Vài nét bút viết ra, ấn chỉ tay hồng hồng, bản khế ước, hoàn thành.
Ngạn hổ đưa cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua, lạnh lùng cười, đặt ở trên bàn.
“Mời.” Nhìn hoa nương bên cạnh đã sớm bị tiền đặt cược lớn như vậy doạ, ngây ngốc ngẩn cả người, Lưu Nguyệt không khỏi cười một tiếng, tay hướng nam tử dâm loạn kia ra một cái dấu mời.
“Thắng, ngươi nhất định phải thắng cho ta.” Thất hoàng tử lúc này sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử dâm loạn, phen này không được thua, không thể thua.
Bên cạnh, Ngũ hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng nhất tề ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Bọn họ thua thì phải tán gia bại sản.
Ngay cả Hiên Viên Thừa vốn luôn mỉm cười, cũng phải chuyên chú nhìn.
Chỉ có Hiên Viên Triệt vẫn như trước, tựa lưng vào ghế, nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt, tựa tiếu phi tiếu.
Cầm chung trên tay, ngón tay xoay nhanh, Lưu Nguyệt nãy giờ đổ chỉ lắc lắc, giờ chỉ thấy cái chung trong tay nàng như thành vật sống, xoay tròn phi thường nhanh, xí ngầu bên trong va chạm phát ra âm thanh va chạm thanh thuý, như một giai điệu ngân vang không dứt.
Gần như không thể nghe ra bên trong có bao nhiêu viên xí ngầu nữa, chỉ có thể nghe một mảnh âm thanh va chạm liên tục, Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử thấy một màn vậy trong mắt đều hiện lên một tia khiếp sợ.
Dâm loạn nam tử ngồi đối diện mồ hôi trên trán từ giọt từng giọt tiếp nhau rơi xuống, sắc mặt đã muốn trắng bệch.
Thủ pháp của Lưu Nguyệt, cao hơn hắn nhiều lắm.
“Phanh.” Lưu Nguyệt đảo tay một cái, cái chung vững vàng úp ở trên mặt bàn.
Cùng với một tiếng này của Lưu Nguyệt, nam tử dâm loạn cũng bừng tỉnh lại từ trong sợ hãi.
Trong phòng khách tĩnh lặng không một tiếng động, một tiếng nói cũng không có, chỉ có tiếng ồ ồ thở gấp.
Thất hoàng tử mắt cơ hồ đỏ bừng, hai tay nắm chặt, Nhị hoàng tử cùng Ngụ hoàng tử vốn trầm tĩnh lúc này cũng tay để dưới bàn cũng nắm chặt.
“Tứ ngũ lục”. Không thèm nhìn tới cái chung trong tay, Lưu Nguyệt cười nhìn nam tử dâm loạn đối diện.
Nghe Lưu Nguyệt đoán chung như vậy, đám người Thất hoàng tử cũng nhết tề nhẹ nhõm thở dài một hơi, tứ ngũ lục, cũng khó có khả năng.
Nam tử dâm loạn nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, tay cầm đến cái chung, trên mặt hiện một chút ý cười cực kỳ hưng phấn, nhẹ nhàng nhấc lên, mở chung.
Lưu Nguyệt thấy vậy, bàn tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng ép xuống, một cỗ kình lực truyền theo mặt gỗ đi, khiến xí ngầu nhẹ nhàng chuyển động.
“Lục lục lục, con báo, thông sát!” (thông sát: giết hết/Ù/tới trắng ^^) Ầm, nam tử dâm loạn mở chung, điên cuồng hét lên.
Thất hoàng tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử nghe nói vậy, toàn bộ đều bật dậy, trong mắt bắn ra sắc thái mừng như điên.
Khoé miệng chậm rãi cười lạnh, Lưu Nguyệt hai tay khoanh trước ngực nói : “Tiểu tử, nhìn cho rõ rồi hãy nói.”