Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua ba người đang đứng dậy theo, trong thần sắc lạnh nhạt mang theo chút khen ngợi. Trẻ nhỏ dễ dạy.
“Vậy….”
“Cái gì vậy?” Lời vừa mới nói ra, Hiên Viên Triệt phía sau đột nhiên nhướng đầu lên, nhíu mày nhìn xa xa nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy lập tức quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Hiên Viên Triệt.
Xa xa, trên một mảnh rừng cỏ xanh tươi, loáng thoáng có mấy điểm nhỏ di động.
Cách quá xa, nhìn không rõ.
“Hình như là người.” Mộ Dung Vô Địch trầm ngâm trong nháy mắt.
Điểm nhỏ phi nhanh đến đây, lớn nhỏ đủ cả, nhưng mà đằng sau, còn có mấy chấm nhỏ cỡ đầu ngón tay, di chuyển tương đối mau.
“Là người.” Lưu Nguyệt lúc này đã thấy rõ ràng, nói ra suy nghĩ, quay đầu Hiên Viên Triệt một cái.
Nơi nguy hiểm như thế này, ngoài bọn họ ra còn có người khác, khó mà nghĩ đến nổi.
Nhíu nhíu mày, Hiên Viên Triệt nhìn xa xa, nơi này đã là sâu trong rừng rậm, xem ra những người kia võ công tuyệt đối không kém, nếu không cũng không đến được nơi này.
“Tốc độ thực nhanh.” Thu Ngân bình tĩnh nhìn về xa xa, trầm giọng nói.
Một khắc trước vẫn chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, sau một khắc thân ảnh đã to bằng ngón tay cái, những người này tốc độ rất nhanh.
“Một, hai, ba… sáu người.” Ngạn Hổ nhìn nhìn, nói.
“Làm sao tốc độ có thể nhanh được như vậy?” Mộ Dung Vô Địch tay cầm trường kiếm. Tốc độ nhanh như vậy tung hoành trong này, người kia võ công cũng sâu không lường được, phải cẩn thận.
Cẩn thận nhìn phía trước, Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu nhíu mày.
“Không đúng, bọn họ đang lẩn trốn.”
“Không phải nhanh, có cái gì đó đang đuổi bọn họ.”
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đồng thời nói ra, vừa nói xong, hai người lại cùng nhìn nhau.
“Không thấy có cái gì cả.” Ngạn Hổ rướn cao cổ.
Phía sau sáu người kia, cái gì cũng không có, không thấy báo, hổ, sư tử, chó săn, phía trên cũng không có thực nhân hoa, không có nhện độc, xà độc. Vậy cái gì đuổi bọn họ? (kinh nghiệm gớm)
Năm người nhất thời trần mặc, mở to mắt nhìn chăm chú.