đầu lại nhìn.

Ba người, là Thu Ngân, Ngạn Hổ và Đỗ Nhất.

Hiên Viên Triệt mắt hơi thâm sâu, đứng bật dậy, ba người này sao lại tới đây?

Còn Lưu Nguyệt khi vừa thấy những người tới là họ, liền nhảy bật lên một cái” “Ta đi phía Nam.”

Kệ bọn họ, xoay người chạy khuất vào rừng cây.

Có hai người Thu Ngân và Ngạn Hổ đi theo Hiên Viên Triệt, nàng cũng yên tâm.

Bóng dáng Lưu Nguyệt vừa khuất vào rừng vây, Đỗ Nhất từ xa đã thấy, cũng liền giơ roi hướng ngựa chạy theo.

Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng không đuổi theo nữa, có Đỗ Nhất bên cạnh, huống chi Minh Đảo không muốn đối phó với Lưu Nguyệt, hắn cũng yên tâm.

“Vương thượng.” Thu Ngân và Ngạn Hổ nhanh chóng chạy đến, từ xa đã hô báo cáo với Hiên Viên Triệt.

“Các ngươi làm sao lại tới đây?” Hiên Viên Triệt cau mày.

Thắng ngựa dừng lại bên người Hiên Viên Triệt, Thu Ngân Ngạn Hổ vừa nhảy xuống vừa nói: “Chúng thần không yên lòng.”

Thật sự không yên lòng, Lưu Nguyệt trúng độc còn Hiên Viên Triệt thì bị thương, chiến tranh đã sắp xong, chỉ cần bình định Nam Tống, thật sự cũng không có gì nghiêm trọng.

Lập tức, hai người đem mọi chuyện giao cho đám người Lưu Xuyên an bài, theo tin tức truyền tới chạy một đường liên tục, đuổi đến đây.

Hiên Viên Triệt thấy vậy lông mày hơi nhăn lại, nhìn vẻ mặt hai người cũng đoán được bên Nam Tống không có việc gì, lập tức nói: “Vậy thì đi theo ta.”

Vừa nói, vừa đi về hướng Đông.

Thu Ngân và Ngạn Hổ lập tức đuổi theo.

Gió núi thổi quanh, chân trời ráng đỏ lại càng thêm đậm.

“Vương thượng, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay.” Đi theo phía sau Hiên Viên Triệt, Thu Ngân nhíu mày trầm giọng nói.

Minh Đảo có gì mà Tam Vương, Lục Tôn, Cửu Thánh; Tam Vương đã chết, Lục Tôn tới, Lục Tôn nếu bị diệt, Cửu Thánh khẳng định sẽ xuất thủ, nếu Cửu Thánh cũng bị diệt, không chừng còn có các thể loại khác đến.

Nếu cứ lớp này đùn lớp kia ào đến, Thiên Thần bọn họ, hay ngay cả Vương thượng của bọn họ, dù có bản lãnh ngút trời, cũng không thể cứ ngăn cản vậy hoài được.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn sao không hiểu được nếu cứ như vậy thì không tốt, quá bị động rồi.

Nhưng, hắn còn chưa tìm được một cái thời cơ để chuyển thế bị động thành chủ động hơn một chút.

“Vương thượng, thần nghĩ…”

Gió núi ưu sầu, lời nói của mọi người theo gió tán đi, như có như không.

Cùng lúc đó, bên chỗ Lưu Nguyệt và Đỗ Nhất đang đi.

“Chủ nhân, hai ngày trước nhận được tin của Âu Dương Vu Phi, hắn đã tìm được đồ, đang chạy về đây.”

Lưu Nguyệt nghe Đỗ Nhất hồi báo, không khỏi có chút khựng lại, quay đầu: “Nhanh như vậy à?”

Mới khoảng mười mấy ngày, Âu Dương Vu Phi cũng đã vòng một vòng tới Minh Đảo rồi? Người này sao làm gì cũng mau quá vậy?

Mặt hiện vẻ khó hiểu, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.

Tên Âu Dương Vu Phi này chắc chắn là vung roi thúc ngựa, chạy suốt ngày đêm a.

Người này, người này thật là…

Đời này có một huynh đệ bằng hữu như vậy, dù mai sau có phải vượt lửa băng sông, mạo hiểm giúp đỡ hắn, cũng không chối từ.

Lưu Nguyệt trong lòng khẳng định một câu.

Phía Nam hoàn toàn tốt đẹp, một chút khác thường cũng không có.

Lưu Nguyệt dựa theo lời Vân Triệu hướng dẫn, đặt thêm một tầng phòng hộ phía ngoài, khiến cửa ra phía Nam Hoàng lăng, bị phong bế chặt chẽ kín kẽ.

Minh Đảo hiện giờ chỉ còn hai tôn, nếu như muốn từ cửa ra chỗ nàng thoát đi, là không biết suy nghĩ rồi.

Cùng lúc này, Độc Cô Dạ và Vân Triệu đi trước hai người, cũng đang đứng ở vị trí của mình, thấy cửa ra vào hoàn toàn không có động tĩnh gì, đem nó niêm phong lại thêm một tầng.

Cho dù bản lãnh đến cỡ nào, cũng không thoát ra được.

Gió núi tung bay, ngọn cây xào xạc xào xạc.

Còn chưa kịp đến gần cửa Đông, Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng lại, chỗ huyệt vị đã bị phá hư rồi.

Nhìn dấu chân lưu lại trên đất, đôi mắt đỏ sậm của Hiên Viên Triệt chợt động.

Yên lặng làm hai thủ thế về phía sau, ngoài miệng vờ lạnh lùng nói: “Chia nhau đi thăm dò.”

Thu Ngân và Ngạn Hổ đi phía sau nhìn thấy hai thủ thế của Hiên Viên Triệt.

Trong mắt chợt lóe tia kinh ngạc, hai người liếc nhìn nhau một cái, nhất tề khom người nói: “Vâng.” Chia làm hai bên, mỗi người đi một đường.

Cầm nhuyễn kiếm trong tay, Hiên Viên Triệt khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh như có như không.

Chờ Thu Ngân và Ngạn Hổ đã đi xa, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn bụi cỏ cao khẽ nhúc nhích kia: “Còn chưa động thủ, cần quả nhân mời? “

Lời nói lạnh như băng vừa vang lên, một bóng người áo hồng phóng lên, thế kiếm sắc bén bổ nhào đến.

Là nữ tôn.

Sắc mặt xanh mét, tóc rối tung rối mù, vạt áo tan nát, bộ dáng rất ư là chật vật.

Nhưng khí thế và oán giận ngút trời, lại như càng thêm chồng chất.

Không nói một lời, chỉ điên cuồng liều chết xông lên.

Hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay Hiên Viên Triệt run lên, một bước nghênh đón.

Một kiếm tương giao, lập tức bắn tia lửa ra đầy đất.

Hai bóng người cũng nhanh chóng bay lên không trung.

Gió núi tung bay, phía chân trời mây trắng muôn hình vạn trạng.

“Đi.” Sau khi niêm phong chắc chắn cơ quan cửa Nam, Lưu Nguyệt xoay người dẫn theo Đỗ Nhất đi về hướng của Hiên Viên Triệt.

Cửa Nam khoảng giữa sườn núi, cửa Đông ở trong lòng núi, không gần nhưng cũng không xa.

Lưu Nguyệt vừa xoay người, chợt nghe thấy theo gió truyền đến tiếng binh khí va chạm nhau, không khỏi chau mày, quay đầu nhìn lại.

Nữ tôn và Hiên Viên Triệt, sắc mặt Lưu Nguyệt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nắm chặt chủy thủ trong tay, gần như lao đi.

“Lưu Nguyệt.” Còn chưa kịp bước bước nào, cách đó không xa truyền đến một tiếng la nhẹ, có người bay nhanh đến, theo tiếng nói, là Âu Dương Vu Phi.

Lưu Nguyệt nhất thời chậm cước bộ, quay đầu nhìn lại phía sau.

Vẻ mặt mỏi mệt, cả người toát ra vẻ đuối sức.

Trường sam trắng tinh dính đầy bụi đất, bộ dáng vốn phong lưu nhất thiên hạ, giờ như tên khốn cùng chật vật nào ấy.

Lưu Nguyệt thấy cảnh này, trong lòng không khỏi hơi áy náy, cũng là vì nàng.

“Đã trở lại.”

“Mệt chết ta.” Bay nhanh đến, Âu Dương Vu Phi khoa tay múa chân với Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước, giang tay ôm Âu Dương Vu Phi một cái thật chặt: “Cực khổ ngươi rồi.”

Được Lưu Nguyệt ôm, Âu Dương Vu Phi vô cùng sửng sốt, sau đó trong mắt toát ra vẻ tươi cười.

Một cái ôm chân tình, một câu cực khổ ngươi rồi, cho nhiều ngày đêm liên tục chạy đến đây, cho nhiệm vụ mệt chết người, cũng đáng rồi.

“Ta muốn có hồi báo.”

“Được, đã nhớ.”

Buông tay ra, Âu Dương Vu Phi nói không chút khách khí, Lưu Nguyệt cũng đáp ứng cực kỳ dứt khoát.

Liếc nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười.

Loại hỗ trợ lẫn nhau và tâm linh tương thông này, là một loại tình cảm không cách nào giải thích rõ được.

“Sao rồi, đã giao chiến?” Đứng ở trên lòng núi, Âu Dương Vu Phi quét mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang đánh với nữ tôn bên dưới, nhướng mày.

“Còn lại hai tên.” Lưu Nguyệt cũng quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt.

Cao thấp đã phân, nữ tôn vừa bị thương vừa mất vũ khí ưa thích, căn bản không phải đối thủ của Hiên Viên Triệt.

Lưu Nguyệt buông lỏng tâm tình lo lắng.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy lặng im thở dài một tiếng.

Minh Đảo nhiều năm qua luôn ở thế cao, luôn nghĩ mình tài trí hơn người, không muốn ngoại giao, khinh thường tiếp xúc, dùng vũ lực chinh phục hết mọi mục đích, không từ thủ đoạn và phương thức.

Hôm nay, rốt cục đã gặp đối thủ.

Tổn thất này rất đáng tiếc, nhưng có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.

Lại lặng im thở dài một tiếng, Âu Dương Vu Phi nhìn qua mặt Lưu Nguyệt: “Nè, ta tìm mẹ của nàng đòi đấy, bị uy hiếp tính mạng thì nhất quyết không đưa, còn vừa bảo muốn cứu nàng thì quăng ra ngay, nàng ấy cũng rất hào sảng.”

Vừa nói vừa cầm một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng Lưu Nguyệt.

“Đừng lo cho hắn nữa, cao thấp đã phân, còn cái gì đáng lo nhất ở đây, ta mệt mỏi như vậy, hẳn phải chăm sóc cho ta mới đúng chứ.” Âu Dương Vu Phi kéo mặt Lưu Nguyệt, nhìn chằm chằm nàng, nói.

Lưu Nguyệt vừa nghe vậy không khỏi nở nụ cười, cái tên Âu Dương Vu Phi này.

Lập tức phất tay một cái, giao cho Đỗ Nhất theo dõi tình hình Hiên Viên Triệt, còn bản thân thì nuốt xuống viên thuốc Âu Dương Vu Phi nhét vào miệng, vừa nói: “Cũng được, quan tâm ngươi.”

Âu Dương Vu Phi nghe vậy vô cùng hài lòng.

“Nói cho nàng hay thuốc này ta muốn lấy đã phải …..” Nói liên miên, sau khi cằn nhằn đã, Âu Dương Vu Phi bắt đầu khoe thành tích.

Gió núi nhẹ lay, trong lòng núi từng tiếng binh khí va chạm vang lên.

Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi cũng kệ, không có Hồng lăng chế luyện từ Thiên Tàm Ti, nữ tôn hoàn toàn không phải là đối thủ của Hiên Viên Triệt.

Mặc cho liều mạng đến mấy, cũng không đến gần Hiên Viên Triệt được.

Lửa giận ngút trời, nữ tôn gần như đã lâm vào trạng thái chém giết điên cuồng.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, khóe miệng cười lạnh càng thêm sâu, nhuyễn kiếm trong tay như khiêu vũ thành một đạo ngân quang.

Ngân quang lướt qua, trên người nữ tôn chằng chịt vết máu.

Một kiếm vừa chém qua, khóe mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe, có một tia sáng vừa lóe lên, Hiên Viên Triệt lập tức xoay người nhìn lại.

Cách đó không xa, trong rừng cây, một tia kim quang không lớn, nhưng phát sáng kinh người, đó là…

Hiên Viên Triệt thấy vậy, hai mắt nhanh chóng chớp động, gầm nhẹ một tiếng: “Nguyệt.” Cùng lúc đó, tay trái bên người, nhanh chóng đưa về phía Lưu Nguyệt làm vài thủ thế.

Tiếng Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi nói chuyện, hắn nghe thấy được.

Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt la lên, nhất thời quay đầu nhìn lại.

Âu Dương Vu Phi vốn đang cầm mặt Lưu Nguyệt, không để cho động đậy, vừa liếc Hiên Viên Triệt một cái, nói: “Hô hào cái gì, có chuyện gì xảy ra đâu.”

Lưu Nguyệt nhất thời im lặng, gỡ tay Âu Dương Vu Phi ra, quay lại nhìn, dĩ nhiên, đã bỏ sót mấy cái thủ thế Hiên Viên Triệt ra hiệu cho nàng.

Mới vừa quay đầu, tình thế phía dưới đã biến đổi.

Nữ tôn giang tay, đối mặt Hiên Viên Triệt đang cầm nhuyễn kiếm lao tới, không tránh không lùi, ngược lại còn xông thẳng về trước.

Mũi kiếm xuyên thân, huyết sắc văng tung tóe, đâm thẳng vào thân thể nữ tôn, lông mày Hiên Viên Triệt nháy mắt trở nên lãnh lệ, có bẫy, vội vàng trở tay, định rút nhuyễn kiếm ra.

Đột nhiên nữ tôn như thể không cần mạng đánh tới, tốc độ và lực lượng kia, khiến cho Hiên Viên Triệt không thể nhúc nhích.

Thân thể điên cuồng xông về phía trước, nữ tôn vung mười ngón tay, hung hăng ôm chặt Hiên Viên Triệt không kịp thoát ra.

Trường tiên (roi dài) vung mạnh một cái.

Trường tiên xoay xoay, quấn chặt lấy thân thể nữ tôn và Hiên Viên Triệt.

Hai tay bấu chặt vào lưng Hiên Viên Triệt, nữ tôn dùng hết sức xoay tròn, đem lưng của nàng đưa về phía kim quang lóe lên khi nãy, hét lên một tiếng bén nhọn phá vỡ yên tĩnh núi rừng: “Bắn…”

Kèm theo tiếng rống to của nữ tôn.

Chỉ kịp thấy một đường kim quang từ trong rừng cây xuyên phá ra, như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi theo trăng – cực nhanh), bắn về phía nữ tôn và Hiên Viên Triệt.

Kim tiễn phá không, không thể ngăn chặn.

Mà lúc này Hiên Viên Triệt đang bị nữ tôn liều cả tính mạng mình giữ chặt, căn bản không thoát thân được.

“Triệt…” Vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng như thế, Lưu Nguyệt đôi mắt trợn to, tim như ngừng đập trong nháy mắt, liều mạng lao từ sườn núi cao xuống, xông tới bên Hiên Viên Triệt.

Âu Dương Vu Phi cũng đồng thời sững sờ, Kim tiễn là bí mật bất lộ của Hắc tôn, sát chiêu cuối cùng, đây là lấy những sức lực cuối thi triển ra.

Tròng lòng khiếp sợ, theo bản năng bắt lấy cây quạt trong tay, quăng tới hướng Kim tiễn, muốn ngăn cản thế tiến công của mũi tên.

Kim tiễn phá không, nhanh như điện.

“Báo thù cho các huynh đệ.” Tiếng gào bén nhọn của nữ tôn như muốn phá vỡ tầng trời trên cao.

Kim quang chói mắt, sát khí đã đập vào mặt.

Lúc này, Hiên Viên Triệt lại tỉnh táo một cách bất thường, hai mắt híp lại, cổ tay khẽ nhúc nhích.

“Phốc.” Tiếng đâm vào thịt vang lên trầm muộn.

Kim tiễn bay vụt xuống, mang theo khí thế vô ngần, mang theo sát khí dữ tợn, bắn thẳng vào lưng bên phải của nữ tôn (ngắm vào tim Hiên Viên Triệt).

Mang theo lực lượng phá hủy hết thảy, xuyên qua thân thể nữ tôn, từ phía sau lưng Hiên Viên Triệt bắn ra ngoài.

Máu tươi văng khắp nơi, đỏ đến mức làm người ta hít thở không nổi.

Hiên Viên Triệt và nữ tôn đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ mảng cỏ phía dưới.

Trường tiên quấn chặt, buộc hai người lại với nhau.

Đầu mũi tên màu vàng, càng thêm nổi bật trên nền áo đen của Hiên Viên Triệt, cái loại màu sắc đối chọi nhau này, chói mắt đến mức khiến lòng người run sợ.

Quạt giấy rơi vào khoảng không, không đuổi kịp mũi tên màu vàng kia.

“Triệt…”

“Vương thượng…”

Tiếng rống to thê lương phá vỡ trời cao.

Vân Triệu và Độc Cô Dạ vừa quay lại từ cửa Tây và cửa Bắc, đúng lúc thấy cảnh tượng này, đứng hình ngay tại chỗ, mắt tràn ngập khiếp sợ, không nhúc nhích được một bước.

Làm sao có thể, chuyện này…chuyện này…

Trời chiều ngã về tây, sắc hồng tráng đỏ như lửa tung bay phía chân trời.

Hồng như máu.

Hồng như khóc như than.