Ngón tay Thần Phi gõ lên mặt bàn, không hề hé răng.
“Mười một vạn lượng, thành giao.” Thanh âm rơi xuống, phía dưới, lập tức có người đứng lên khỏi ghế dựa hoàng kim, đi đến đại sảnh phía sau cùng lão nhân đầu bạc.
“Bảo vật tiếp theo….”
Hóa ra là phòng đấu giá. Lưu Nguyệt liếc mắt một cái liền hiểu được.
Đây không giống chợ đêm ở hiện đại. Ngày đó, nàng ở chợ đêm bán đấu giá súng bắn tỉa loại mới nhất. Nhưng mà, nàng đói với thanh kiếm lỗi thời kia cũng không có hứng thú gì.
“Định nhan bảo châu, giúp da thịt không bị lão hóa, giá quy định, hai vạn hai hoàng kim.”
Trên đài, nam nhân trung niên vừa mới nói xong, phía dưới, giá lập tức tăng lên nhanh chóng.
“Định nhan bảo châu, đồ tốt, mười bốn vạn.” Đầu ngón tay gõ mặt bàn, Thần Phi đột nhiên mỉm cười nói một câu.
“Mười lăm vạn lượng.” Ngay sau đó, giá của hắn bị ép xuống.
Lưu Nguyệt thấy vậy hơi nhíu mày. Những người này, thoạt nhìn đều biết thân phận của Thần Phi. Thái tử đã ra giá, cư nhiên còn có người mặt mũi cũng không thèm cho, trực tiếp tăng giá, đây là có chuyện gì?
“Ngũ thành thương hội. Chính là do Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc, Hậu Kim quốc, Thiên Thần quốc, Nam Tống quốc, năm quốc gia liên minh lại thành lập.”
Thấy Lưu Nguyệt không hiểu, thanh âm của Vân Triệu lại một lần nữa vang lên bên tai nàng.
“Ở đây, đại thương nhân, đều từ năm quốc gia này đến, đều giàu nứt đố đổ vách, cùng hoàng gia có quan hệ mật thiết, chỉ nhìn đồ vật không nhìn người. Nghĩ muốn dựa vào địa vị để bắt bọn họ buông tha cho thứ đã bị bọn họ nhìn trúng, không có khả năng.” Vân Triệu quơ chiết phiến, cười giống y một con hồ ly bị đập chảy máu mũi.
Lưu Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu. Thì ra là thế.
Liếc mắt nhìn Vân Triệu một cái. Người này hiển nhiên nhận ra thân phận của Thần Phi, lại còn bày đặt xưng huynh gọi đệ.
Ánh mắt sâu xa, che đấu như vậy, Vân Triệu này…
Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt liếc nhìn mình như vậy, nhất thời cười hắc hắc, đặc biệt vì Lưu Nguyệt mà quạt mát, rất chân chó (nịnh hót).
Ngũ thành thương hội, năm quốc gia, Thiên Thần quốc, kia Hiên Viên Triệt….
Lưu Nguyệt mặt mày đột nhiên sáng ngời. Nói như vậy, người của Hiên Viên Triệt.